Ta xem đoạn Chu Du tấn công Nam Quận, bị tên độc bắn trúng vẫn dùng kế giả chết, bỏ trống trại dụ Tào Nhân vào. Tào Nhân dẫn quân ở Nam Quận xông vào trại trống của Chu Du. Vì thế mà Nam Quận không còn quân phòng bị. Chu Du mới dẫn đại quân đến lấy Nam Quận thì Gia Cát Lượng đã cho Triệu Vân nhân cơ hội chiếm giữ trước Chu Du 1 bước. Bao nhiêu tướng sĩ, binh mã Giang Nam đổ xương máu tấn công thành. Chu Du thì trọng thương gần chết. Cuối cùng để Lưu Bị, Khổng Minh chiếm mất. Mặc dù trước kia đã từng giao kết: Nếu Chu Du ko lấy được Nam Quận thì Lưu Bị mới đến lấy. Lưu Bị tiếng là nhân nghĩa, coi trọng nghĩa khí gì gì đó mà lại làm thế. Thật là đáng ghét, đáng xấu hổ. Chu Du tức mà hộc máu gần chết. Từ đó trở đi, ta đã ko thích nhà Thục nay lại càng thêm ghét. Ghét Lưu Bị, ghét Quan, Trương, Triêu, Khổng. Ghét hết.
La Quán Trung thực ra đã thiên vị nhà Thục 1 cách thái quá. Dìm hàng các tướng lãnh của Ngô, Ngụy mà thần thánh hóa các tướng lãnh của Thục. Các tướng Thục giỏi vậy sao cứ thua mãi. Cuối cùng thì nước Thục bé tí con con ở phía tây hiểm trở (Giáp với Myanma và Ấn Độ ngày nay). Toàn là đồi núi, rừng thiêng nước độc. Nhân số ít. So với Ngụy và Ngô là những nước mà La Quán Trung dìm hàng, đất đai rộng lớn, đồng bằng phì nhiêu màu mỡ và đặc biệt là nước Ngụy của Tào hùng mạnh vô cùng.
Chốt lại là vì Lưu Bị được tiếng nhân nghĩa, thương người, lại là tôn thất nhà Hán nên trong tiểu thuyết La Quán Trung mới thiên vị vậy.