Nhật ký viết chung

  • Bắt đầu Bắt đầu hungviet
  • Ngày bắt đầu Ngày bắt đầu
^^ A ốm rùi, giờ này đang làm gì nhỉ? Chọc một cái kim to vào tay để truyền nước hay dang ngủ? E chả biết nữa, cũng chả muốn nhắn tin cho a, vì e ko muốn là 1 đứa rắc rối, quấy rầy ng khác. Thậm chí e cũng chả muốn viết những dòng này, nhưng cuối cùng e vẫn viết.
E là 1 đứa cực độ mâu thuẫn vậy đấy, muốn được nói chuyện nhiều với a, muốn nhìn thấy a hàng ngày nhưng lại rất sợ cái cảm giác lúc gặp anh, sợ cảm giác lúc nói chuyện với a. Tsao sợ nhỉ, có gì mà đáng sợ đâu chứ, e cũng chả giải thích nổi đâu. Hôm qua, e phải chờ xe của mấy a bóng đá để về vì e có việc phải ở lại làm, nhỡ mất chuyến xe về trước, e đã lượn ra sân bóng định xem nhưng thấy a đứng xem ở đó nên cuối cùng lại đi vào. Điên ko anh?
E thích cái cảm giác đứng xem a đá bóng ở sân, lúc a đi với những ng khác cười nói như ko nhìn thấy e, nhìn a từ đằng xa xa như vậy e vừa thấy buồn buồn, nhưng lại cũng thấy rất thú vị. Thậm chí e còn rất thích việc ngồi tự tưởng tượng ra việc đang ngồi nc với a, kể cho a nghe những thứ mà e nghĩ, những điều mà e gặp phải, trải qua trong ngày, nhưng khi nói chuyện thật với a thì e lại chả kể gì hết, chỉ là những câu chọc giận a mà thôi.
Tình cảm của a dành cho e giống như ly nước đầy, ban đầu đầy ắp sóng sánh nhưng e đã bất cẩn làm đổ nó đi rồi, ko sao lấy lại được nữa, e cố gắng rót vào đó tình cảm đong đầy của mình dành cho anh nhưng e vụng về quá ko làm được điều đó, đôi khi muốn dành hết trái tim để yêu 1 ng nhưng lại ko tìm được con đường để thể hiện nó đúng cách. Bây giờ đã quá muộn rùi "Vẫn biết cây cầu cũ đã gãy, sao vẫn muốn đi qua lối đó?" E như 1 con ngốc bướng bỉnh cố níu kéo lấy 1 chút thời gian, 1 chút sự quan tâm hờ hững của a. Nhưng e cũng mệt mỏi lắm rồi, e có lòng tự kiêu của e, e ko đủ dũng cảm để dành thời gian và sức lực đi xây lên 1 cây cầu mới. E chạy trốn thôi, câu này e cũng đã tự nhủ nhiều lần rùi mà chưa quay đầu được ^^ cuộc sống bận rộn rồi sẽ cuốn e đi, thời gian sẽ xóa nhòa đi tình cảm này nhưng hiện tại e vẫn đang men theo con đường ấy bước đi chầm chậm, mong một lần a quay đầu lại mỉm cười với e............
 
Thế là thế quái nào nhỉ! Mệt mỏi, trống rỗng thế này. Mình chả biết mình cần gì vào ngay lúc này cả, như đang sống 1 cuộc sống vô nghĩa vậy. Nhiều lúc vẫn tự hỏi bản thân, nên sống thế nào mới là đáng sống. Sống thế nào mới đang để phấn đấu và hết mình. Chứ cứ như trói buộc và lê bước theo những tiêu chuẩn, quy tắc và cách sống hiện nay, mình càng ngày càng vô cảm.
#2 Nhớ và tiếc về những gì đã xảy ra. Giờ lớn rồi, chín chắn hơn rồi, đủ sức hơn rồi, thì những thứ cần giữ cũng trôi qua mất rồi. Đành mỉm cười thôi!
 
tâm trạng của bạn nào cũng thấy buồn, và mình cũng thế, nhiều lúc tự an ủi với lòng mình phấn đấu cố gắng thêm nữa đang còn nhiều ng thất nghiệp như mình mà, nhưng sao vẫn ko xóa đc cái ý nghĩ tự ti khi bản thân hơn 1 năm nay ăn nhờ ở đậu nhà ng quen chỉ với một suy nghĩ là tìm đc công việc mình thích, xã hội này có quá bất công hay là nó đang dần đào thải bớt đi những thế hệ sinh viên trẻ vừa ko tiền vừa ko quyền nhỉ, chán nản quá, bỏ cuộc về quê thôi, về lấy lại tinh thần hay lại suy sụp thêm đây. người ngoài có công việc thì họ an ủi nhiều và hay lắm nhưng họ ko phải mình biết mình cảm giác thế nào. bây giờ mới thấm thía câu cười chưa hẳn đã vui, còn khóc thì với mình chỉ có buồn hazz
 
tâm trạng của bạn nào cũng thấy buồn, và mình cũng thế, nhiều lúc tự an ủi với lòng mình phấn đấu cố gắng thêm nữa đang còn nhiều ng thất nghiệp như mình mà, nhưng sao vẫn ko xóa đc cái ý nghĩ tự ti khi bản thân hơn 1 năm nay ăn nhờ ở đậu nhà ng quen chỉ với một suy nghĩ là tìm đc công việc mình thích, xã hội này có quá bất công hay là nó đang dần đào thải bớt đi những thế hệ sinh viên trẻ vừa ko tiền vừa ko quyền nhỉ, chán nản quá, bỏ cuộc về quê thôi, về lấy lại tinh thần hay lại suy sụp thêm đây. người ngoài có công việc thì họ an ủi nhiều và hay lắm nhưng họ ko phải mình biết mình cảm giác thế nào. bây giờ mới thấm thía câu cười chưa hẳn đã vui, còn khóc thì với mình chỉ có buồn hazz

Nếu bạn không thể đi con đường thẳng, nên tìm 1 con đường khác để đến đích thôi bạn ạ. Chắc chắn sẽ đến đích nếu bạn kiện định, chỉ có thể là lâu và khó khăn hơn thôi - nhưng nó sẽ khiến bạn cứng rắn lên nhiều đấy. Hiện có hàng ngàn người cũng như bạn, nên hãy khôn ngoan hơn để tiếp tục ước mơ của mình nhé. Mong bạn đừng bỏ cuộc và cuối cùng sẽ thành công
 
Nếu như bạn không thích viết những suy nghĩ trong đầu lên fb như ngày xưa nữa, có phải là bạn đang sống khép mình không thích chia sẻ cảm xúc???
 
Back
Bên trên