Nhật ký viết chung

  • Bắt đầu Bắt đầu hungviet
  • Ngày bắt đầu Ngày bắt đầu
Hãy về nhà khi còn có thể bạn ạ, vì nơi đó có kí ức khi bạn chưa là người lớn, có những người cho bạn không điều kiện mà ở xã hội khác có điều kiện bạn mới có được.
Thật nghịch lý nhỉ, khi còn bé ta lại muốn làm người lớn, thấy người lớn chỉ đi làm, rồi về nhà, không phải đi học, không phải học bài, thích nghỉ thì nghỉ, muốn mua gì thì mua.Ôi! sao làm người lớn sướng thế.Thời gian luôn chờ đợi bạn, chúng ta cũng sẽ làm người lớn, xách ba lô lên và đi,từ giã gia đình, quê hương, từ giã cái nơi có lưu dấu chân của tuổi thơ và chúng ta vĩnh biệt cái tôi khi còn là "người bé" để bắt đầu hành trình" làm người lớn" mà chúng ta mơ ước.

Phố thị nhộn nhịp xa hoa, nhiều mối quan hệ được kết nối, một cuộc sống mới được mở ra.chúng ta cứ lao vào mà quên mất sự ngóng chờ của ba mẹ, những cuộc gọi về nhà thưa dần trong khi đó, ngày nào chúng ta cũng có thể gọi để tám với người yêu hàng giờ. Những kỳ nghỉ lễ, cuối tuần, bạn có thể vi vu khám phá mọi ngỏ ngách của trái đất này, vui vẻ hạnh phúc bên tình yêu bạn bè, có khi nào trong đầu các bạn thoáng nghĩ,ngày lễ về ăn bữa cơm cùng ba má hay lon ton theo quý phụ huynh đi ra vườn chăng.

880da610a603d115e9000e0fc0c0237ac5ea55bf.jpg


Đến một ngày khi mỏi gối chùn chân, đồng tiền chi phối tất cả, mọi thứ muốn có được phải có điều kiện kể cả tình yêu, công việc thì không như ý muốn.Bạn lại thèm cuộc sống ở quê hương, thèm mình là "người bé" . Nhưng chắc rằng ai cam đảm quay lại quê hương khi nơi đó không có công việc, lúc ấy bạn sẽ nghĩ, khi về nhà, ba má sẽ nói: cho ăn học sài gòn mấy năm rồi lại xách túi về nhà.Ra đường Cô chú hàng xóm hỏi: dạo này con làm gì? không làm nữa sao lại về nhà? câu hỏi đó như sát muối vào nổi buồn,bảo con thất nghiệp, mọi người lại cười bạn, cười gia đình mình,bạn lo nghĩ, bạn sợ mọi thứ...bạn cố gắng chống chọi với thời gian cố tạo vỏ bọc nhem nhuốc cho mình.

Hãy về nhà khi còn có thể bạn ạ, thời gian sẽ làm người ta dần quên những chuyện nhỏ nhặt đó. Thà về quê hương phụ giúp gia đình bạn còn thấy mình vẫn có chút giá trị bạn ạ.

Hãy về thăm nhà khi bạn biết rằng, thời gian không chờ đợi ông bà, ba mẹ chúng ta. Bạn thử nghĩ xem, một năm chúng ta về thăm gia đình được hai lần đi, vậy mười năm nữa chúng ta sẽ gặp được mọi người mấy lần.Bạn đổ lỗi cho đường xa, nhưng bạn vẫn với lũ bạn đi mấy trăm cây để đặt chân đến cái biển xanh cát trắng ấy, bạn đổ lỗi cho tiền bạc eo hẹp, thế nhưng bạn vẫn bỏ ra cả triệu để mua cho được cái váy iu thích hay trả tiền chầu nhậu với bạn bè gần nửa tháng lương. Bạn đổ lỗi cho công việc bận rộn, nhưng công việc có thể sắp xếp mà.

Hãy về nhà khi còn có thể bạn ạ, đừng để sau này mình sống trong sự nuối tiếc, hãy về nhà vì nơi đó có kí ức khi bạn chưa là người lớn, có những người cho bạn không điều kiện mà ở xã hội khác có điều kiện bạn mới có được.



