đc ngày nghĩ
Lâu rồi mình mới được về thăm mẹ, thăm quê. Bây giờ đã có thêm một con Miu màu trắng pha vàng rồi. Hôm trước có cánh diều vô tình lạc vào bụi tre sau vườn nhà mình. Trên cánh diều có vẽ hình một bông hoa màu vàng bốn cánh và một mặt người cười cười nom rất ngố. Mình tự thấy sao giống mình lạ, đôi khi cũng thấy ngu ngu và giống một con tò he trước bao nhiêu người ngang qua chợ. “Vắng mợ thì chợ vẫn đông”, vắng mình thì cái khu này vẫn nhộn nhịp và người ta vẫn cười đùa nhau vui lắm.
Lâu rồi mình chẳng còn tin ai, mình sợ những tiếng cười nói và những lời an ủi nhạt toẹt. Mình cứ lầm lũi đến rồi đi không để lại dấu vết . Mình sợ bàn chân mình lại dẫm lên một nơi nào đó và người ta sẽ đi theo, đi theo rồi thấy mình lạc vào một vườn cây, dưới ánh trăng sáng lóe, mình cười cười như điên vậy đó. Lắm lúc mình cũng thích cười một mình.
)
Lâu rồi mình lau chùi dọn dẹp những thứ ở bên mình. Mình đã để cho nó mốc meo toàn bụi. Mình đã nằm im đó và khò khò như một đứa trẻ sau một ngày đi chơi tơi bời. Lắm lúc mình ngoan mà lắm lúc mình ngang. Mình là vậy đó, đôi khi cũng thứ tạo cho mình một cái gì đó hơi hơi nguy hiểm. Đơn giản chỉ để người ta không quên. =))
Lâu rồi mình không thấy có gì vui. Có những đêm mình thích nghe một bài hát. Thích nghe cả giọng con miu nhà mình gào lên ầm ĩ khi mình ra khỏi nhà. Buồn, vui, hỉ, nộ…
Trong những cơn nóng lạnh bất thường, chợt thấy hư vô trong đời.