Rất bực mình với một cơ số người !
Làm Ngân hàng mà sợ trách nhiệm, cái gì mình có lợi thì nhảy vào giành phần người khác, tới khi tự mình gây ra họa lại muốn đổ tội đó là do người khác làm. Đừng tưởng có người che chở mà muốn sống thế nào cũng được, khôn ngoan chả lại với trời đâu
Những người đó sớm muộn gì cũng bị đời cảnh cáo thôi
Giờ mới thấy mình ngu, tự dưng chui đầu vào xó này để mấy người đó bắt nạt. Giờ thì tuổi trẻ, cơ hội đã trôi hết rồi, chẳng còn đường mà đi nữa.
Giờ mới thấm thía ý nghĩa của từ "gia thế" .
Kiếp này mình chọn sai nghề thật rồi, cái nghề bạc bẽo này vốn không phải giành cho những đứa như mình
Giá cứ nghe lời mẹ ...Đúng là cá không ăn muối cá ươn mà !
Như một đứa nhà nghèo lạc vào chốn phù hoa. Lẽ ra mình nên học và làm một công chức bình thường, thậm chí nghèo như ba mẹ, chứ không phải vì sợ cái nghèo, đồng lương ba cọc ba đồng, sợ những bữa cơm chỉ toàn trứng gà luộc và giọt nước mắt lặng lẽ dấu đi của mẹ, ánh nhìn ngần ngại lẩn tránh của ba...vì sợ nên mình cố bước chân vào đây và thất vọng đến vô cùng... Sớm biết thế thì đã biết vị trí của mình phải ở đâu , giờ có cay đắng cũng muộn !
Thực ra ban đầu chọn nghề chỉ vì đơn giản có vậy, tới khi học đại học mới thấy mình rất yêu nghề mình đã chọn, và tới giờ đi làm, mình vẫn rất yêu nghề... Chỉ là giống như một cuộc tình đơn phương, cô bé lọ lem yêu chàng hoàng tử, cố gắng để cưới hoàng tử, và cuối cùng vĩnh viễn hiểu ra sự khác biệt giữa họ không bao giờ có thể khỏa lấp...