Nhật ký viết chung

Chênh vênh....

Đã hơn 1 lần mình cảm thấy chênh vênh.

Và cũng bao lần mình cố gắng đưa tay ra nắm, vịn 1 cái gì đó để làm điểm tựa. Nhưng cũng
như bao lần, chẳng thể tìm được...

Hôm nay cãi nhau lớn trong phòng, kinh động cả trên lầu 3, :( mình đã mệt lắm với sự đôi co không đáng có ở nơi mà mình đã từng luôn muốn đậu vào :(

Ra khỏi cơ quan, bóng tối phủ dày lên cơ thể của mình. Mình thấy chú bảo vệ đang ăn cơm, cảnh đó gợi nhớ đến hình ảnh bố đang ăn cơm. Cách đây gần 3 tuần mình về thăm bố mẹ, lúc ra bến xe xuống lại sài gòn, mình có đi qua cơ quan thăm bố. :( Và rồi, lúc nãy thấy chú bảo vệ ngồi ăn cơm, mình vừa ra chỗ giữ xe, nước mắt cứ chảy dài.:( con tủi thân quá bố ơi. :( Mới ra trường mà đã gặp quá nhiều dông tố, trách ai, trách mình hay trách ai....Trưa nay không ngủ, ra cầu thang ngồi với cuốn sổ, nhìn Sông sài Gòn, nắng đẹp gợi cho cảm giác ở nhà thuở nhà....

Đôi khi thấy mình nổi loạn quá, sao không nhu mì mà sống. Thiên hạ thì đanh đá quá với mình. Sao không nghĩ cách đây vài chục năm về trước, họ cũng mới ra trường như mình. Sao không nghĩ mình chính là hình ảnh của con cái họ vài năm nữa... Sao không bao dung mà sống, mà cứ đôi chấp từng câu...

Mình đã xù gai ra sống hơn 20 năm qua, giờ cũng đã thấm mệt, tuổi trẻ cho phép con người ta nhúng xuống vũng bùn nhưng vẫn đủ sức đứng dậy, nhưng sao từ năm 20 tuổi đến nay, mình vẫn chưa thể thoát khỏi vũng bùn ấy...

muốn òa khóc, òa khóc thật to, muốn bỏ đi đâu đó thật xa, và khóc, khóc cho long trời lở đất, cho trôi đi hết bụi bặm đời tôi :(
tiên trách kỉ, hậu trách nhân
khéo léo để được việc chứ k phải cứ xù lên là được việc nhé
tranh luận để cùng học hỏi, cầu tiến thì bao giờ chứng tỏ được mình ngang hàng hoặc gần ngang hàng (cái này là trình độ chứ k phải tuổi tác)
còn kém hơn cả trình độ lẫn tuổi thì im lặng mà nghe, đúng sai lòng tự hiểu
và đừng bao h hò hét để tất cả các tầng đều biết :))
a thấy em toàn trách đời, trách người, nhưng chẳng thấy trách mình :))
em thik thể hiện cái tôi của mình, đòi người ta phải công bằng thì nên ra nước ngoài làm, ở đó k có anh, chị, chỉ có I và U, thế cho đơn giản
 
Sáng sớm quán cafe bên cạnh mở toàn nhạc Boney M vs Modern Talking, ngồi nghe vui tai ghê lun, Sunny, Brother Louie, rồi You can win if you want, rồi sau đó thì...tắt ngúm.:D
Niềm vui đôi khi đến từ những điều rất giản đơn và tình cờ.
Sáng nay mình đã mắc một thiếu sót k hề nhỏ, tưởng chừng sắp phải nghe chửi đến nơi, nhưng rồi...mình đã nhanh chóng kịp thời xoay chuyển tình thế ở phút chót, phải nói là vô cùng sát sao. Và thật là may mắn là mọi chuyện sau đó vẫn ổn như chưa hề có chuyện gì xảy ra hahaha, bao vui :))
 

Tin tuyển dụng mới nhất

Thống kê MXH

Tổng số chủ đề
34,581
Số bình luận
528,101
Tổng số thành viên
351,919
Thành viên mới nhất
Đỗ Quang Anh
Back
Bên trên