[SUY NGẪM] - Chúng ta còn được gặp bố mẹ bao nhiêu lần?!!

Anh Cóc ơi. Có nguyên 1 bài suy ngẫm cùng cả nhà anh ạ :)

Em ơi, mấy mươi năm 1 cuộc đời !!!

Tiếp tục cho cái guồng để hết đi 16h/ngày.

18h30 về phòng, ăn vội bát cơm rang để lót bụng mà uống thuốc, xong xuôi lại tất bật cho hết mấy tiếng nữa của 20h/ngày. 10h về phòng, ngổn ngang tỉ thứ cần phải động tới chân tay may ra mới ổn. 22h...22h30 con bạn cùng phòng mới lóc cóc bước vào. Tay cầm 2 bắp ngô luộc. "Tau mệt và đói quá m ạ" Nó cũng nhìn thấy đứa bạn cùg phòng của nó đang nằm ngất ngheo ở giừơng vs mớ thuốc. "m răng đó, ốm r ah?" Nó về bật đèn, sáng. Bật dậy uông cho hết thuốc mà lúc ăn cơm xong k kịp uống mới biết là hình như sáng nay uống quá liều :)) haizza, "may tau chưa chết m m ạ"nói với cho đứa bạn đang giăt đồ rong nhà tắm. 2 băp ngô đã nguội trên bàn học. 24h00. 2 đứa gần như khá ổn vs mọi thứ r. Nói là khá vì đã làm xong những việc phải làm xong trong ngày, còn đâu thứ gì còn có thể chày bừa thì gác lại ngày mai ví như tôi chưa tắm vì muộn rồi mà người lại đang ốm, đồ chưa giặt vì mệt mỏi và muốn duỗi lưng quá. Đứa bạn cungphòng lại nói, " nói soạn hồ sơ thi ở quê mà chưa làm đc m ạ" uh thì có thể làm đc lúc nào. Tỉ tê vài ba câu chuyện. 2 đứa mơ hồ đi vào giấc ngủ. Đc vài tiếng đồng hồ, tôi vs nó lại trở mình ltục vì "cái ồn ào" của HN. Nhà sát nhà, ngay tân cửa người ta cứ dí vào tai mình, ồn ào chuyện của cưới hỏi của con nhà người ta. K ngủ đc, nó lai dậy làm hsơ. Tôi cũng dậy để tắm rửa cho kịp giờ. Nó vừa mặc đồ, vừa nói " cơm t cắm r, m ăn mà đi làm. T muộn r nên đi trước". Thế đấy, giờ thì tôi cũng chuẩn bị mà đi làm. Cơm để đấy, tối về tính tiếp :)

Hơn 4 năm nay tôi vẫn thường trả lời 2 câu hỏi: e/ bạn/ cháu quê ở đâu? Năm về quê mấy lần? Dạ.....cháu.... Đấy là tôi vẫn tích cực và tranh thủ về quê lắm r.

Đó là câu chuyện của tôi. Còn dưới đây là câu chuyện của chúng ta :)

Có người mỗi năm chỉ về thăm bố mẹ được một lần. Nếu bố mẹ còn sống được 20 năm nữa thì họ cũng chỉ được gặp 20 lần. Nhưng với nhiều người, bố mẹ có thể còn sống trên đời này khoảng 10 năm nữa thôi, vậy là chỉ còn 10 lần gặp mặt bố mẹ. Khoảng thời gian bố mẹ còn trên đời này của mỗi người có thể ngắn hơn nữa; chắc có người trong chúng ta không dám nghĩ tiếp!

Chủ đề mà chương trình phát thanh đưa ra trò chuyện cùng thính giả xoay quanh câu chuyện của một chàng trai từ miền quê tới thành phố xa xôi lập nghiệp. Sau khi học xong, anh ở lại thành phố và bắt đầu đi làm. Rồi thời gian trôi đi; 5 năm liền anh không về quê thăm bố mẹ được một lần.

