[Tâm sự] Khi người ta nằm trên bàn mổ!

viethung

Verified Banker
Đã có ai ở trong diễn đàn HDVN chúng ta nằm trên bàn mổ với cuộc chiến sống còn phụ thuộc 99.99% vào những lát cắt, vết khâu của bác sỹ. Có lẽ chỉ có những người đó mới thấm thía hơn hết giá trị của sự sống, giá trị của sự tồn tại và lúc đó họ chẳng còn quan tâm mình để dành được bao nhiêu tiền cả!



Tôi có một người cậu năm nay ngoài 40 tuổi, hiện làm trong một cơ quan nhà nước và đang là thời điểm của sự nghiệp lên như diều gặp gió. Một ngày nọ sau giấc ngủ của một bữa nhậu say hai chân cậu mất cảm giác, tất cả sự cố gắng di chuyển đều vô dụng. Một cú shock thật sự, cú shock về sự cay nghiệt của số phận?


Ngay lập tức cậu được đưa sang Singapore để kiểm tra sức khỏe toàn diện, bác sĩ kết luận: bị u tủy, những khối u tủy chèn vào dây thần kinh vận động, gây mất khả năng vận động ở chân, nếu để lâu sẽ là toàn thân! Nghe xong cậu tôi đờ người, gia đình tôi cũng shock nặng.

Cậu xin nghỉ phép 1 tháng để chữa trị, cũng may là u lành nên việc phẫu thuật, mổ lấy mấy khối u kia được thực hiện ở bệnh viện xxx - Sài Gòn (xin được giấu tên).

Số tôi chả biết thế nào mà người thân ai cứ lên Sài Gòn chữa bệnh tôi cũng mất ăn mất ngủ đi chăm sóc. Tôi mất hai tuần chăm cậu ở bệnh viện, được cái nằm phòng dịch vụ nên khỏe. Không phải nhìn mấy cái cảnh 18+ và bê tha như ở bệnh viện Từ Dũ lần chăm chị gái nhà bác.

Tôi rất tâm đắc một câu nói "Khi trẻ ta dùng thời gian để kiếm tiền, khi về già ta dùng tiền để giết thời gian". Câu nói có thể không đúng 100% nhưng mà nó phản ánh phần nào cuộc sống của con người trong thế giới hiện đại. Khi tôi đi chăm bệnh cậu tôi cảm nhận rõ hơn hết giá trị của đồng tiền và giá trị của cái gọi là sức khỏe.

Cậu tôi nằm ở phòng dịch vụ một ngày 500 ngàn tiền phòng + 50 ngàn tiền cho lao công vệ sinh + 100 ngàn cho y tá tiêm thuốc mỗi buổi sáng + 50 ngàn tiền thay ga giường mới = 700 ngàn/ ngày. Một tháng nằm ở viện xxx nguyên tiền phòng mất 20 triệu, bằng tiền ở khách sạn hạng sang rồi!


Đi chăm cậu có mợ tôi, thật ra mợ rất chiều cậu cũng ko cần tôi đâu nhưng do mang theo....nhiều tiền trong người quá nên tôi đi chăm cho chắc! Đúng là khi người ta làm ra tiền thì chỉ khi bệnh mới thấy chuyện tiêu tiền nó là như thế nào. Gia đình tôi có ơn rất lớn với cậu để cậu có được như ngày hôm nay song chưa bao giờ có suy nghĩ là cậu đền đáp, có lẽ chính vì thế mà cậu lúc nào cũng kiếm cơ hội cho anh em chúng tôi tiền.

Hồi đó đi chăm cậu hai tuần mà tôi được cho hơn 10 triệu, nói ko ai tin cứ mỗi bữa cơm trưa và chiều cậu đưa cho tôi 500 ngàn mua cơm. Nghĩa là 1 triệu/ngày, tôi nói thật với cậu là mua cả ngày hết chừng...100 ngàn thôi, sao đưa nhiều thế này? Cậu chỉ cười, với cậu bây giờ tiền ko là vấn đề, vấn đề là có người chăm lo và sức khỏe. Thế đấy, có những người cố gắng làm ra tiền nhưng khi nằm xuống mới nhận thức được giá trị của sức khỏe.

