Nhật ký viết chung

Yaaaaaaaaaaaaaaaahooooooooooooooooooooo
Cuối cùng Minh Nhật cũng vào Top 2. Chấm em này từ vòng loại rồi, công nhận mình có mắt nhìn người ghê. Tập sau sẽ hấp dẫn lắm đây. Hi vọng sự may mắn của em sẽ tiếp tục kéo dài dù mình cũng nghĩ là em mà thắng giải nhất thì cũng chưa thuyết phục lắm.
Bài học của ngày hôm nay: Thứ mà mình nghĩ là an toàn nhất lại là thứ nguy hiểm nhất. Chính sự chủ quan sẽ làm hại chính mình. => Khắc cốt ghi tâm, khắc cốt ghi tâm
 
Lâu lâu mới nc với các bạn mềnh, đứa đi du học thì sắp về, đứa sắp bảo vệ luận văn, đứa thì bận chăm con, đứa thì đang hồi hộp chờ đứa con đầu lòng.....còn mềnh thì vẫn dậm chân tại chỗ, ôi thời gian ....
 
Mình chả xinh xắn gì, mà cái nghề, ngẫm lại thì hình như chỉ hợp với gái xinh, cũng ko cá tính, bản thân đầy những nỗi niềm khó nói, những nối buồn khó kể, nên có cười đùa thì cũng có cảm giác giả tạo kiểu gì ấy, mặc dù từ bé h ko phải quá thua kém ai, cũng ko phải nhạt nhòa, nhưng đó ko phải là cái vốn trời cho, mà là do m đang phải cố ép mình cười nói nhiều, thân thiện hơn, để ng khác ko nghĩ đã xấu ng còn xấu nết....nhưng càng ngày càng thấy thương đứa con gái như m. :( cứ bảo mỗi ng có một thế mạnh riêng, nhưng m chẳng có thế mạnh gì riêng cả, m có thể đang vui vẻ hớn hở, xong mặt nghệt ra ngay đc, hoặc ngồi im một chỗ, trong rất ngu, mặt thì buồn, giữa đám đông lại càng thấy cô đơn đến tệ, càng đông ng càng thấy mình chẳng thuộc nổi về một nơi nào, m ko thích cố tỏ ra gai góc mạnh mẽ, m thích yếu đuối cơ, thích lúc nào cũng mỏng manh để ng khác che chở, như những bạn nữ khác...
 