Mới đây, anh đón được bố mẹ mình đến sống cùng mình ở thành phố thì không lâu sau, người mẹ được phát hiện là bị ung thư giai đoạn cuối. Theo lời bác sĩ, thời gian cho mẹ anh chỉ còn khoảng 1 năm, và khoảng thời gian đó đang từ từ ngắn lại khi mỗi ngày trôi qua…
Giờ đây, ngoài lúc đi làm, anh dành tất cả thời gian còn lại để ở bên mẹ mình. Anh nhớ lại tất cả những gì mà bố mẹ đã dành cho anh từ thuở ấu thơ và nhận ra rằng mình thật có lỗi với bố mẹ. Lúc này, anh mới thấy được sự quý giá của những khoảnh khắc được ở bên bố mẹ mình.

Đời này ta sẽ còn được gặp bố mẹ mình bao nhiêu lần? Chàng trai kia cũng sẽ giống như đa số chúng ta. Nếu như mẹ anh không lâm bệnh nặng, cuộc sống cứ đều đều trôi qua thì anh cũng chẳng thể nào nhận ra được những gì quý giá đang dần rời bỏ mình.

Xã hội không ngừng phát triển, cuộc sống ngày càng nhiều áp lực. Mỗi người đều mải lo cho sự nghiệp và cuộc sống bề bộn của mình: Bàn chuyện làm ăn, tìm kiếm cơ hội, quan hệ xã hội, tiếp khách khứa bạn bè, rồi học thêm cái này cái kia… Nhiều người ở xa quê, mỗi năm chỉ về thăm bố mẹ được một vài lần. Nhưng cũng có người sống gần bố mẹ ngay trong cùng một thành phố mà cũng chẳng có thời gian tới thăm bố mẹ được vài lần trong năm.

Chúng ta có thực sự là bận đến mức không còn thời gian để giành cho bố mẹ mình không? Có phải như thế thật không nhỉ?

Nhớ có lần bạn tôi cũng đã hỏi: “Mỗi năm anh về thăm bố mẹ được mấy lần?”. Nhưng lúc đó tôi cũng không để tâm, chỉ trả lời là “hai, ba lần gì đó” rồi chẳng nghĩ ngợi gì nữa. Mới đây thôi, ngồi trò chuyện cùng anh giám đốc công ty, anh ấy bảo “các cụ cứ thích tất cả các con ở loanh quanh đâu đấy không xa nhà mình để khi muốn là gặp được ngay mới thoả”. Tôi nghe xong cũng cười đồng ý rồi chẳng nghĩ ngợi gì nữa.

Lúc trước tôi chẳng hiểu sao cứ mỗi dịp có một trong 3 anh em về thăm nhà là y như rằng, mẹ tôi lại hỏi sao cả mấy đứa không cùng về, hay là “chúng nó bận việc không về được à?”. Tôi chỉ cười mẹ tôi sao hay “thắc mắc” vậy, rồi cũng chẳng nghĩ ngợi gì nữa…
Còn bây giờ thì tôi cũng đang nghĩ: Đời này mình còn được gặp bố mẹ bao nhiêu lần?
Nhều bạn xa nhà có thể điện thoại cho người yêu, bạn bè hằng ngày nhưng thử hỏi, 1 tháng đã điện về gia đình được bao lần, hay có chăng là chỉ điện về nhưng lúc hết tiền. Gia đình là nơi quan trọng nhất các bạn ạ!

Nếu biết trăm năm là hữu hạn,..
 
Lúc ở nhà thì chỉ muốn ra ngoài bay nhảy, giờ chưa mỏi cánh nhưng chỉ mong cuối tuần để về nhà...
 
Nếu yêu nhau mà không chia sẻ, không có những thời gian ngồi lại tâm sự, nói chuyện, chia sẻ về cuộc sống... để hiểu nhau, để có cái "chúng ta" nhiều hơn thì tình cảm đó sẽ không được hạnh phúc thực sự và dài lâu.
 
Ngày trước đi học đại học còn hay được nghỉ dài để về với bố mẹ. Xong giờ đi làm, tính xem số lần về với bố mẹ chẳng là được mấy. Cảm thấy buồn và chỉ muốn chuyển về nhà để gần bố mẹ. Sẽ có người nghĩ tôi yếu đuối này kia. Nhưng được về với bố mẹ làm tôi thấy hạnh phúc. Con gái mà. Về nhà cũng phát triển được chứ sao. Tôi sẽ có gắng để được về nhà :(
 
Back
Bên trên