Xin chào mọi người! Chào các anh các chị, đêm nay em lại không ngủ được với biết bao ngổn ngang trong suy nghĩ. Xin tự giới thiệu em là một thằng con trai năm nay hơn 23 tuổi đầu, gia đình thì chẳng khá giả gì nhưng cũng không đến nỗi nghèo túng quá…Cũng như bao sinh viên khác, em bước chân xuống đất Sài Gòn này cũng được 5 năm rồi…mà chưa đâu vào đâu nhiều lúc em thấy mình giống những thằng cù bất cù bơ…Tại sao em cũng được ăn học như bao người cũng được cha mẹ lo cho ăn học chẳng thiếu thứ gì…muốn cái gì trong khả năng của bố mẹ cũng cho, những thứ như điện thoại xe máy thì ba mẹ mua cho ngay từ những năm đầu tiên nhưng em không đáp lại được sự kỳ vọng của cha mẹ, mặc dù em cũng là một thằng biết suy nghĩ, cũng chịu học, chịu khó như ai nhưng kết quả chẳng tới đâu.. Nhiều lúc em hận hận bản thân mình chỉ vì cái tính ít nói và vẻ mặt lúc nào cũng đượm buồn, để rồi bao cơ hội đến với mình em lại bỏ qua khiến người ta lại nghĩ em là không có năng lực, thực tình mà nói em không giỏi nhưng cũng không đến mức quá dở…mà sao xin việc không được may mắn, có công ty xin được thì em chỉ làm được thời gian 1 tuần đến 1 tháng em nghỉ, nhiều khi em thấy công việc không quá khó nhưng do tính em ít nói, cũng ít giao lưu nên hay tự kỷ trong suy nghĩ để rồi chính mình lại tự dồn mình vào đường cùng…em ước giá như mình có thể buông xả một chút, bất cần một chút, ít nghĩ lại một chút, xấu bụng hơn một chút, lươn lẹo hơn một chút thì giờ đây chắc mình không phải thế này…Việc làm thì không có gần 24 tuổi đầu vẫn là thằng ăn bám…Có lẽ xã hội nó sống thực tế hơn những gì em mơ mộng, đời mà không như là mơ…Em nghĩ mình phải thay đổi từ đây phải nhớ câu nói của tào tháo “Thà ta phụ người còn hơn để người phụ ta”, " Nhân từ với kẻ khác là tàn nhẫn với chính mình" và câu nói "“Thành thật, thật thà thường thua thiệt
Lọc lừa, lươn lẹo lẹ lên lương”
Mềnh cũng đang chán đời đây :)) Dạo này thì thêm cái tính nghiện cafe hay sao nữa. Người thất nghiệp cũng áp lực. mình đi làm thì thấy chán. Đúng là trong chán ngoài thèm.
Giống mình rồi, những lúc buồn mình cũng lang thang một mình, lang thang để rồi lại nghĩ mà càng nghĩ càng quẫn..
Đi làm rồi tự dưng thành thích uống cafe. mà uống cafe thêm tí nhạc buồn thì thôi rồi. Lúc vui thì chẳng sao. cơ mà buồn thì càng thêm buồn :D.
Haizz,nhiều lúc nghĩ lại bản thân mà thấy nản, cái cảm giác thất nghiệp rồi không bằng bạn bè nó nản thật, thêm vào đó là sự kỳ vọng từ gia đình thật sự nhiều lúc mình không muốn sống nữa! cf nhạc buồn thì chỉ ban ngày thôi, đêm đến mình lại tìm đến rượu, dường như nó là đôi bạn hiền của mình.
