Hôm qua có việc đi qua gần một trường đại học, vào đầu giờ chiều...thấy những chiếc ô nối đuôi nhau trên đường tới lớp...quần Jeans, áo phông, balo, giày thể thao.. Tự nhiên nhớ giảng đường, thầy cô, bạn bè nhiều đến thế, chỉ ước sao một lần có thể quay lại thời gian. Không hẳn là vô ưu nhưng không chật vật bon chen như giờ...thấy thấm thía và tiếc vô cùng, đúng là quãng đời sv là hạnh phúc nhất.
Ngày xưa, khi đi phỏng vấn, anh giám đốc hỏi mình, con gái làm qhkh vất vả lắm đó, sao e lại chọn vị trí này? Mình hồn nhiên trả lời, vì e yêu thích, e nghĩ có yêu mới làm tốt được. E xin phép chia sẻ một câu chuyện, lúc nãy, trong khi e ở ngoài kia chờ pv, có khách hàng của e nhắn tin cảm ơn e, hôm nay họ giải ngân và đã sở hữu được căn nhà cho riêng họ...Những điều nhỏ bé như thế làm e thấy rất vui và có thêm động lực với công việc ý nghĩa của mình...Anh giám đốc pv mình nghe xong chỉ cười

Giờ thì sao? Gần 10 tháng ở một môi trường khác, mình thấy mình không còn được như ngày xưa nữa...môi trường này được coi là lành và nhân văn đây sao, sao mình vẫn thấy...Hay phải chăng mình còn quá trẻ, như các anh chị vẫn nói

Thằng bạn thân nhắn tin, sao nào, về lâu vậy vẫn chưa quên được HN ah? ...
Chẳng biết nói sao...