Người ta thường nói hành trình đi tìm chính mình là hành trình dài và lắm chông gai nhất nhưng với bản thân mình thì chưa chắc đã đúng. Bởi thỉnh thoảng ngồi trước gương mình thấy một con bé nhí nhố thì vô đối, cái mặt thì già chác ùi mà tính thì chẳng khác gì đứa trẻ con, và mình đoán đó chính là mình. Hehe gần như thế mà ai cũng nói xa nên mình chẳng thấy đúng với mình. Với bản thân mình cho đến giờ phút này thì con đường chinh phục chàng của mình mới là gian khổ và vất vả nhất. Người ta thường nói khi yêu thì con người ta mất hết lý trí nhưng mình yêu chàng bằng cả con tim và lý trí cũng không mất đi chút nào. Nhưng cái mà mình được nhận từ chàng chỉ là cái lắc đầu từ chối. Cách đây hơn 3 tháng trước vì chàng mà mình đã phải về quê sớm hơn dự định trong khi đáng lẽ ra giờ đó mình phải được tha hồ tung tăng ở động Phong Nha. Nhưng với mình chàng là trên hết. Mình đã từ bỏ những thú vui trẻ con, dẹp bỏ bộ mặt nhí nhố thường ngày mặc dù điều đó mình k hề thích. Mình đã thay đổi rất nhiều vì chàng thế mà chàng lại nhẫn tâm k them quan tâm đến mình. Vẫn chờ đợi chàng nhưng biết rằng sự chờ đợi đó là vô vọng vì thế mình quay lại SG, nơi mà mình đã có 4 năm kỷ niệm. Mặc dù vào SG nhưng chưa khi nào mình thôi nghĩ về chàng và mình vẫn ôm một hi vọng mong manh. Và rồi chàng lại cho mình một cơ hội mong manh và để có được chàng thì minh phải đánh đổi rất nhiều thứ: xa quê, xa bố mẹ và xa luôn cả người chị đã luôn bên mình trong suốt những năm qua để đến 1 miền đất mới. Có lẽ tình yêu với chàng đã thúc đẩy mình và mình đã có một quyết định liều lĩnh: chấp nhận đánh đổi. Mình đâu có ngờ rằng, chàng chỉ đưa ra những hi vọng cho những đứa như mình có nghị lực mà sống còn dường như với tới được với chàng là điều gần như là k thể. Hiểu ra điều này k sớm nhưng cũng không phải là quá trễ cho mình được làm lại từ đầu, mình quyết từ bỏ chàng và đi tìm một con đường mới chắc chắn cho tương lai hơn. Nhưng một lần nữa mình lại nhầm, dường như tình yêu và duyên nơ của mình và chàng là quá lớn, bản thân mình k thể tránh được trò đùa của số phận. Và cũng một lần nữa mình phải đau đầu vì chàng. Giờ này thì chàng đang ở rất gần mình- SG. Cũng như những lần trước chàng lại ban cho mình cơ hội, một cơ hội mà ngay từ đầu chàng đã nói là nó rất nhỏ nhoi. Nhưng mình- một con bé rất lỳ lợm và bướng bỉnh vẫn muốn thử sức, vẫn muốn đạt được ước mơ chinh phục chàng. Sáng nay, mình đã dậy từ rất sớm mặc dù đêm qua mình đã phải thức đến 1h30 để viết một bức thư cho chàng hiểu nỗi lòng mong mỏi của mình. Chắc k phải nói mọi người cũng biết đường phố SG vào sáng thứ 2 là thế nào nhưng mình k hề than vãn một lời, trên môi mình luôn thường trực một nụ cười vì mình biết mình sắp được gần chàng, được gặp chàng sau bao ngày chờ đợi. Mình k thể ngờ rằng con đường đến với chàng gian nan và khổ sở thế để được gặp chàng mình đã phải vất vả. Đầu tiên là té xa, may mắn là k bị gì- số mình chắc k phải là đoản thọ. Qua được cửa ải đầu tiên tưởng là xong ai dè gặp ngay cửa ải thứ 2. Đi mấy vòng đường Nguyễn Văn Trỗi để tìm một tiểm ảnh mà muốn lòi cả 2 con mắt. đến khi gần nản thì nhìn thấy một tiệm ảnh. Hức mừng muốn chết……k phân vân, k suy tính, k nghĩ ngợi lập tức quay xe. 10k/1 tấm anh 3x4, xin nhấn mạnh là 1 tấm thôi nha, nghĩa là 1 bức ảnh bình thường thì dc 4 tấm như thế. Đỡ k nổi…..mất 40k cho 4 cái ảnh bé tý ty. Thui thì vì tương lai, vì tình yêu, vì đam mê, vì mong muốn mòn mỏi chấp nhận hi sinh vậy. tiếc đứt ruột vì mất tiền oan, vì bọn ăn cướp trắng trợn ban ngày, uất nghẹn ngào chẳng lẽ lại khóc………Nuốt mọi thứ để nghĩ về chàng, nghĩ đến lúc được gặp chàng, được ở bên chàng. Nhưng hỡi ôi, chàng thật chẳng hổ danh là giấc mơ của nhiều người, đến nước này mà chàng còn khiến mình khổ sở. tưởng như chàng ở ngay trước mặt nhưng lại ở nơi xa xăm nào đó. Hít khói bụi SG nguyên 1 buổi sáng. Chính xác là từ 6h45 đến 10h30 mình mới gặp được chàng. Cầm những gì mình đã thức cả đêm để chuẩn bị, người bảo vệ của chàng nhìn mình một lượt từ trên xuống dưới ùi nói một câu mà mình đã đoán trước được nhưng vẫn thấy nó sao mà phũ phàng đến thế: đủ rồi, có gì liên lạc sau. Được nhìn chàng một chút thôi nhưng cũng đủ khiến mình thỏa mãn và sung sướng rồi. Thế là mình lại được sống trong những ngày thấp thỏm và hi vọng, chính chàng đã lại nhen nhóm ngọn lửa sống và đam mê trong mình. Dù không biết kết quả thế nào, chàng có lại từ chối mình như bao lần trước hay không thì minh vẫn cứ yêu chàng bằng thứ tình yêu tỉnh táo nhất, và mình vẫn sống vì mong một ngày có được chàng.
“Bao giờ chàng mới chấp nhận em, và em mới có được chàng hỡi chàng SHB của em”.
Viết sau 1 ngày lang thang đi nộp hồ sơ ở ngân hàng SHB.