Nơi ấy, nếu có ngày trở lại, tôi cũng chỉ muốn nói : Tôi đang sống rất tốt. Tôi đã trở về với thế giới của tôi, cái thế giới mà mọi người từng bảo : cổng cao vời vợi đó. Vẫn chạnh lòng cho những ngày tháng ngu ngơ đầu tiên, vẫn thấy buốt với sự lạnh giá của lòng người, ở nơi đó quả thật tôi không có gì cả, ngoài lbản thân mình thì ngay cả một người thân, hay chỉ là một người quen biết cũng không. Ngày tháng đó cái tôi cần nhất là sự bao dung, nhưng dường như đó là một đòi hỏi quá xa xỉ với một nơi mà người ta đánh giá con người qua quan hệ, địa vị và tiền bạc. Vâng, tôi là vô sản thật sự ở đây. Trong những tháng ngày sau này, khi sóng gió đã đi qua, khi tôi đã có thể một mình đứng vững mà chẳng còn sợ gì nữa cả, khi mỗi ngày đều có những nụ cười mà có lúc tôi lầm tưởng đó là ấm áp, ngay cả những lúc đó tôi vẫn đều có cảm giác mọi thứ không thật, những nụ cười không thật, tình cảm này không thật. Kì lạ !!! Tôi quả thật đã từng nghĩ sẽ ở lại, đúng là điều không tưởng nhỉ, tôi không thực tế, chẳng thể nào thực tế như tất cả mọi ncười cả, tôi sống bằng cảm giác đó chứ, nhưng rồi...không phải vì nơi đó hào nhoáng hơn, to lớn hơn nơi này, cũng chẳng phải vì đó là nơi đáng mơ ước hơn, mà là vì tôi không thể chọn ở lại, cứ cho là giờ tôi vững vàng nhưng rồi sẽ có khi thấy mình không đủ sức nữa, tôi không nghĩ mình đủ sức để quên đi việc có kẻ luôn đi bằng hai đầu gối lại dám chỉ thẳng mặt mình khi mình thân cô thế cô, tôi cũng không đủ sức để quên đi người đàn chị mà tôi tin tưởng, người tôi đã cùng sát cánh trong những ngày tháng khó khăn ấy lại đâm tôi một nhát như vậy. Tôi không đủ sức để đánh cờ, để hàng ngày phải luôn đặt câu hỏi, mọi thứ trước mắt tôi đây có bao nhiêu phần là thật. Nếu chọn ở lại, hãy bước qua quá khứ, tôi đã im lặng trước câu hỏi đó, mặc dù tôi biết đến giờ khi tôi đã vượt qua tất cả thì chẳng còn ai có thể bắt nạt tôi được cả, nhưng tôi cũng đã chẳng thể nào là con bé hay nói hay cười như ngày xưa, đổi lại là một con người trầm lặng, cái tôi không dám chắc là chính bản thân tôi có thể bước qua quá khứ. Cuối cùng tôi cũng đi, là cái kết mà mọi người đều biết ngay từ khi tôi mới đặt chân đến. Nhưng tôi đi ngay lúc không ai ngờ đến nhất, không phải là khi chị năm lần bảy luợt kêu tôi đi, hay khi tất cả đều nghĩ tôi sẽ bỏ cuộc. Tôi là dây leo bám dai, càng đánh càng không chết mà mỗi lần như thế lại vươn dài hơn, nếu có đi cũng phải trong tư thế ngẩng cao đầu. Ngày đi, tôi nghĩ là mình đã trọn vẹn với quãng thời gian ở đó. Tôi không về nữa, không phải vì tôi còn lấn cấn gì cả . Mọi thứ đã qua, mà ngay tôi cũng đã nói tôi đã có những ngày tháng bình yên vui vẻ, cũng đã kịp cảm động vì tất cả thì cũng coi như là một cái kết có hậu đi. Giờ tôi sống tốt, ở nơi tôi thuộc về, là con đường mà ngay từ đầu nếu không phải vì quá ngang bướng tôi đã đi. Nhưng có một điều tôi muốn chị biết, với tất cả tôi có thể cho qua vì nhưng kẻ như thế là một phần của thế giới này, nhưng với chị tôi không thể tha thứ được, mãi mãi cũng không bao giờ tha thứ, nếu một ngày trở lại tôi muốn được nghe chị nói rõ ràng mọi thứ, một câu trả lời, đó là tất cả những gì tôi còn cần ở đó. Những thứ khác không lấy cũng được, chỉ là thứ ngoài thân, bỏ rồi cũng có thể làm lại nhưng có người sẽ phải mãi nợ mình.
Cho đến giờ tôi thừa nhận đôi khi vẫn nhớ mọi người rất nhiều, hay nói đúng hơn là nhớ quãng thời gian đã qua mà tôi là một phần của cuộc sống đó, nhịp đời vẫn trôi, một mùa đông nữa lại sắp đến. Tôi đã đặt chân đến thành phố biển đó vào một ngày mùa đông...vì một lời hứa năm nào, nhớ không ?
 
Đã 3 tháng rồi nhỉ. Hôm nay nhận tin nhắn của thằng bạn mới giật mình nhớ ra là nó đã đi du học được 3 tháng. Thời gian nhanh thật.
Nó nói với mình nó nhớ nhà muốn về, bên ấy lạnh lẽo sương mù cả ngày và tiếng quạ kêu văng vẳng. Haizz. Thế người ta mới gọi nơi ấy là vương quốc sương mù, hơn nữa người Anglais thì tính cách thì miễn bàn, nổi tiếng thế giới rồi. Tội nghiệp.
Còn mình thì 3 tháng quay cuồng với công việc để rồi chả để ý đến bạn bè nữa. Đã thế còn gặp mấy cái chuyện vớ vẩn linh tinh nữa chứ. Thật mệt mỏi. Nhưng dù sao thì mình vẫn còn may mắn, lúc mệt mỏi nhất cũng còn có những lời động viên, cảm thông từ anh chị đồng nghiệp. Ngay cả nó ở bên ấy cũng biết mình gặp chuyện và nhắn tin hỏi thăm. Cảm động quá. Lấy khăn chấm chấm.
Mọi chuyện đang dần trôi vào quên lãng, tốt nhất là cứ im lặng và tiến lên phía trước. Nên dành nhiều thời gian hơn cho những người mà mình yêu quý. Mà công nhận mình quả là 1 thằng bạn "tốt", 3 tháng qua chưa hỏi thăm lấy nó 1 câu. Mai mốt nó về phải khao nó 1 chầu hoành tráng mới được.
Em đang mún như bạn anh mà chả đc đây :((
 
