hoasaudong_lt
nắng ban mai
from: mefrom: me
to: mother
lại một mưa nữa, ở quê mình chắc còn mưa dữ hơn ngoài này mẹ nhỉ? con vẫn nhớ cái cảm mỗi mùa bão về, mẹ rục rịch cắt gọn những ruộng lúa đã chín vàng để tránh bão, những ngày chuẩn bị đón bão không khí thật lạ, nhà nào nhà nấy hối hả gặt sớm, mỗi nhà một việc cơ mà chả hiểu sao con lại thích không khí ấy mẹ ạ.
Thế là đã 2 mùa bão con xa nhà, con bé cứng đầu lì lợm ngày nào giờ đã là cô sinh viên năm 2 rôi. Trong mắt bố mẹ, con là luôn là 1 đưa con gái lạnh lùng, cứng đầu và lì lợm. Sự thật là con yếu đuối và trẻ con lắm, con chỉ luôn thể hiện như vậy vì không muốn làm bố mẹ lo lắng. Con vẫn nhớ lần mẹ thở dài bảo với bác hàng xóm là nhà có mỗi một đứa con gái mà nó lại sống khô khan chẳng tình cảm gì cả. Khi nghe mẹ nói vậy con buồn lắm, nhưng nghĩ lại cũng đúng, con chưa bao giờ làm nũng mẹ, chưa bào giờ nằm tỉ tê, tâm sự với mẹ, con ít khi thể hiện tình cảm mà luôn che dấu nó. Sự thật là con thương bố mẹ nhiều lắm, nhưng con chỉ dấu trong lòng, trong những dòng nhật kí con viết, trong những giọt nước mắt lặng lẽ rơi của những đêm xa nhà con nhớ về gia đình.
con trưởng thành nhiều hơn từ khi ông mất, mối lần về quê, con không lăng xăng chạy đi chơi nữa, chỉ ở nhà, muốn được gần bố mẹ, không biết mẹ có nhận ra sự thay đổi đó của con không, nhưng con nhớ khi mẹ bảo mẹ sẽ vào nam con chỉ lặng im không nói gì cả và quay mặt đi, sự thật là con đang cố nén những giọt nước mắt vào lòng.
Nhưng con biết yêu thương nếu chỉ giữ trong lòng thì sẽ chẳng có ý nghĩa gì cả phải không mẹ, giờ chắc con cũng bớt khô khan rùi đó mẹ, con biết cách thể hiện tình cảm 1 chút, con nhận thấy niềm vui trong ánh mắt mẹ khi đó chợt nhận ra hạnh phúc với bố mẹ thực ra giản đơn lắm, vậy mà con đã không nhận ra.
Mẹ đừng quá lo lắng cho con mẹ nhé, con sẽ cố gắng sống thật tốt, sẽ vẫn vui tươi lạc quan. Mẹ đừng lo nếu con gặp chuyện buồn, mẹ hãy tin là con biết cách giải quyết nó. Khi muốn khóc vẫn cứ ngồi khóc một mình, khi nghĩ nhiều vẫn hay vu vơ viết mấy dòng vào nhât kí, khi không kìm lòng được vẫn cố làm những điều ngốc nghếch. Nhừng mẹ hãy tin những phút giây đó với con thật ít thôi vì con biết đau khổ triền miên không làm con người ta tiến bước được. Con sẽ sống tích cực, ngẩng cao đầu và tiến về phía trước, mẹ hãy tin vào con mẹ nhé
to: ma ma chuê của con
bài viết này con viết cách đây gần 1 năm, con đọc tin nghe bảo miền trung mình lại sắp đón bão, vậy là lại thêm 1 mùa bão nữa con xa nhà, không biết bão đã về chưa nhưng con nghe bảo tối nay thời tiết Hà Nội sẽ bị ảnh hưởng. Bão là sẽ có mưa,mưa, con thích mưa lắm nhưng con không mong cơn mưa này tới vì mưa bão con sẽ thấy cô đơn, sẽ nhớ nhà.
vậy là lại thêm 1 năm rồi mẹ nhỉ? 1 năm qua con đã sống thế nào, đã lớn lên, trưởng thành hơn như thế nào mà sao con thấy mình vẫn nông nổi và bồng bột quá.con đã từng cố gắng xây quanh mình 1 bức tường đủ cao để bảo vệ mình, nhưng thời gian cứ trôi, bức tường của con lại như bị hao mòn, con cứ phạm hết sai lầm này nối tiếp sai lầm khác. Tính cách con người từ đâu mà có mẹ nhỉ? để mỗi người một tính không giống ai? Có lúc con tự nhủ sao con không phải là 1 cô gái hướng ngoại, lạnh lùng và bản lĩnh. Từ bé con đã luôn ngưỡng mộ những cô gái như thế, trong những bộ phim con xem và con ước mơ lớn lên con cũng sẽ như thế và đã có lúc con nghĩ mình như thế. Nhưng sao con đã xác định con đường rõ như vậy, nhưng tính cách con lại lệch đường ray, con nội tâm, cảm xúc, chẳng thể lạnh lùng, con yếu đuối hay khóc nữa, con không mạnh mẽ được như mình nghĩ. Phải làm sao mẹ nhỉ khi chính bản thân con không thể yêu nổi mình, con ghét con người của chính con, con muốn trở thành người khác, cái tính cách mà từ bé con đã ước mơ nhưng sao con lại chẳng thể nào chạm tới. Tới lúc nào con mới có thể chấp nhận nổi bản thân mình, tới lúc nào con mới có thể yêu chính mình hả mẹ? Con hi vọng cuộc sống này sẽ tôi luyện con thành người dũng cảm, sẽ khiên con dần thay đổi thành cái tính cách mà con vẫn mơ, liệu có được không mẹ? Và nếu con thay đổi như thế liệu có ai sẽ tiếc nuối con người trước đây của con? Có ai không mẹ nhỉ?