Nhật ký viết chung

  • Bắt đầu Bắt đầu hungviet
  • Ngày bắt đầu Ngày bắt đầu
X_X hn dang bão, ở we mình mưa ít thôi,hì, cuối tuần, hạn chế ra đường, ở nhà online nhé m.n(:|
đang buồn, muốn viết mấy dòng tâm sự, nhưng ko bit viết j nữa cả...dang buồn, buồn lắm,nhiều chuyện, nhưng đành khoanh tay đứng nhìn .. ko bit dòng đời sô đẩy về đâu đây.......
 
Câu Chuyện Gió Và Mưa

Mưa đi rồi nhưng gió vẫn vương vấn ai nơi đây mà không chịu theo mưa về chốn ấy.

Gió thổi khắp nơi trên bầu trời âm u đầy mây buồn nặng trịch.
Gió tìm mưa trong từ kẽ lá héo khô, từng ngách nhỏ, ngõ hẹp.
Mưa đi rồi, gió buồn gió thổi không ngừng vì nhớ mưa. Kòn lại nơi đây là nỗi buồn khi mưa ra đi để lại cho gió và ai đó đã chót ốm vì mưa.

Gió không ngừng tìm kiếm thổi rụng từng chiếc lá khô khẽ xào xạc trên sân trường vắng lặng.
Gió khẽ thổi vạt áo ai kia để xem ai kia có vô tình ích kỷ mà giấu mưa cho riêng mình.

Gió tìm dù chỉ là một chút hình ảnh của mưa kòn hiện diện lại nơi đây.
Gió thổi buốt giá 2 bàn tay bé nhỏ của ai kia mà không nhớ rằng chính vì ai kia mà gió ở lại.
Chấp nhận.

Cả ai kia và gió đều nhớ mưa, gió đã không còn tinh nghịch, hồn nhiên như khi cùng mưa vui đùa trên khắp nẻo phố phường, thiếu mưa dường như gió dữ dội hơn, mạnh mẽ hơn và buồn rầu hơn.

Thế rồi đêm nay mưa lại về. Mưa thương gió vì đau buồn nhớ mưa, nhưng mưa cũng thương ai kia vì mưa mà ốm vẫn chưa khỏi.
Mưa lất phất, lại nhẹ nhàng đậu trên khung cửa sổ buồn của ai kia cùng gió.
Gió dường như vui hơn, lặng lẽ hơn khi mưa về.
Để rồi chỉ ít lâu sau thôi cả gió và mưa sẽ bỏ ai kia mà đi về chốn ấy, về cái chốn mà đã sinh ra gió và mưa, để lại nơi đây một ánh mắt chờ, chờ mong một ngày gần không xa gió sẽ lại khẽ thổi trên ngọn cây và mưa lại nhẹ nhàng đậu trên khung cửa sổ buồn.

(Sưu tầm)
 
Chỉnh sửa lần cuối bởi người điều hành:
Ngày cuối tuần mệt mỏi, có lẽ đã suy nghĩ quá nhiều rồi, thực sự là rất ghét phải chờ đợi :(
Muốn đi dưới mưa....
 
Một cuộc gọi nhầm số
Một giọng hát buồn, không hề quen, trái lại còn rất lạ. Người ấy nói nhớ Đan, nhưng không phải Khiêm, mà Khiêm cũng chưa lần nào hát cho Đan nghe như thế này cả...
11h30' đêm rồi. Sao mấy ngày hôm nay thời gian trôi chậm chạp như rùa bò thế không biết. Đan nằm trên giường, không làm gì mà cũng không ngủ được. Sự nhàn rỗi ấy khiến Đan lại nhớ Khiêm. Khiêm cũ
ng tệ thật, anh ta đến mang đến cho Đan những gì nồng ấm, ngọt ngào - cái đẹp nhất thuộc về tình đầu, vậy mà nay thì sao chứ, Khiêm đi xa Đan rồi, mỗi người rẽ một ngả đường, một quyết định mà cả hai đều chấp nhận ngay khi nó được đưa ra. Hai con người đã từng nắm tay nhau bước qua rất nhiều con đường, nay cùng quay bước mà không ai quay lại nhìn nhau một lần, chỉ sau một câu nói: “Mình chia tay đi”. Tất nhiên đây là câu nói của Khiêm, mà dù là câu nói của ai cũng vậy thôi, khoảng cách đã quá lớn, không thể lấp đầy được thì chỉ cần một người nói ra trước thôi. Đan chỉ gật đầu, chắc cũng chẳng cần thêm lời nào nữa. Vậy mà hơn một tháng nay rồi, Khiêm dường như vẫn không hề biến mất trong cuộc sống của Đan. Hai người quyết định tốt hơn hết là không gặp nhau nữa. Đúng là không một lần nào nữa... Thế nhưng, tại sao Đan vẫn thấy Khiêm trong những quán kem quen thuộc, để rồi giật mình, dụi mắt và... ảo ảnh biến mất. Tại sao Đan vẫn thấy Đan và Khiêm đang cùng đi trên một con đường có lá me bay, Đan tung tăng để Khiêm kéo lại và bảo:

- Em có chạy chậm lại không thì bảo, anh theo em mà hụt hơi rồi này!