St: http://tapchi.guu.vn/myguu/tranngocbichld/hay-ve-nha-khi-con-co-the-1NzePA1biuXdB.html#ixzz3ELMqJgQL
 
- Ngày bé nếu phải khóc, vì oan ức, hay vì tủi thân ko muốn ai thấy, thường tự nhủ ngửa mặt lên trời, nước mắt sẽ không rơi xuống, mà đúng là thế thật, càng lớn mới càng nhận ra ngu ngơ tới mức nào, ngửa mặt lên trời chỉ là để ng khác ko thấy thôi, còn nước mắt vẫn rơi, mà hằn là còn rất rất nhiều, như lúc này vậy, dẫu biết khóc lóc thì mai vẫn phải đi làm, nhưng làm sao đc chứ, ko khóc bh thì là bao giờ, :)
- Quá lâu, và quá đủ, tự nhủ cả trăm nghìn lần như thế, có lẽ nào trái đất là một vòng tròn, xa bao lâu rồi cũng có ngày phải đối mặt, cuộc sống đang ổn định, ko muốn nghĩ về ch tc thêm 1 tí nào nữa, chỉ làm vướng bận và mất thời gian...
- Có lẽ là do cứng đầu chứ ko phải yêu thương đậm sâu gì, nếu là cứng đầu thì chắc là cũng đạt đc lv max rồi :)) Hay là vì ty đầu nên thế nhỉ, kỷ niệm chỉ lặp đi lặp lại có thế, quá ít, nhưng ngày nào cũng nghĩ, ngày nào cũng nhớ lại, ngta bảo ng mạnh mẽ là ng ko cố quên mà là đối diện với quá khứ, ngày nào mà chả đối diện, có khi ko có việc gì làm còn nghe lại những bản nhạc quen thuộc để có tí nước mắt để biết hóa ra vẫn còn có chút tc nam nữ tồn tại trong ng với cả để ngủ ngon hơn mà :v
- Hnay đang làm việc, vẫn mở mail thường xuyên, tự nhiên có ng chat, bố khỉ....... :-j LÀM ƠN ĐI.... đó là điều đầu tiên mình nghĩ, sao mình có thể quên block nhỉ =.=' làm ơn tránh xa tôi ra đi, tôi đang yên ổn mà. Tôi đang yên ổn mà, làm ơn đi......
"Hà Nội rộng lớn quá, anh tìm em không được" ...Ừ, dĩ nhiên ko tìm đc rồi, một khi đã ko muốn xuất hiện thì kể cả có ở ngay gần cũng ko tìm đc đâu, với cả con bé đấy nó chết lâu rồi, tui đâu có ngu lò đầu ra cho a tìm với chả kiếm, mệt mỏi. :-j
=> Hầy, vẫn là câu nói cũ, khóc lóc thì mai vẫn phải đi làm, mai đeo kính đi bảo e bị đau mắt đỏ :))) có khi lại đc nghỉ chứ chả đùa. Hihi \m/
 
- Ngày bé nếu phải khóc, vì oan ức, hay vì tủi thân ko muốn ai thấy, thường tự nhủ ngửa mặt lên trời, nước mắt sẽ không rơi xuống, mà đúng là thế thật, càng lớn mới càng nhận ra ngu ngơ tới mức nào, ngửa mặt lên trời chỉ là để ng khác ko thấy thôi, còn nước mắt vẫn rơi, mà hằn là còn rất rất nhiều, như lúc này vậy, dẫu biết khóc lóc thì mai vẫn phải đi làm, nhưng làm sao đc chứ, ko khóc bh thì là bao giờ, :)
- Quá lâu, và quá đủ, tự nhủ cả trăm nghìn lần như thế, có lẽ nào trái đất là một vòng tròn, xa bao lâu rồi cũng có ngày phải đối mặt, cuộc sống đang ổn định, ko muốn nghĩ về ch tc thêm 1 tí nào nữa, chỉ làm vướng bận và mất thời gian...
- Có lẽ là do cứng đầu chứ ko phải yêu thương đậm sâu gì, nếu là cứng đầu thì chắc là cũng đạt đc lv max rồi :)) Hay là vì ty đầu nên thế nhỉ, kỷ niệm chỉ lặp đi lặp lại có thế, quá ít, nhưng ngày nào cũng nghĩ, ngày nào cũng nhớ lại, ngta bảo ng mạnh mẽ là ng ko cố quên mà là đối diện với quá khứ, ngày nào mà chả đối diện, có khi ko có việc gì làm còn nghe lại những bản nhạc quen thuộc để có tí nước mắt để biết hóa ra vẫn còn có chút tc nam nữ tồn tại trong ng với cả để ngủ ngon hơn mà :v
- Hnay đang làm việc, vẫn mở mail thường xuyên, tự nhiên có ng chat, bố khỉ....... :-j LÀM ƠN ĐI.... đó là điều đầu tiên mình nghĩ, sao mình có thể quên block nhỉ =.=' làm ơn tránh xa tôi ra đi, tôi đang yên ổn mà. Tôi đang yên ổn mà, làm ơn đi......
"Hà Nội rộng lớn quá, anh tìm em không được" ...Ừ, dĩ nhiên ko tìm đc rồi, một khi đã ko muốn xuất hiện thì kể cả có ở ngay gần cũng ko tìm đc đâu, với cả con bé đấy nó chết lâu rồi, tui đâu có ngu lò đầu ra cho a tìm với chả kiếm, mệt mỏi. :-j
=> Hầy, vẫn là câu nói cũ, khóc lóc thì mai vẫn phải đi làm, mai đeo kính đi bảo e bị đau mắt đỏ :))) có khi lại đc nghỉ chứ chả đùa. Hihi \m/
Không muốn quay lại, nhưng chẳng thế dứt ra...cứ mãi chìm đắm trong những kí ức đẹp đẽ...Tớ nghĩ là bạn nên làm cho mình bận rộn, bận rộn sẽ khiến bạn chẳng còn thời gian mà nghĩ luẩn quẩn...để rồi bỗng 1 ngày nhận ra, ai đó đã thực sự rơi vào ký ức ;)
 
