Nhật ký viết chung

  • Bắt đầu Bắt đầu hungviet
  • Ngày bắt đầu Ngày bắt đầu
Ngã rẽ giữ 3 con đường! Ta biết đi đường nào! Tất cả sự lựa chọn đều ảnh hưởng lớn đến ta! Ta ko còn trẻ nữa !
Hãy cho ta nghi lực ! niềm tin vào con đường ta sắp đi !
 
Mai bắt đầu 1 tuần mới, hôm nay mình đã rất vui, được chơi hết mình bỏ lại 1 đống dự định lo lắng phía sau...
Tuần mới nhé, tập trung nhé, còn 1 núi công việc phải làm...cố gắng lên nhé ..................
 
mình đang đứng trước 1 trăn trở lớn. Theo ngân hàng hay từ bỏ
thật sự lúc này mình thấy rất nản và mất tự tin.
 
chiều, rảnh rỗi một chút, lượn ra công viên hòa bình chơi xíu:), đi lang thang tìm 1 góc yên tĩnh. 1 chiếc cầu bắc chéo 1 góc hồ, nhìn hồ nước rộng thênh thang, phía xa những ánh đèn lấp lánh, bé xíu, có lẽ là ánh sáng từ phía khu vui chơi dành cho thiếu nhi, tiếng nhạc từ đâu đó vọng lại, vừa gần, vừa xa, vừa thực vừa như không thực. Những âm thanh như thế luôn đem lại cho nó cảm giác thật lạ. Nó luôn bị cuốn hút bởi những thứ như thế, những thứ liên quan tới tính từ " xa" với nó luôn có 1 sức mạnh kì lạ. Những hình ảnh xa xăm, những âm thanh từ nơi nào đó vọng lại và cả 1 người mà không biết từ khi nào lại trở nên xa xôi với nó như thế.
Hồi còn bé, nó vẫn thường nhìn ra cánh đồng trước nhà, cánh đồng lúa trải daì tít tắp cho tới khi cảm tưởng nó liền với đường chân trời, cảm tưởng giữa bầu trời và mặt đất dường như không còn khoảng cách. Nó tự hỏi mình đấy đã phải là nơi tận cùng của thế giới chưa hay sau đó vẫn còn một bầu trời như thế này và nếu có thì ở đó người ta có sống như con người nơi nó đang sống không nhỉ? hay là 1 thế giới yên bình hơn, tĩnh lặng hơn. rồi nó tưởng tượng đủ thứ chỉ chắc chắn 1 điều với nó cái thế giới ấy huyền ảo lắm, như 1 thế giới bí mật chỉ nó biết thôi. cái thế giới ấy luôn thu hút trí tò mò của nó, nó vẫn không ngừng thắc mắc về cái thế giới ấy rồi lại dùng cái trí tưởng tượng vốn dĩ khá phong phú của nó để tự trả lời. Có đôi lúc nó thấy mình ngớ ngẩn thật:D:D:D.
Có những buổi tối, nó cùng mẹ sang nhà cô chơi. Phía trước nhà cô cũng có 1 cánh đồng cơ mà cái thế giới phía xa sau cánh đông ấy khác nhiều so với thế giới phía trước cánh đồng nhà nó lắm. Nó thấy có những dãy nhà san sát nhau, đèn điện lấp lánh. Nó hỏi mẹ đó là đâu hở mẹ? Mẹ bảo hà nội đấy. Nó nghĩ Hà Nội đó ư? Hà nội thủ đô mà nó vẫn thường nghe mọi người nhăc tới, Hà nội phồn hoa sầm uất là đây ư? Thế thì hà nội gần nhỉ, đâu có xa ngay trước mặt nó đó chứ, cách nó mỗi một cánh đồng. Hôm nào rảnh nó đi hết cánh đồng ấy là tới hà nội thôi. Khi ấy nó cảm thấy tuyệt diệu lắm, cảm giác mình vừa khám phá ra một bí mật lớn vô cùng và chỉ mình nó biết thôi.:D:D
giờ nó đã lớn, ít nhất là biết thế giới nơi xa đó không phải hà nội, chỉ là một nơi nào đó gần nó thôi. Nó ít bị lôi cuốn bởi những thứ xa xôi hơn, vì nó phải làm nhiều thứ hơn là việc ngồi tưởng tưởng về những thứ không gần với nó. Nó cũng không còn nghĩ về ai đó đã từ lúc nào đã trở nên xa xôi với nó nữa, cảm giác như người ta chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của nó. Có lẽ nó đã quên. Có người nói với nó là tại nó kì vọng quá nhiều, thực ra mọi thứ chỉ là sự chia sẻ và không có gì thuộc về riêng nó cả. uk, có lẽ, mọi thứ chưa bao giờ thuộc về riêng nó cả, chưa bao giờ, chưa bao giờ thuộc về nó.
 
hôm nay là sinh nhật, sinh nhật mình vào UB, hehe, thổi nến nào.... phụt.
sau một lúc tìm tòi khám quá mình thấy UB có nhiều thứ rất thú vị và mình quyết định phải là một member.
chào cả nhà ngen.
 
Back
Bên trên