- Anh theo làm gì? Đi chậm thì cứ đi một mình đi!

- Em muốn chạy xa khỏi anh đúng không?

- Không... ngốc ạ!

Đan cười với hình ảnh quá khứ để nó tan biến đi. Và Đan vẫn nhớ Khiêm, nhớ những lần buôn dưa lê đến tận khuya. Đan cũng không nhớ Đan và Khiêm đã nói những gì mà có thể nói lâu đến thế. Nhưng chỉ nhớ lúc không còn biết nói gì nữa thì Đan lại bảo:

- Thôi, hết chuyện nói rồi, đi ngủ nhé!

- Từ từ.

- Anh còn gì muốn nói à?

- Ừ. Anh yêu em...
Đan vẫn nhớ cái cảm giác khi Đan bật cười lúc nghe Khiêm nói thế. Nhớ cả lúc Đan nhẹ nhàng tắt máy và mỉm cười khi chìm vào giấc ngủ...

Thôi, cười hay khóc thì vẫn phải ngủ. Bỗng "ting, ting"... có một số điện thoại lạ gọi đến, ngần ngừ một chút, Đan bắt máy:

- A lô?

- Anh nhớ em... nhớ lắm! Anh hát cho em nghe nhé!

“Ngày không em, không lung linh nắng trên con đường, dòng người lướt qua riêng anh ngẩn ngơ miên man...” Một giọng hát buồn, không hề quen, trái lại còn rất lạ. Người ấy nói nhớ Đan nhưng không phải Khiêm, mà Khiêm cũng chưa lần nào hát cho Đan nghe như thế này cả. Có lẽ người đang gọi nhầm máy mà không biết mình nhầm máy. Nhưng lời hát nghe tâm trạng quá, Đan cũng muốn nghe. “Nếu em cần một bờ vai êm, nếu êm cần những phút bình yên, anh sẽ đến như bao lần, để mình cùng tựa vào vai nhau...”
***

- Đan! Biết mấy giờ rồi không?

- Cuối tuần cho con ngủ đi mẹ!

Tiếng mẹ làm Đan tỉnh giấc. Sinh viên năm nhất rồi mà mẹ cứ xem Đan là học sinh cấp 3 ấy, có mỗi cuối tuần về nhà mà mẹ chẳng cho Đan ngủ nướng. Đan uể oải bước xuống giường, tự hỏi: không biết đêm qua mình ngủ lúc nào nhỉ? Đan chợt giật mình cầm điện thoại lên, xem nhật kí cuộc gọi... Cuộc gọi mới nhận lúc 00h01... 10 phút... người lạ mặt ấy hát có 10 phút mà Đan đã ngủ ngon lành. Chắc tại tối qua Đan mệt. Đan bấm tin nhắn định nói rằng cậu ta nhầm máy nhưng Đan lại giật mình khi tin nhắn đến: “Xin lỗi bạn, hôm qua mình nhầm máy! Ngại quá!” Đan mỉm cười khi đọc tin nhắn, trả lời: “Không sao mà! Bạn hát rất hay!” Có lẽ cậu bạn cũng không muốn nhắc lại chuyện tối qua nên chỉ nhắn lại một icon mặt cười có vậy, Đan cũng không nhắn lại nữa. Đan quẳng điện thoại lại giường và vào nhà tắm, đánh răng rửa mặt. Đan muốn ăn một cái gì đó!

Sáng thứ hai, kí túc xá...

Đan dậy sớm, khoảng một tuần nay Đan tập chạy bộ buổi sáng. Không khí buổi sáng khá trong lành, tiếng chim hót ríu rít, làm Đan thấy thoải mái hơn, mà chạy, khi tập trung toàn bộ năng lượng xuống đôi chân thì đầu sẽ không phải nghĩ, không phải nhớ gì cả, con tim cũng thế lúc nào cũng đập mạnh thì sẽ không biết loạn nhịp nữa.... Ba vòng quanh sân kí túc xá là quá đủ rồi... Hai vòng rưỡi... Chạy qua sân bóng đá này nữa là đủ 3 vòng... Aaa!