Không muốn quay lại, nhưng chẳng thế dứt ra...cứ mãi chìm đắm trong những kí ức đẹp đẽ...Tớ nghĩ là bạn nên làm cho mình bận rộn, bận rộn sẽ khiến bạn chẳng còn thời gian mà nghĩ luẩn quẩn...để rồi bỗng 1 ngày nhận ra, ai đó đã thực sự rơi vào ký ức ;)
Thật ra e cũng cho vào dĩ vãng lâu rồi chị ạ, ban ngày thì e chả bh nghĩ gì cả, ko hề 1 chút nào luôn, mọi việc vẫn bth, e còn ko nghĩ là ng kia từng tồn tại cơ, chỉ là ban đêm hay nghĩ ltinh, với nhiều lúc chả có gì nghĩ thì nghĩ về tc tí, rơi nc mắt tí cho dễ ngủ, nhưng cái chính là con ng kia đừng cố tình liên lạc lại với e thì ko sao, 4-5 năm rồi, chả hiểu để làm cái gì nữa, tc thì cũng chả còn 1 tí gì, sáng ra đọc lại e lại thấy mình ngớ ngẩn, nói chung là chẳng đáng phải thế, ng kia nghìn lần chẳng xứng, về tất cả, nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, và e cũng ko cần bên cạnh, e nói từ trước đó mấy lần rồi, xem như chưa từng tồn tại đi, trước đây lúc sinh viên rảnh rỗi chả có việc gì làm mà e đã nói một đi ko trở lại là ko trở lại nữa là bây giờ, với bao nhiêu mối bận tâm khác...:D
 
Thật ra e cũng cho vào dĩ vãng lâu rồi chị ạ, ban ngày thì e chả bh nghĩ gì cả, ko hề 1 chút nào luôn, mọi việc vẫn bth, e còn ko nghĩ là ng kia từng tồn tại cơ, chỉ là ban đêm hay nghĩ ltinh, với nhiều lúc chả có gì nghĩ thì nghĩ về tc tí, rơi nc mắt tí cho dễ ngủ, nhưng cái chính là con ng kia đừng cố tình liên lạc lại với e thì ko sao, 4-5 năm rồi, chả hiểu để làm cái gì nữa, tc thì cũng chả còn 1 tí gì, sáng ra đọc lại e lại thấy mình ngớ ngẩn, nói chung là chẳng đáng phải thế, ng kia nghìn lần chẳng xứng, về tất cả, nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, và e cũng ko cần bên cạnh, e nói từ trước đó mấy lần rồi, xem như chưa từng tồn tại đi, trước đây lúc sinh viên rảnh rỗi chả có việc gì làm mà e đã nói một đi ko trở lại là ko trở lại nữa là bây giờ, với bao nhiêu mối bận tâm khác...:D
Thế thì thôi, từ bỏ luôn thói quen nghĩ vê chuyện tình cảm trước khi đi ngủ đi. Chị thấy nghĩ chuyện tình cảm trước khi ngủ dễ bị ám ảnh lắm, được cái chị nằm xuống là ngủ...hem nghĩ ngẫm j hết :))))
 
Bạn cứ đợi đấy, còn chơi với tớ, thì cái tính cố chấp của bạn sẽ bị cái tính ương bướng của tớ chỉnh cho thì không còn đường mà ngoi lên luôn cho coi ;)
 
Thế thì thôi, từ bỏ luôn thói quen nghĩ vê chuyện tình cảm trước khi đi ngủ đi. Chị thấy nghĩ chuyện tình cảm trước khi ngủ dễ bị ám ảnh lắm, được cái chị nằm xuống là ngủ...hem nghĩ ngẫm j hết :))))
Đâu ạ, e thấy dễ ngủ hơn chứ, e cũng ngủ ngon lành lắm, nghĩ tí thôii à, :)) mẹ em bảo trộm vía chưa bh thấy e mất ăn mất ngủ. Haaaa
 
Back
Bên trên