Anh à...Mưa nè anh. Nhưng em sợ sấm sét quá. Hì, anh nhớ hồi bé không, em sẽ hét ầm lên mỗi khi có sấm sét to...
Em thấy lòng lại trống quá...Anh ơi, sao mà khó thở vậy anh nhỉ, có phải không khí cũng không phải thứ miễn phí đúng không anh...
Em mất đồ, có người an ủi nói với em là đời có luật nhân quả, nhưng có thật không anh. Sao em không thấy nhân quả gì vậy...
Mẹ khổ cực từ khi còn nhỏ hơn em bây giờ, rùi cho tới khi sinh em...và mãi cho tới khi em bắt đầu đi học đh. Mẹ chỉ hi vọng sau này dựa vào anh vậy mà anh đi, đi mãi để tay em không kịp kéo anh lại...
Em nhớ những nếp nhăn trên khuôn mặt mẹ dù mẹ mới ở tuổi 47, em nhớ những đêm mẹ giật mình bên em mà em không thể quay lưng lại ôm mẹ...
Em nhớ anh nhiều lắm anh biết không, đau đớn...dằn vặt...em sợ mọi thứ rồi tới lúc người ta dùng từ quá khứ...Anh đừng là quá khứ được không anh???