from: me
to: bạn tri kỉ của tớ
hôm nay tớ đã để một cơn gió đi qua cuộc đời tớ, bạn tri kỉ của tớ à, tớ không hiểu sao mình không cảm thấy đau, không cảm thấy buồn nhưng nước mắt tớ muốn rơi, lúc ấy tớ muốn gọi cậu tới kinh khủng giống như mấy hôm tớ khóc, cậu vỗ vai tớ bảo rằng "không sao đâu, có tớ ở đây" nhưng kì lạ lắm, tớ vẫn cười.
nhưng tớ có cảm giác rằng mình được trả về nơi thật sự dành cho mình, nơi có những góc nhỏ,những quán quen, những niềm vui đơn sơ bình dị của chốn ngoại thành yên ả. trên đường về nhà, tớ đã cười rất tươi, cứ như tìm lại được chính mình í.
tớ đã nghĩ về nhà tớ sẽ gọi cậu và xả 1 tràng nước mắt nhưng kì lạ khi tớ về tới nhà, bình thường cánh cổng nhà mình vẫn đóng nhưng hôm nay nó lại mở.tớ nhớ tới bộ phim người mẫu.bộ phim kể về 1 cô gái yêu thích nghề người mẫu, cô rời bỏ căn nhà, nơi cô ở cùng chị họ để đi theo niềm yêu thích của mình. trên con đường đó,cô đạt được thành công,cô được yêu nhưng cô cũng đã phải trả giá rất nhiều,trên con đường đó cô có những người bạn yêu quý cô. nhưng sau tất cả mọi thứ, cô nhận ra và quyết định trở về, khoảnh khắc mà tớ nhớ nhất trong bộ phim đó là đêm ngủ, người chị gái đã ôm lấy cô và bảo rằng, từ ngày em đi, chị vẫn luôn để cửa chờ em về.
cánh cổng mở làm tớ nhớ lại khoảnh khắc đó,có phải nó căn nhà 6 tầng ấm áp này, nơi có cậu, có những người anh, người chị yêu thương tớ vẫn luôn chờ tớ trở về theo đúng nghĩa thật sự của từ trở về.
tớ lên phòng, mở quà của anh bạn tớ gửi từ trong Nam,đọc lá thư anh í viết cho tớ,sài gòn đêm mưa ngày 8/9, vậy mà bây giờ tớ mới nhận được,đã gần hết tháng 10 ùi, giá như tớ nhận được nó sớm hơn. tớ gọi mọi người lên ăn xí muội,cậu là người lên đầu tiên, nhìn thấy cậu, tớ chẳng nỡ buồn.
các chị nhà mình bảo nếu như tớ với cậu gặp nhau sớm hơn chúng ta sẽ trở thành 1 cặp đôi đep,đến bạn thân cậu cũng bảo thế. nhưng cuộc sống đâu phải luôn cho chúng ta 2 từ giá như. suốt 1 học kì năm 2 tớ đã mong ước cái từ giá như ấy. nhưng cuộc sống đã đẩy chúng ta bây giờ vào 2 hoàn cảnh thật trớ trêu, tớ với cậu vẫn ngồi thật lâu nhưng mỗi người đeo đuổi một ý nghĩ riêng.giống như con đường chúng ta đi hôm trước, thật ngắn mà cũng thật dài. tớ ước chúng ta như trước kia, tối nào cũng nhờ thần giấc mơ gửi thứ mà người kia yêu thích, tớ nhớ những ngày ấy lắm. con đường phía trước của tớ và cậu sẽ ra sao nhỉ? ngày xưa tớ cũng đã từng hi vọng có 1 điểm giao nhau nhưng giờ tớ lại không mong muốn điều đó. tớ sợ, sợ có 1 điều đặc biệt sẽ mất đi. dù chúng ta vẫn cứ ngồi với nhau, lặng im nhưng tớ vẫn muốn mãi như thế. bạn tri kỉ của tớ ạ. mãi như vậy nhé