HuyenThu219
Thành viên tích cực
%%-%%-Cái hành trình đi tìm việc của nó cũng được gần 2 tháng rồi. Từ chối mọi lời đề nghị của ba mẹ về những công việc ổn định nói cho oai là làm nhà nước và cũng đồng nghĩa với một cái giá tương xứng cho từng mức độ ngon nghẻ của công việc. Nếu hỏi nó liệu có nuối tiếc khoảng thời gian thất nghiệp này không có lẽ là không: gần 2 tháng và có thể là hơn nữa đi tìm việc giúp nó hiểu hơn về chính bản thân nó ' Cần những gì có những gì và còn thiếu sót gì ' nghe có vẻ buồn cười nhưng nếu không trải qua quãng thời gian này có lẽ sẽ chả bao giờ nó hiểu rõ về nó hơn thế và nghĩ về nó nhiều thế chỉ để hoàn thiện cái CV đi xin việc. Nó một sinh viên trường dân lập hăm hở đi tìm việc cũng với nhiều hoài bão lắm kèm theo một sự tự ti về chính bản thân mình về mình là sinh viên một trường dân lập không được người ta coi trọng bằng các trường khác. Nó cảm thấy bất công và thiệt thòi cho nó và các bạn sinh viên dân lập nói chung tại sao cũng mất bằng đấy thời gian học tập, bọn nó cũng phải bỏ bao nhiêu công sức học tập mới đạt được kết quả nhưng tại sao cái bằng đấy nó lại không được công nhận như các trường khác. Uhm câu nói mà nó thường xuyên nghe được từ những người thân quen: ' Nó học trường dân lập thì làm được cái gì chứ, chả làm được cái tích sự gì đâu...' cảm thấy bất công + buồn, tự nhiên cảm thấy học trường dân lập như mình có một người mẹ nghèo vậy giống như câu truyện các bạn thì tự hào về bố mẹ làm giáo sư bác sĩ nhưng có một học sinh có một người mẹ làm lao công thì lại bị các bạn cười chê
Bởi vậy mà nó quyết tâm phải chứng minh cho mọi người thấy nó có thể làm gì, rằng sinh viên một trường dân lập cũng sẽ đạt hiệu quả công việc tốt như ai, bởi vậy nó từ chối mọi công việc được định sẵn, nó muốn tự do làm việc mà không phải ràng buộc suy nghĩ về số tiền mà gia đình đã phải bỏ ra để có được công việc ấy, nó muốn được làm những việc mà mình thích nó muốn được mọi người công nhận, nó muốn rằng một ngày nào đó nếu nó thành công nó sẽ chia sẻ để mang lại sự tự tin cho những bạn sinh viên dân lập dám mơ ước dám làm nó muốn bản thân nó phải luôn cố gắng phấn đấu đi lên...Qua những buổi phỏng vấn, hội thảo nó nhận ra sinh viên dân lập có thể môi trường học tập không bằng các trường khác ( đấy là so sánh trường nó học với những trường top) nhưng cái quan trọng nhất mà sinh viêc các trường dân lập không bằng trường top chính là sự tự tin, các bạn ấy học trường top chưa nói về kiến thức thế nào nhưng nói đến trường đó người ta biết và các bạn ấy tự hào về điều đó như một đứa bé tự hào về những người bố mẹ tài giỏi của họ còn nó thì như một đứa trẻ kể về bố mẹ nghèo của mình. Phải đến cuộc pv thứ 3 và cũng là lần thứ 3 được nghe câu ' công việc này đòi hỏi sự tự tin" nó mới ngộ ra cái mà người ta đánh giá chính là mình chứ không phải bố mẹ mình hay là tấm bằng mà mình có. Một tấm bằng tốt mang lại sự tự tin cho sv trường top vậy tại sao ta không tự tin vào chính bản thân mình chứ không phải chỉ để phản ánh qua tấm bằng mà mình có.
Con đường nó đi nó không biết liệu có thành công không, liệu tới một ngày nào đó nó có phải hối hận rằng nếu ngày ấy mình chấp nhận một công việc mà bố mẹ lo lót cho thì bây giờ mình đã khác, bây giờ nó băn khoăn chọn lựa cho tương lai của mình nó cảm thấy rõ sự mệt mỏi trong quãng thời gian này của ba mẹ, nó đã từng nghĩ đến việc từ bỏ nhưng nó đến giờ vẫn không thể từ bỏ được chưa bao giờ cảm thấy từ bỏ một thứ gì đó với nó lại khó khăn như bây giờ, nó vẫn muốn đi con đường đi của mình nhưng điều mà nó lo sợ có lẽ là sự thất bại và nó sợ sẽ ảnh hưởng đến gia đình nó, nó muốn theo đuổi cuộc sống của nó mơ ước nhưng điều đó có phải là ích kỷ với gia đình và người thân của nó không?
Tuổi trẻ mà, cuộc sống là những chuyến đi và nó muốn tự mình đi trên đôi chân mình, như đã đọc ở đâu đó con người ta chỉ sống có một lần vậy thì hãy cứ làm những gì mà mình muốn, hãy cứ ước mơ hãy cứ khát khao hãy cứ dại khờ để một ngày nào đó mong rằng khi quay đầu lại nó sẽ mỉm cười với chọn lựa của mình.
Sẽ ổn thôi mà! Ngày mai trời lại sáng.
Và có lẽ khi viết xong những dòng tâm sự này nó biết trái tim nó hướng về con đường nào và nó chấp nhận nếu có thất bại trên con đường ấy, biết rằng đời không như là mơ nhưng hãy cứ ước mơ đi nếu có thất bại ta có thể đứng lên và làm lại được nhưng ta không thể quay đầu lại một khi đã bước đi cùng thời gian.

Con đường nó đi nó không biết liệu có thành công không, liệu tới một ngày nào đó nó có phải hối hận rằng nếu ngày ấy mình chấp nhận một công việc mà bố mẹ lo lót cho thì bây giờ mình đã khác, bây giờ nó băn khoăn chọn lựa cho tương lai của mình nó cảm thấy rõ sự mệt mỏi trong quãng thời gian này của ba mẹ, nó đã từng nghĩ đến việc từ bỏ nhưng nó đến giờ vẫn không thể từ bỏ được chưa bao giờ cảm thấy từ bỏ một thứ gì đó với nó lại khó khăn như bây giờ, nó vẫn muốn đi con đường đi của mình nhưng điều mà nó lo sợ có lẽ là sự thất bại và nó sợ sẽ ảnh hưởng đến gia đình nó, nó muốn theo đuổi cuộc sống của nó mơ ước nhưng điều đó có phải là ích kỷ với gia đình và người thân của nó không?
Tuổi trẻ mà, cuộc sống là những chuyến đi và nó muốn tự mình đi trên đôi chân mình, như đã đọc ở đâu đó con người ta chỉ sống có một lần vậy thì hãy cứ làm những gì mà mình muốn, hãy cứ ước mơ hãy cứ khát khao hãy cứ dại khờ để một ngày nào đó mong rằng khi quay đầu lại nó sẽ mỉm cười với chọn lựa của mình.
Sẽ ổn thôi mà! Ngày mai trời lại sáng.
Và có lẽ khi viết xong những dòng tâm sự này nó biết trái tim nó hướng về con đường nào và nó chấp nhận nếu có thất bại trên con đường ấy, biết rằng đời không như là mơ nhưng hãy cứ ước mơ đi nếu có thất bại ta có thể đứng lên và làm lại được nhưng ta không thể quay đầu lại một khi đã bước đi cùng thời gian.