Sao nhiều người kêu buồn chán vậy nhỉ, 20/10 cũng là một ngày bình thường như bao ngày khác thôi, có vui có buồn chứ cứ nhìn người khác lại ngẫm đến mình thì mệt mỏi thật đấy. Không biết mọi người thế nào chứ thấy ngoài đường nhiều người bán và mua hoa quá, lại tự cười và hỏi bản thân 'ngày hôm nay hay là ngày mai đặc biệt đến thế cơ à, mình chả thấy hứng thú gì cả'
). Chiều nay nhận được điện thoại của bố chỉ để hỏi tuần này con về không, thế là lại bị cảm động quá...Bố à con về mà, về hai bố con mình cùng nấu bữa tối cho mẹ bố nhé. Hihi cuộc nói chuyện tuy ngắn nhưng rất ấm áp ấy cũng đủ khiến mình thấy hứng khởi biết bao nhiêu, ra cổng trường lại nhìn thấy hoa, trong đầu chỉ nghĩ một điều thôi 'mẹ mình thích cơm bố con mình nấu hơn là những đóa hoa này...' thế là lại hạnh phúc lạ, lại cười và phát hiện ra ngày hôm nay mình hơi bị nhiều lần cười vô duyên như thế, con bạn mình thấy nực cười vì thái độ khó hiểu ấy với một câu hỏi cũng rất chi khó hiểu 'thế mày không ngừng cười được à, nhe nhe nhởn nhởn như con dở hơi', ý mà bị nói xong câu đấy mình vẫn cười. Giờ ngồi ghi lại, nhớ đến vẫn không quên nở một nụ cười vô duyên như thế. 20/10 đi chợ và nấu cơm cùng bố, thật đẹp như trong phim ý
)