Hôm qa vừa đc nghe chị gái chia sẻ một cách đầy hào hứng về dự án kinh doanh tay trái đc phối hợp giữa bả với 1 chị bạn đồng nghiệp. Chả là chị đồng nghiệp của bả có quen một cô chuyên đi nhập quần áo với số lượng lớn từ các nước (nghe đâu có cả China :cool:) để cung cấp cho các shop thời trang với mức giá vô cùng cạnh tranh, nếu muốn kinh doanh thì bả sẽ làm mối giúp cho với mức giá gốc lun. Nhưng quan trọng là cần phải có 1 người có gu thẩm mĩ về thời trang và phải thường xuyên cập nhật xu hướng để có thể lựa chọn quần áo phù hợp, chứ hời hợt sơ sảy nhỡ lại rơi vào tình cảnh cung k gặp cầu thì nguy, lượng đồ tồn kho có nước chị em chia ra mặc dần để bù lỗ o_O. Thế là chả biết lúc đó ra làm sao mà bà chị mềnh lại giới thiệu ngay mềnh cho chị kia :eek:, nghe bả kể lại mà cười như điên. Trời ơi các chị mà tin tưởng vào em thì coi chừng NPV âm có ngày =))))
 
Hôm qa vừa đc nghe chị gái chia sẻ một cách đầy hào hứng về dự án kinh doanh tay trái đc phối hợp giữa bả với 1 chị bạn đồng nghiệp. Chả là chị đồng nghiệp của bả có quen một cô chuyên đi nhập quần áo với số lượng lớn từ các nước (nghe đâu có cả China :cool:) để cung cấp cho các shop thời trang với mức giá vô cùng cạnh tranh, nếu muốn kinh doanh thì bả sẽ làm mối giúp cho với mức giá gốc lun. Nhưng quan trọng là cần phải có 1 người có gu thẩm mĩ về thời trang và phải thường xuyên cập nhật xu hướng để có thể lựa chọn quần áo phù hợp, chứ hời hợt sơ sảy nhỡ lại rơi vào tình cảnh cung k gặp cầu thì nguy, lượng đồ tồn kho có nước chị em chia ra mặc dần để bù lỗ o_O. Thế là chả biết lúc đó ra làm sao mà bà chị mềnh lại giới thiệu ngay mềnh cho chị kia :eek:, nghe bả kể lại mà cười như điên. Trời ơi các chị mà tin tưởng vào em thì coi chừng NPV âm có ngày =))))


Bạn còn trẻ nên các bà nghĩ sẽ nắm bắt đc gu thời trang mà :v

M cũng có nguồn quần áo giá gốc nhưng k có vốn nhập về:D:D:D
 
Em đang mún như bạn anh mà chả đc đây :((

Nếu anh mà chọn con đường đi du học anh sẽ đi những nước châu Á như Nhật hay Hàn, chất lượng đào tạo cũng ko chênh lệch mấy so với các nước phương tây nhưng có nhiều nét tương đồng về văn hoá sẽ thích hơn. Sang phương tây khác biệt về văn hoá quá lớn hơn nữa bên đó sống theo chủ nghĩa cá nhân nhiều vì vậy nếu ai không quen ko thể thích nghị được.
Nếu Em muốn đi có thể săn học bổng ấy.
 
Khi nghe nhạc con nhẹ nhàng hơn
Khi nghe nhạc con là dòng sông, con là cánh đồng, là cánh đồng
Nằm giữa khoảng trời mênh mông
Như bà ru lúc xưa ba còn thơ bé
Đôi khi là trưa hè đầy gió
Đôi khi là vui đùa đầu ngõ, ba là nỗi buồn, là nỗi buồn
Vì ba cảm lạnh hơi sương
Ông dạy ba lớn lên sức mạnh phi thường...
 
Nếu anh mà chọn con đường đi du học anh sẽ đi những nước châu Á như Nhật hay Hàn, chất lượng đào tạo cũng ko chênh lệch mấy so với các nước phương tây nhưng có nhiều nét tương đồng về văn hoá sẽ thích hơn. Sang phương tây khác biệt về văn hoá quá lớn hơn nữa bên đó sống theo chủ nghĩa cá nhân nhiều vì vậy nếu ai không quen ko thể thích nghị được.
Nếu Em muốn đi có thể săn học bổng ấy.
Săn học bổng khó lắm anh ơi, vì một phần là hiện tại bản thân em cũng k thuộc dạng xuất sắc gì, nói trắng ra là quá tầm thường, một phần là gia đình cũng k có điều kiện :((
 

Tin tuyển dụng mới nhất

Thống kê MXH

Tổng số chủ đề
34,577
Số bình luận
528,092
Tổng số thành viên
351,685
Thành viên mới nhất
youhuihuodog55
Back
Bên trên