Mình cũng đến với ngân hàng như 1 định sẵn của ông trời
![Smile :) :)](https://cdn.jsdelivr.net/joypixels/assets/8.0/png/unicode/64/1f642.png)
)
Ra trường, thân cô thế yếu, thất nghiệp cả năm rồi cuối cùng cũng vào được ngân hàng dù chẳng có cái gì lận lưng. Nếu kể chi tiết về quá trình từ lúc xin, lúc thử việc và hành trình để làm nhân viên chính thức thì mình còn không nghĩ là mình đã làm được!
Câu chuyện của bạn, mình cũng có chút đồng cảm, vì mình cũng có những thời gian nghĩ như thế.
Chí lớn hay chí tiến thủ hoặc 1 chút tự kiêu về bản thân thì thỉnh thoảng lại xuất hiện, và bản thân lại không cảm thấy hài lòng với hiện tại. Nhưng đa phần khi nhìn lại tổng quan, thì sự ỳ đó, là do chính bản thân mang lại. Và những ý nghĩ kia, chỉ là 1 phút tự xoa dịu bản thân thôi. Năng lực, khả năng, nhiệt huyết, nếu sự thực mình có, và mình làm được, thì đừng chỉ nghĩ và nói, mà hãy làm. Còn những bao biện hiện tại, chỉ là phép trấn thủ tinh thần, 1 kiểu AQ rồi mèo lại hoàn mèo mà thôi.
Đọc đến đây, bạn đừng hiểu nhầm là mình nói bạn, mà từ câu chuyện của bạn, mình chỉ suy ra theo góc độ, và mình tự nói mình thôi, vì mình cũng vậy mà.
Nếu không muốn làm nhân viên? Ok, có năng lực thì thể hiện ra. Còn nếu quá nhiều cái bóng thì hãy bước ra sân chơi khác nếu thực sự có khả năng như vậy.
Mình đã thấy nhiều người khác thực sự đã làm vậy. Họ nói thẳng với sếp trước khi đi là người trưởng nhóm hiện tại không có gì đáng cho họ học hỏi, và khả năng của họ cao hơn, họ cần đi lên!
Nhưng, ra đi rồi lại trở về, và lại ra đi. Họ như 1 con rối vì chính những suy nghĩ đó và tự họ làm hại họ. Nói theo cách người lớn thường bảo là "quá bốc đồng".
Đó là thực tế mà mình chứng kiến. Và trường hợp đó, theo như tin mình nắm, nếu ngày xưa không ra đi, chịu ở lại thì chính người đó chứ không phải người trưởng nhóm, sẽ là người được đào tạo và đi xa hơn. Còn khi người đó quay lại, vẫn kiểu suy nghĩ đó, và thế là lại ra đi khi thời thế đã thay đổi và chẳng còn cơ hội nào nữa vì đội hình đã ổn cả rồi. Thật đáng tiếc phải không!
Mình cũng từng ước ao những cây gạo cội trong chỗ mình cũng đi chỗ khác, để mình có cơ hội lên. Nhưng test thử vài lần vắng mặt, ko hẳn là đi luôn, thì thực sự ko thể thiếu họ. Mình còn phải học nhiều lắm. Và không phải tự nhiên người ta nắm giữ vị trí đó.
Thế nên, như bạn nói, chí tiến thủ không ai không có. Tuy nhiên, chỉ là do tại mình mà thôi. Thay đổi chính mình? Mình ko bao giờ làm được điều đó vì đây là cuộc đời, không phải phim mà muốn thay đổi là thay đổi. Với mình, đơn giản là tiếp tục học hỏi, thay đổi 1 cách tăng dần đều để có thể chuẩn bị tốt nhất có thể khi duyên số tới.
Mà theo mình nghĩ, cứ tự so sánh với người khác là tự hại mình, vì biết đâu, trong mắt họ, vị trí của mình cũng là 1 thành công, là ước ao của bao người rồi. Đừng chỉ nhìn lên mà hãy nhìn xuống và nhìn sang bên cạnh.
PS: Mà với mình, 28 tuổi chưa phải là già cả gì lắm để bạn phải so sánh với người khác như thế. Mình đang phải làm việc với cả tá người từ 30 trở lên, nếu nhìn bên ngoài, họ có vị trí và thành công trên hình thức, nhưng thực chất, họ ỳ nặng và xét theo năng lực, họ chả là cái gì cả đâu. Thế nên, làm việc trong bank, vị trí và thành công, có khi chỉ là hào nhoáng mà ko biết khi nào sẽ đột ngột tắt đâu bạn à. Cứ tiếp thu kiến thức, tích luỹ kinh nghiệm làm việc và kinh nghiệm sống rồi cái gì tới sẽ tới thôi.
Chút chia sẻ ^^