duycuongti
Verified Banker
Đêm, thật sự là mệt mỏi và buồn ngủ lắm cơ mà sao vẫn ko muốn ngủ. Không gian tĩnh lặng, 1 mình lang thang với những dòng văn ko đầu ko cuối. Những tháng năm trôi chảy dần đi những mối quan hệ cũ, người quen - người lạ cũng chỉ là ranh giới nhạt nhoà. Những người đã từng thề hẹn, yêu quý trọn đời, đã từng ôm lấy nhau nghẹn ngào trong giờ phút chia xa cũng mất tích trong biển người mênh mông. Tìm về nơi sâu thẳm tâm hồn để cảm nhận lại tất cả những gì đã và đang diễn ra, chợt thấy lòng tôi chật chội và bừa bộn. Tôi chỉ mong muốn có 1 cuộc sống ổn định, bình yên, một chút năng động của tuổi trẻ nhưng không quá xua bồ. Tình cảm đôi khi không thắng được thời gian, không thắng được gánh nặng cuộc sống, không thắng được sức ép số phận. Chợt cười khẩy khi nhận ra những thứ mà tôi cho là sự cố gắng để có dc hạnh phúc đang làm tôi ngày càng xa dần hạnh phúc. Ai đó đã nói hạnh phúc là sự cho đi và hơn bao giờ hết tôi cần phải học cách cho đi, trãi lòng mình ra, yêu thương nhiều hơn,luôn luôn khát khao và sẽ luôn khờ dạy...