- Này, bạn không sao chứ?

Đan từ từ mở mắt, một thằng con trai đang gọi nó! Cái nó nhớ duy nhất đó là có cái gì bay đập vào mặt nó và nó ngã. Nó vẫn có cảm giác hơi choáng ở đầu. Thằng con trai huơ huơ tay trước mặt nó xem nó tỉnh hẳn chưa. Đan ngồi dậy gạt tay cậu ta ra và bảo:

- Tớ không sao! Mà cậu đá bóng mạnh thật đấy!

- Xin lỗi nhé! Lúc ấy tớ không để ý là có người chạy qua.

- Ừ, may là đầu tớ cũng cứng!

- Cậu ở nhà mấy trong kí túc thế! Để tớ đưa cậu lên.

- Nhà 2, nhưng tớ không sao.

- Vậy cậu cũng năm nhất à. Tớ cũng nhà 2 này! Thôi lên cùng đi!

- Cậu không đá bóng nữa hả?

- Không, sáng nay tập thế đủ rồi. Mà cậu tên gì?

- Đan. Còn cậu?

- Huy. Nguyễn Gia Huy.

- Hì, hỏi tên thôi có hỏi họ đâu. Mà cậu phải đền bù tôi vụ đá bóng vào đầu tớ hôm nay nhé! Rút ngắn mấy năm tuổi thọ của tớ rồi đấy!

- Hic, đền bù thế nào?

- Mời tớ ăn kem đi!

- À, okie! Tối mai 8h ở canteen nhà 1 nhé! Cho cậu ăn no kem luôn!

- Được! Ngoéo tay nào!

Đan và Huy ngoéo tay nhau ở cầu thang tầng 3 nhà 2, nơi Đan phải rẽ ngang để vào phòng, còn Huy thì ở tận tầng 4. Họ móc hai ngón út vào nhau, tự dưng Huy giơ thêm ngón tay cái, Đan rút ngón tay út ra và bảo:

- Không được dùng cả ngón cái!

- Tại sao?

- Tại vì đó chỉ dùng cho nhưng người yêu nhau hứa với nhau thôi, ngốc ạ!

- Vậy à!

Huy cười và chạy lên cầu thang, Đan đang cười theo lại tắt nụ cười. Hồi trước, lúc mới quen Khiêm, Đan cũng từng nói với Khiêm y hệt như thế!

***

Tối hôm sau, mải mê cùng mấy đứa bạn trong lớp làm công việc trang trí cho chương trình ca nhạc của khoa, mãi đến gần 9 giờ Đan mới nhớ ra lời hẹn đi ăn kem. Không chắc là Huy còn ở canteen không, nhưng Đan vẫn cứ đến đó! Ồ, cậu ta vẫn còn ở đó thật, Đan bước vào:

- Xin lỗi, Đan đến muộn.

- Con gái thật xấu tính! Suốt ngày bắt con trai chờ!

- Này cấm vơ đũa cả nắm nhé! Tại bận quá nên tớ quên. Mà con trai có người thích chờ đợi đấy!

- Hì ừ, thế cậu ăn kem gì gọi đi... Đợi cậu, tớ ăn no rồi!

- Ừ. Cô ơi cho cháu ly kem sôcôla, loại to ấy!

- Bó tay! Cậu phải con gái không đấy?

- Còn gì bó nốt đi! Cậu bảo cho tớ ăn no mà. Ăn là thế mạnh của tớ!

- Ăn rồi chạy bộ?

- Không, chạy bộ vì lí do khác! Đang tuổi ăn tuổi lớn mà!

- Lúc đi với người yêu cậu có ăn kiểu này không thế?

- Không... Giờ nghĩ lại thật là hâm!

Đan nói xong câu đó thì bác bán hàng mang kem ra cho nó. Nó ăn ngon lành và không nói thêm nữa. Gia Huy vốn no lắm rồi nhưng nhìn Đan ăn, Huy cũng muốn gọi thêm một ly kem nữa, tiện thể gọi thêm một ly nữa để thế cho cái ly kem sắp hết của Đan. Đan vừa ăn vừa nói chuyện, toàn chuyện vui vui, nhỏ nhỏ ở lớp, cách nói chuyện cười rất có duyện làm Huy cũng thấy vui lây. Và cuối cùng không thể cùng ăn với Đan nữa, Huy ngồi ngắm Đan ăn kem. Đan ăn không hề nhanh, theo cái cách mà Huy có thể gọi là thưởng thức nên trông rất ngon và chính vì thế Đan ăn rất được rất nhiều:
 
Back
Bên trên