Nghe các bác nhiều tâm sự quá..:))) hóa ra nhiều người giống mình..lại thêm cái mê nhạc BK nữa..:)))
giống như em ấy thì không ngủ được, còn mình thì không được ngủ, gật gà gật gù tìm tài liệu. híc
Trải qua những buồn bã khổ sở xấu hổ vì thất nghiệp rồi nên hiểu rõ có được công việc ko phải dễ dàng gì. Giờ thì có việc lại trải qua cảm giác chán nản khi ko thấy tương lai. Lại phải tiếp tục đi tìm lối thoát khác. Càng ngày càng thấm thía chả có gì sướng hơn khi đi học. Đúng là đời không như là mơ. Đời vả vào mặt bn phát rồi:((
Đều phải luyện tập hết bạn ạ, đừng đổ cho tính ít nói là trời sinh. Rất nhiều người muốn nghỉ ở nhà xem ti vi hay lên mạng, hay nghe nhạc, đọc sách một mình hơn là đi tiệc tùng, ăn nhậu… Nhưng vì sự nghiệp và tập thể phải tập hòa đồng vào, dần sẽ thành quen. Cố lên bạn nhé!
em thì chưa ra trường nhưng cũng hay suy nghĩ nhìu như thế lém a ạ, nhưng ùi e thấy lo lắng cũng ko đi đến đâu cả nên là bớt nghĩ đi để vui vẻ hơn, a đã đọc cuốn sách “quẳng gánh lo đi mà vui sống” chưa, nếu chưa thì a đọc đi sẽ tốt hơn đó ạ :))
Em cũng 23 tuổi, còn bất hạnh hơn thím, mà giờ cũng bắt đầu ngon dần. Thím phải cố gắng hết sức nhé, vận dụng cái mồm tốt vào
Mình uống rượu bia cũng đc thôi cơ mà từ ngày đi làm hiếm lắm mới động :)). Ai rủ thì oke thôi chứ uống 1 mình thì chịu. Thế mà đi làm chả ai rủ
đây là lần đầu mình cmt một topic o UB, nói thật là mình cảm thấy hơi tiếc cho bạn. Mình thấy mood down và tự trách bản thân rất nhiều, bạn củng biết được nhược điểm của chính bản thân bạn nữa, cơ mà câu hỏi là " tại sao biết mà không tránh, biết mà không thay đổi để bằng bạn bằng bè, để không phụ lòng baba mama, để có một tương lai tốt đẹp vs còn có tiền cưới vợ? "
23 tuổi, còn rất trẻ nếu không muốn nói là quá trẻ, cơ hội còn rất nhiều nếu bạn thực sự cố gắng, thực sự muốn thay đổi và chấp nhận khó khăn.
mình 24 tuổi, công việc áp lực( bank mà đứa nào chả thế :D), nhiều lúc muốn khùng luôn í, nhưng mà vẫn luôn có mind set là cực trước sướng sau, nhìu lúc chỉ muốn nghĩ việc cho xong cơ mà chỉ cần nghĩ là người ta làm được tại sao mình lại không thế là làm típ cho tới giờ lun.
công việc nào củng khó khăn và dek co ai mới bay vào đã thành công, thế nên bạn cứ cố gắng làm hết mình rồi sẽ nhận ra mình làm được như bao người thôi.
Cố gắng lên nha nha. mood down+ tự kỷ lúc nữa đên có hại cho da lắm, thế nên ngủ sớm mơ đẹp mai đi làm đi apply chổ mới các thể loại thành công nhé. Bank giờ tuyển nhìu lắm k lo phải ở nhà lâu đâu^^
Đi làm công nhân đi thím. Nghề nào thì cũng làm osin cả thôi, tùy theo mức độ “sang chảnh” của nghề mà thiên hạ nó “quánh giá” mình, nhưng kệ mịa nó, miễn làm ra tiền là được :))
ở nhà thì đek có tiền, đi làm thì đek đc chơi … oái dời ơi. Sợ nhất là cty suốt ngày tiệc tùng, Có dịp gì đó đi còn có vị
BTW : có bạn gái nào 23 trở xuống thức đêm chat fb hok, đọc xong bài của đồng chí trên kia tự nhiên chán đời
công việc nào cũng có cái khổ rieng, lạc quan lên bạn nhé
ối zoi ơi.mình còn đang thất nghiệp nè
Name màu cam thì buồn sao nỗi hả bạn ^^
Đơn giản là bạn chọn sai ngành rồi, sao không thử mạnh dạn tìm một hướng đi khác.
Hi
Hi…Cánh Đồng Tuyết…Làm quen chém gió chút đi…