vậy là đã sang ngày mới rồi đấy, ngày mai với nó là một ngày quan trọng. Nó ngồi đọc lại những gì nó đã viết , mường tượng lại những thớ cảm xúc hỗn độn đã từng trải qua, từ ngày mai nó sẽ dần không còn là nó trước kia nữa, từ ngày mai nó biết mình sẽ phải đấu tranh bản thân rất nhiều vì nó muốn thay đổi, thật sự muốn thay đổi và buộc phải thay đổi. Nó ngồi sắp xếp lại những những tấm thiệp xinh xinh bạn bè tặng nó, sắp xếp những lá thư mà nó được nhận và cả những lá thư mà nó viết cho ai đó nhưng không bao giờ gửi. nó luôn vậy, mỗi khi có chuyện gì buồn thường hay viết thư cho 1 người nào đó, người mà nó muốn chia sẻ nhất nhưng không bao giờ gửi cả. Nhưng từ lâu lắm rùi, từ khi lên đại học nó không còn giữ thói quen đó nữa vì nó mỗi lần như thế, nó thấy mình yếu đuối. tính nó hay viết, viết những dòng cảm xúc chợt tới, chợt đi, những cảm xúc đôi khi chảy miên man trong nó nhưng giờ trong vô số điều mà nó nghĩ cần thay đổi ở nó thì viết là một trong những điều đó. Nó sẽ không viết nữa, nó muốn mình sống thực tế hơn, nó không muốn dành quá hiều tâm trí cho những cảm xúc không tên ấy.
ngày mai nó biết mình sẽ ôm trong lòng nhiều nỗi nhớ, nó biết nó sẽ nếm trải cái cảm giác cuộc sống của nó thay đổi đột ngột như thế nào khi có nhiều thứ nó buộc mình phải thay đổi nhưng nhất quyết không được quay đầu lại, nó biết, nó biết sẽ rất khó khăn nhưng nó sẽ luôn lấy những sự việc đã xảy ra trong thời gian qua, những thứ đã làm nó phải rơi thật nhiều nước mắt để làm động lực bước đi, nó sẽ không bỏ cuộc, không bao giờ bỏ cuộc.
tạm biệt nhé những mơ mộng ngớ ngẩn, tạm biệt nhé những cảm xúc không tên, tạm biệt nhé những hoài niệm xưa cũ, tớ sẽ sống thực tế hơn, nếu có trót gặp tớ thì ặp ít ít thui nhé
, đừng để tớ suy nghĩ, đừng làm tớ xốn xang