Nhật ký viết chung

  • Bắt đầu Bắt đầu hungviet
  • Ngày bắt đầu Ngày bắt đầu
Sắp ra trường rồi...tự nhiên thấy ngần ngại trước một bước chuyển mới.
Ko muốn trốn tránh. Nhưng cái tâm lý sợ thất bại luôn theo bám mình.
Sợ thất nghiệp. Nhưng ko sợ bằng việc làm thất vọng bố mẹ.
 
Thời gian này, mình đang vùi đầu vào khóa luận. Chán quá lại lượn facebook...gặp cô..., sửa bài, làm lại :d có đôi lúc mình thốt lên ôi! cái cuộc sống này! Nhưng bắt buộc phải vượt qua thôi!!!!
 
Lại mưa ...
2 cốc sinh tố bỏ lửng ... lại một kết thúc k trọn vẹn
gạt nước mắt ... bước tiếp ... vẫn còn rất nhiều việc phải hoàn thành mà, nhỉ :)
 
hơn nửa tháng rùi, cứ sáng lên tv, tối về. thành thói wen rùi. làm thế nào để tập trug đc nhỉ. cả ngày ko làm đc j cả.kế hoạch bỏ ngỏ.... đc hum mát trời, muốn ở nhà nhưng lại cuồng chân cuồng tay rồi. ko lẽ lại đội mưa đi:-??:-?? hết tháng này nữa thui, tháng sau rảnh rỗi wa chắc tự kỷ mất.........:((
p/s: mấy hum thấy các bạn đi pv, mình check mail thì chả thấy j, tự kỷ, chắc loại vòng hồ sơ rùi. vào trang wep xem thấy tên,vui vui vì ko bị loại.ko hi vọng j, mất đi cơ hội thử sức, cũng tiếc.
 
Trời mưa như chưa bao giờ được mưa. Mưa nhiều quá cũng k thik, m lại đang mỏi:(
Đọc những câu chuyện đáng suy ngẫm lúc này lại càng buồn rũ rượi:(
 
Ra đường đúng lúc trời mưa to nhất, ướt hết những chỗ k nên ướt:-s:-ss
Và giờ hậu quả là 1 trận đau đầu:(
Lại còn căng đầu ra nghĩ "Câu hỏi IQ khó nhất thế giới"^^ nên càng đau b-( :((
 
Anh à...Mưa nè anh. Nhưng em sợ sấm sét quá. Hì, anh nhớ hồi bé không, em sẽ hét ầm lên mỗi khi có sấm sét to...
Em thấy lòng lại trống quá...Anh ơi, sao mà khó thở vậy anh nhỉ, có phải không khí cũng không phải thứ miễn phí đúng không anh...
Em mất đồ, có người an ủi nói với em là đời có luật nhân quả, nhưng có thật không anh. Sao em không thấy nhân quả gì vậy...
Mẹ khổ cực từ khi còn nhỏ hơn em bây giờ, rùi cho tới khi sinh em...và mãi cho tới khi em bắt đầu đi học đh. Mẹ chỉ hi vọng sau này dựa vào anh vậy mà anh đi, đi mãi để tay em không kịp kéo anh lại...
Em nhớ những nếp nhăn trên khuôn mặt mẹ dù mẹ mới ở tuổi 47, em nhớ những đêm mẹ giật mình bên em mà em không thể quay lưng lại ôm mẹ...
Em nhớ anh nhiều lắm anh biết không, đau đớn...dằn vặt...em sợ mọi thứ rồi tới lúc người ta dùng từ quá khứ...Anh đừng là quá khứ được không anh???
 
Ôi cách đối xử giữa người với người...
Sự chuyên nghiệp ở đâu?...
Xin lỗi...
 
Back
Bên trên