mình không phải là đứa ưa nhảy việc
trưa nay ăn cơm xong, trải chiếu ra ngủ với các chị. Nào có ngủ được, Mình suy nghĩ nhiều về đường đi sắp đến.

Nhớ cảm giác hồi còn ở nhà. Cũng chưa biết sau này sẽ nhảy ngân hàng nào nữa. Khi tuổi trẻ của mình không còn quá dài để có thể tìm thấy 1 con đường đi tốt nhất. Rồi tự nhiên muốn bỏ việc, về quê ngủ chơi cho hết tết năm sau.

từ hồi nộp xong khóa luận nào đã được nghỉ ngơi. Chạy đi nộp hồ sơ, đi thi lùng tung cheng hết cả, rồi áp lực nghề nghiệp chưa tha cho mình thì nhỡ đậu 1 ngân hàng cỡ bự. Rồi thế là đi làm luôn. 5 năm đại học làm mình mất sức nhiều quá, mình chưa được thở 1 ngày nào. Mà về nhà biết nói thế nào với bố mẹ. Chẳng lẽ lại ăn bám. Thế là suy nghĩ, suy nghĩ, suy nghi nhiều, rồi dậy, ra ngoài hành lang ngồi nghi tiếp. Thấy mọi thứ thật mơ hồ.
Nhảy việc. Mà giờ nhảy thì nhảy đi đâu giờ. Đang làm ở 1 ngân hàng cỡ bự. Ở 1 vị trí đối với nhiều người là mơ ước. ( ngay cả chính mình cũng không nghĩ tấm vé vớt ấy lại cho mình được chuyển vào 1 vị trí mà mình cũng chẳng ngờ đến). Giờ nhảy sang ngân hàng bự khác. Rồi sao? lại bắt đầu lại hành trình thử việc ròng rã, ít nhất là 3 tháng, và ít nhất là 6 tháng. Qua 2 tháng thử việc vừa qua, cảm giác mình như người thừa. Chưa có user, chưa có mail, mặc áo sowmi trắng thay vì đồng phục. Nếu ra đi thì tất cả phải bắt đầu lại từ đầu.
Đã có ai đó đã nói với mình, nếu nhảy việc mà vẫn làm nhân viên thì đừng nhảy. Mình chẳng thể kiên nhân để vượt qua thời gian thử việc "người thừa" ấy ở ngân hàng nào nữa. Thấy buồn ghê. Bằng thạc sỹ chưa học xong, mà nếu có học thì phải bám trụ ở sài gòn 3 năm nữa. Lúc học xong thì cứ cuốn mình đi mãi. Biết bao giờ mới được về nhà ăn cơm mẹ nấu mà không phải là vào dịp tết? buồn! buồn!