Nợ mẹ hai chữ "yêu thương"
Nợ mẹ hai chữ "Yêu thương"
Mẹ đã kể con nghe về niềm hạnh phúc của mẹ khi thấy con chập chững những bước đi đầu tiên, và cũng bao lần mẹ thấy đau vì con mẹ vấp ngã. Là khi con bập bẹ gọi “mẹ”, mẹ không cười mà mẹ lại khóc, mẹ ôm con vào lòng và thì thầm hai tiếng “con yêu”.
Mẹ! Hôm nay con ngồi nghe bài hát “Chuyện ngày xưa của mẹ”, con nhớ mẹ. Con cảm giác như được trở về bên mẹ của ngày xưa con còn nằm gọn trong vòng tay, con nhớ ngày ấy chẳng có nôi nên lúc nào mẹ cũng phải bế ẵm, mẹ đã truyền tình mẹ cho con qua vòng tay ấy, con nghe đi nghe lại bài hát này mà tự nhiên mắt cay xè.
Con nhớ, có lần con nghe bài hát “Tình mẹ” con đã khóc nức nở, mẹ phải gọi điện vào vì chị đã mách mẹ. Mẹ hỏi làm sao, thế mà mãi con cũng chẳng nói nổi ba chữ “con nhớ mẹ”. Con cũng không hiểu sao nói với mẹ ba từ đó lại thấy ngượng ngùng, mặc dù trong lòng con nhớ mẹ biết bao.
Lần đầu con xa nhà, xa mẹ, mẹ biết không con đã khóc rất nhiều, viết thư về cho mẹ mà ướt nhòe trang giấy; xa vòng tay mẹ con hụt hẫng, như chú gà con đi lạc; mẹ nói con trai không được khóc, cứng rắn lên thì mới bươn chải được ngoài đời – Lần sau viết thư về con không khóc nữa. Ở nhà bị mẹ đánh đòn, con khóc xong rồi lại đùa nghịch, bây giờ con không khóc nhưng trong lòng cứ như mưa rơi.
Ngày tiễn con đi, con thì thích thú vì sắp được đi xa, mà đâu biết sâu trong khóe mắt mẹ nước mắt trực rơi. Mẹ nói, ngày con đi xa, mẹ buồn chẳng muốn ăn cơm, đêm mẹ mất ngủ vì không biết đứa con của mẹ sẽ hòa nhập với đời sao đây, em con thì lủi thủi một mình, anh đi rồi chẳng còn ai chơi đùa, nhà im lặng tiếng cười, trái cây trong vườn chín rũ chẳng ai ăn.
Mẹ luôn nhắc nhở con rằng khi ra ngoài đời sẽ có muôn vàn gian truân và khổ cực, mẹ đã chuẩn bị tâm lý cho con rất nhiều vậy sao con vẫn không kiên trường được như mẹ, càng trải qua nhiều con càng thương mẹ hơn. Sao cuộc sống này khó vậy mẹ nhỉ, không phải sống là chỉ để tồn tại phải không mẹ. Giá như mẹ ở đây, đang bên con lúc này thì những bước chân con đi sẽ vững vàng như khi con chập chững những bước đầu tiên, lúc con chực ngã mẹ lại dang tay ra đỡ, và những ngày nắng cháy bóng mẹ sẽ che mát cho.
Biết bao lần con muốn nói với mẹ “con cám ơn mẹ”, nhưng mẹ ơi, con không biết con phải cám ơn mẹ vì điều gì, vì mẹ đã mang nặng đẻ đau, vì mẹ đã cho con hình hài, vì mẹ đã yêu thương che chở cho con, hay vì mẹ là mẹ của con mẹ nhỉ…? Con nghĩ là tất cả cũng không đủ. Người ta hay so sánh mẹ như trời biển, thế nhưng cho con lựa chọn con chỉ cần có mẹ bên con.
Con luôn nhớ lời mẹ nói, là con trai không nên yếu đuối, con biết nhưng có mấy ai chịu hết được những gì mà đường đời này mang lại phải không mẹ? Con vẫn đã, đang và sẽ cố gắng với tất cả những hi vọng mẹ trông mong ở con. Con sẽ vượt qua những khó khăn, như mẹ ngày xưa cũng đã trải qua. Con sẽ cố gắng mẹ ạ, mẹ thấy không con vẫn đứng vững được trong những ngày con xa mẹ, dẫu biết rằng con rất cần có mẹ bên con, con đường con chọn và đang đi luôn có tinh thần của mẹ.
Con như một hạt cát nhỏ nằm gọn trong biển cát mẹ mênh mông.
Con cảm ơn mẹ... vì mẹ luôn bên con.
(Sưu tầm)