Nhật ký viết chung

  • Bắt đầu Bắt đầu hungviet
  • Ngày bắt đầu Ngày bắt đầu
rứa em hy vọng đc dịp ra HN vào tháng 3, hihi, zậy mà em tưởng tháng 8 mùa thu là đẹp nhất, hihi, hy vọng có dịp đc đàm đạo với anh ^^
úi giời mùa thu là tháng 10 e ơi
chứ tháng 8 ra nóng chảy mỡ lun :P em ra tầm tháng 3,4 cho hưởng tí rét mướt cũng được mờ :))
 
úi giời mùa thu là tháng 10 e ơi
chứ tháng 8 ra nóng chảy mỡ lun :p em ra tầm tháng 3,4 cho hưởng tí rét mướt cũng được mờ :))
hihi, ngày em ra HN ai cũng bảo là thời tiết đẹp trong mấy ngày vừa rồi đó anh, trời không nắng không mưa, rất mát mẻ và dễ chịu đó :D
 
Đồ biến thái, tởm lợm, vô giáo dục, mất nhân cách, quỷ đội lốt người, một phẩm phẩm dị hợm, gớm ghiếc của tạo hóa, một thứ dịch hạch thối rữa làm người ta muốn buồn nôn, sống trên đời chỉ làm tốn tài nguyên của xã hội, là sự sỉ nhục điển hình cho 2 chữ con người. Cầu cho voi giày ngựa xéo, đau đớn tột cùng rồi nhanh chóng cuốn gói xuống 18 tầng địa ngục vạn kiếp nằm trong đó, đời đời kiếp kiếp dằn vặt đau khổ, đời đời kiếp kiếp nhúng vạc dầu, đời đời kiếp kiếp không thấy mặt trời, để khỏi hại đời hại người. Làm sao trong vòm trời này lại có thể xuất hiện một thể loại kinh tởm đến vậy. Hử ???? aaaaaaaa ...!
 
Noel đầu tiên ở cơ quan mà vui như vầy...
Cách đây 1 ngày vẫn định sẽ ở nhà ngắm người ta nườm nượp đi lại dưới đường...
Cách đây 1 giờ...bỗng dưng cũng muốn ra đường, đi bên ai đó...
Noel là ngày lễ lớn của Công giáo, liệu bạn có cần tớ ở bên cạnh???
 
ANH và NÓ...

"Em còn cơ hội với Anh không?"

"Detest, loathe! Never ever!"

"Anh nhắn tin bằng tiếng Việt đi, em dốt tiếng Anh lắm. Xem như em chưa nhận tin nhắn này. Anh có quyền nhắn lại"

"Detest là ghê tởm, loathe là kinh tởm. Never ever là không bao giờ. Tôi sẽ kết thúc chuyện này ở đây".

"OK, nhưng em không đồng ý nhận tin nhắn này"

"Thật là một đứa con gái trơ trẽn. Không bao giờ có cơ hội đâu, Đừng làm phiền tôi nữa, Đúng là chưa bao giờ gặp phải cái loại con gái khiến tôi ghê tởm như vậy".

Nó đau. Nước mắt dài ướt hết cả điện thoại, tay run run gõ thêm vài dòng. Dẫu biết rằng tất cả chỉ là 1 cơn mơ, cơn mơ có thật. Hết rồi, hết rồi...

Mỉm cười, nó nhấc điện thoại lên, gọi cho Anh. Nhưng đầu dây bên kia báo bận. Linh cảm. Nó dùng số khác gọi vào, vẫn đổ chuông. Anh đã chặn số nó.

Tất cả cảm xúc bây giờ là chênh vênh. Quá chênh vênh. Nó cố chấp vì nó ôm hy vọng. Những hình ảnh đã qua như rượt đuổi trước mắt nó. Những lời hứa hẹn: "Nếu em còn thích tôi thì 6 tháng nữa hãy quay lại tấn công tôi. Mình làm đồng nghiệp đã nhé!".

Hết rồi....

"Em không thể hận anh. Vì anh là điều thân thuộc duy nhất mà em tìm thấy ở cơ quan mình..."

Quá khứ biến thành bóng đêm, đè lên nó, nghẹt thở.

Mớ ký ức khi xưa, những lần nó và Anh gặp nhau ở bãi giữ xe, những lần Anh và nó vô tình nhìn nhau, những lần cả hai người ở gần nhau hơn bao giờ hết khi công việc là sợi dây kết nối hai con người. Và cả những lần nó như đứng chôn chân khi chẳng thể gọi tên Anh-người mà nó yêu thương .


Nó là ai? với Anh thì nó là đứa cứng đầu, là một đứa thiếu nhân cách, lại thiếu kiến thức và đạo đức. "tôi ghê tởm cô, trái tim tôi là dành cho người khác, tôi không có hứng thú với con điên...".

Tình cảm giờ đây như một mũi dao sắc nhọn đâm nát hết tất cả hy vọng của nó. Hết hạn 6 tháng rôi, và giờ, lời hứa hẹn xưa đã bay theo mây khói...

Nước mắt lại tràn mi, nó nói khe khẽ, mặc kệ dòng nước mặn mòi đã xâm lấn vào cả hơi thở: "Hết tháng 12 rồi, sao mình vẫn chưa còn nắm lấy tay nhau....


Điên? Trơ trẽn? Phải, tôi điên, tôi trơ trẽn, rồi sao.....??? "
cảm động quá, em nào đây mà thấy quen lắm,
 
cha gì :)) chẳng qua zai đẹp vào đấy, zai Bắc lạ mà lại biết dịu dàng chăm sóc nên gái nó quây ý mà :))
chứ bây h đủ biện pháp, làm cha thằng bé hơi bị khó :))
he he, nếu quây mà ko chịu trách nhiệm gì thì nó quây kệ nó chớ :))))))))))
 
Back
Bên trên