Cuối cùng em cũng có thể đưa ra đuợc quyết định cho mình, cuối cùng sau nhiều lần cố gắng giấu lòng mình, cố gắng trốn tránh thực tế, em cũng đã có thể chấp nhận nó một cách nhẹ nhàng nhất.
Anh, nguời mang tới cho em những xúc cảm mà bản thân em chẳng bao giờ lí giải nổi. Em tin anh đôi khi còn hơn cả bản thân mình, em nghĩ về anh nhiều hơn, sáng nghĩ 1 ít, chiều nghĩ 1 ít, khi đêm về lại nghĩ rất nhiều, em đã nghĩ sẽ bất chấp tất cả để có thể ở bên anh, em nghĩ về 1 tuơng lai êm đềm, thậm chí đó là 1 tuơng lai xa, em tin tuởng, em kì vọng chỉ có điều em chẳng để anh biết đuợc điều ấy. Vì bản thân em vốn rất ích kỉ, vẫn luôn muốn nguời khác dành tình cảm cho mình nhiều hơn. Cứ như thế, em vẫn luôn tin tuởng như vậy nhưng giây phút ấy, giây phút chỉ cần 1 cái gật đầu của em, chúng ta sẽ có 1 sự bắt đầu, trong lòng em trào lên 1 cảm xúc mà bản thân em cho tới bây giờ vẫn không hiểu đuợc, giây phút ấy, em thấy xa lạ với thế giới của anh, em cảm thấy ở bên anh, duờng như em đã đánh mất 1 điều rất quan trọng, và em nghĩ tới cậu ấy, em nghĩ tới những buổi học đùa vui của 2 đứa, những lúc đi bên cạnh cậu ấy, em mới biết mình thật sự không thể mất đi những điều ấy để có thể bên anh và em bỏ chạy, chạy trốn cảm giác của chính mình. Có lẽ anh rất bất ngờ truớc hành động ấy, em chỉ có thể giải thích với anh là em chưa sẵn sàng để chia sẻ cuộc sống của mình với 1 ai đó.
Em đã nghĩ rất nhiều, nghĩ về cảm giác ấy, nhưng em vẫn trốn chạy nó nhưng hôm nay em đã có thể đối diện đuợc ùi. Cậu ấy, cậu bạn mà em vẫn gọi là bạn hấp, cậu ấy đã ở bên em gần 2 năm, những lúc vui buồn, cậu ấy là nguời đưa em về mỗi khi lớp đại học đi chơi khuya, và lúc nào cũng 1 câu ngủ ngon nhá, cậu ấy là nguời chịu chiều theo những đòi hỏi trẻ con của em, giữa em và cậu ấy chưa một lần nghĩ tới điều gì đó xa hơn ngoài tình bạn, tình cảm ấy vô tư, trong sáng, không khiến em phải ưu phiền, phải suy nghĩ, cứ thế, cứ thế theo thời gian. Cậu ấy là nguời cẩm hộp kem để em xúc, lê la khắp sân thể dục tài chính trong đêm đông, đơn giản vì cái sở thích của em, mỗi khi buồn chán lại thích ăn kem, cậu ấy là nguời khi em kêu uớc gì đuợc ăn bánh mì nuơngs đã chạy đi mua cho em và mang tới tận phòng, là nguời lúc nào từ quê lên cũng có bánh đậu xanh cho em, là nguời lúc nào cũng bảo em ăn nhiều vào cho gầy bớt đi, là nguời mua 2 cái bánh bao cho em mang lên lớp học, là nguời sẵn sàng đi quãng đuờng dài hơn để đi cùng đuờng với em, là nguời luôn nhắn tin chọc em vui, là nguời chịu đựng em nghịch ngợm trong tiết học, bây giờ em mới nhận ra, cậu ấy thật sự quan trọng với em như thế nào, dù tình bạn này có thể đi xa tới đâu, em không cần điều gì xa xôi cả, em chỉ muốn những giây phút như thế này sẽ kéo dài, kéo dài nhất có thể.
Bạn bè lớp đại học nhiều nguời bảo ghen tị với em vì bên em có cậu ấy nhưng em lại chưa bao giờ nhận ra mình may mắn như thế nào. Em không biết mình từ bỏ tình cảm với anh có đúng hay không, quyết định ấy không phải vì cậu ấy mà nhờ cậu ấy mà em nhận ra tình cảm em dành cho anh không thực sự như em nghĩ.
Có lẽ như nguời ta vẫn nói, nắng thuộc bầu trời, chứ không thuộc về đại duơng. Em giống như nắng vậy, và anh là biển, cậu ấy là bầu trời. Sẽ chẳng còn nữa nhưng hôm anh trực em chờ đợi những tin nhắn từ anh, sẽ chẳng còn nữa hình ảnh anh với áo blue trắng cứ mãi ám ảnh em trong tâm trí, sẽ chẳng còn nữa. Em sẽ trở về với thế giới thật sự dành cho em, em xin lỗi. Không biết em có đủ can đảm để nói những điều này với anh hay không, em biết anh kì vọng, kì vọng rất nhiều, em thật sự xin lỗi.
