Cầu Long Biên một ngày thênh thang gió…
Nó đặt bước chân theo nhịp cầu dài chạy ngang dòng sông mang màu phù sa đã lên màu năm tháng, cây cầu mang màu hoen gỉ mà ta gọi là màu thời gian. Những bãi bồi dưới chân ta bạt ngàn ngô, bạt ngàn cỏ lau và bạt ngàn sóng nước vỗ về ăm ắp. Gió chiều nhẹ nhàng thổi bay làn tóc , tự nhiên và hồn nhiên như trêu đùa cây cỏ. Tóc nó vẫn chẳng ngắn đi nhiều, tóc đen dài em lại bay trong chiều gió lộng, nó chợt nghĩ “tóc xõa vai mềm” là thế này chăng, khi nó không muốn buộc lại, muốn thả tóc bay để thấy gió nhiều hơn nữa. Các bạn nó cũng vui cười đón làn gió thổi, cũng hướng mặt theo gió, cũng ngẩn ngơ trong không gian rộng rãi, thoáng đãng đầy ắp khí trời thiên nhiên. Nó không đếm bước chân, nó khoanh tay nhìn rộng ra về phía chân cầu kia xa tít. Nó cười khẽ, nó cứ tưởng rằng, đã có người muốn cùng nó lên cầu ngắm bãi sông Hồng khi chiều đến, khi hoàng hôn thong thả hòa vào màu nước mà ta gọi màu trầm, đỏ, nâu hay màu gạch…Nhưng đến lúc này, người đó vẫn chẳng bên nó, vẫn chẳng nhìn nó và vuốt tóc nó thật nhẹ.
Nó bước trên cầu, đưa tay lần theo thành lan can có nhiều dấu vết, những dòng chữ còn mới, những dòng chữ đã mờ - bởi gió, bởi nước mưa, bởi thời gian, bởi lòng người thay đổi. Một chiếc khóa chưa hẳn cũ kỹ làm bàn tay nó dừng lại “Mình cưới nhau đi”. Tất cả đều mỉm cười khi nhìn dòng chữ ấy và chiếc khóa ấy. Rồi nó chợt nghĩ, không biết giờ họ đang sống dưới một mái nhà hay đã chia tay nhau, mỗi người một nơi, đã là chồng là vợ nhưng là của một người năm xưa không cùng chung bước, cùng ném chìa khóa xuống dòng nước sông Hồng? Nhìn xuống dòng sông màu trầm đang lặng lờ trôi chảy, trôi nhẹ lắm, nó tưởng như dòng nước kia không đủ dạt dào để đẩy con thuyền trôi xa nơi bến đợi. Nó cúi nhìn, câu nói của cô bạn gái làm nó chợt thấy mình đã sai: “ Tưởng chừng mặt sông phẳng lặng nhưng cậu nhìn kìa, những xoáy nước ở khắp lòng sông, cuộn xoáy bất kể lúc nào, nơi nào càng lặng, nơi đó đáy càng sâu, càng nhiều nguy hiểm.” Nó nhĩn mãi vào một xoáy nước giữa dòng sông, xung quanh yên ả như nước mặt hồ, nhưng thật ra nước sông đang hút xuống, xoáy trào dữ dội mà không thể nào ngưng lại. Dòng sông…dòng đời…hai dòng miên man chảy, hiện tại, quá khứ và tương lai, hai dòng chảy xuôi chiều qua cả những miền ký ức, giữa êm đềm chảy trôi là những vực sâu, là bất trắc, là không phẳng lặng. Hai dòng chỉ “chảy ngược vào tim” và chạm tới những nẻo khuất của tâm hồn mà không biết về một nơi nao cố định; sông hòa vào với biển, biển cũng tan ra và hòa lẫn với đại dương, còn dòng đời chảy về đâu…ai biết?
Con đường cầu như dài ra bất tận bởi những ý nghĩ cứ nối tiếp theo nhau. Một vài con đò ngang sông nhưng hình như không còn chở khách như ngày nao bến quê tấp nập. Tháng 10 heo may lạnh gió, đã sắp mùa đông, nó sững người vì tuổi 20 sắp hết. Ôi, thì ra nó đã lớn lắm rồi, đã là một cô gái chứ không còn bé con. Bạn nó bảo một phần tư cuộc đời rồi đó. Nó cười! Nó đã kịp làm được gì đâu, sống được gì đâu.