Đến gần ngày mổ, cậu là người được tiêu chuẩn mổ miễn phí 100%, ko phải mất chi phí gì. Song con người đa số ai chả có lòng tham và khi làm gì cho ai ko có công tư tưởng sẽ k tốt. Tôi gọi điện cho em trai cho người gởi lên Sài Gòn 5 chai rượu XO loại xịn và 5 lạng cao hổ. Đời tôi chưa bao giờ đút lót ai mà nhiều thế này, nói là bồi dưỡng chứ tôi nói thẳng là đút lót.
Sáng hôm đó tôi mang quà lên bồi dưỡng kíp mổ, kíp mổ có bốn bác sĩ và 1 phụ tá: 1 ông trưởng, 1 ông phó, ba ông còn lại là chuyên gia. Mỗi ông được 1 chai XO + 1 lạng cao hổ + 5 chai cho mỗi người!!! Tôi rất choáng với việc này, tôi chưa từng nghĩ vì mổ u tủy mà phải bồi dưỡng nhiều thế này. Song sau này mới thấy những cái bồi dưỡng này nó phát huy tác dụng cỡ nào.

Lúc còn nằm ở phòng dịch vụ đợi mổ cậu tôi lúc nào cũng cười, mợ thì cứ lo khóc suốt, cậu cứ chửi "vớ vẩn, mổ tý là song mà cứ như chết đến nơi rồi ấy". Song cái giây phút cậu nằm lên trên bàn mổ - cái giây phút tôi bị ám ảnh mãi: cậu khóc, tay nắm chặt ko muốn tôi đi đâu! Chỉ khi đó mới cảm nhận rõ rệt giá trị của cuộc sống đối với mỗi con người là như thế nào.



Sau khi mổ vì được bồi dưỡng từ trên xuống dưới nên cậu được chăm sóc rất tốt, cái gì cũng nhất thì phải: thuốc tốt nhất, bác sĩ tốt nhất, y tá tốt nhất, điều dưỡng tốt nhất, phòng dịch vụ tốt nhất... Đúng là ở đời đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn.

Tạm tính cậu tôi tiêu tốn khoảng 100 triệu cho 1 tháng nằm viện, đối với nhiều người có hoàn cảnh tương tự chi mất cùng lắm 10 triệu! Đọc đến đây tôi xin các bác, các bô lão đừng có nói câu "phú quý sinh lễ nghĩa nhé", nói thế bị chửi là NGU đấy! Sống làm ra tiền và tiêu tiền để sống khỏe, sống tốt thì chẳng có gì là sai, người VN mình là chúa sỹ diện và ghanh tỵ...

Kết lại:

Sống trên đời sướng nhất là có sức khỏe, khỏe để hưởng thụ những gì mình làm ra. Tôi chẳng quan tâm ai giàu ai nghèo, cái tôi quan tâm là họ sống có khỏe và đối nhân xử thế như thế nào? Tiền họ làm ra đương nhiên theo nhiều cách, có cả cách tích cực vs tiêu cực. Song thay vì ghanh tỵ thì hãy cố gắng làm được như họ đi, có như thế mới phát triển. Tại sao thằng Mỹ nó giàu nhất thế giới và mạnh nhất: vì nó là đất nước của thực dụng! Sự thực dụng đó thể hiện trong việc nó kiếm tiền và tiêu tiền. Nó sắn sàng làm cả đời và nướng tất cả vào một canh bạc ở Las Vegas với khả năng 5 ăn 5 thua!



Tối qua gặp mấy thằng bạn, có thằng thì giàu sụ, có mấy thằng thì chỉ đủ ăn như mình, có thằng còn đang chật vật để kiếm sống. Song cuộc đời là thế, đó là quy luật và nếu ko biết cố gắng mà cứ ở đó mà than thở thì muôn đời vẫn nghèo...Lão nào hôm qua điện thoại than với tớ "nhục như con trùng trục" khi nói về mức lương của mình đọc bài này thì hãy cố lên nhé, lão chỉ biết than thân trách phận thì làm sao mà ngóc đầu dậy với đời được?

Mấy năm nay mình chả làm ra gì ngoài việc có xu nào xào xu ấy, giật mình cũng đã 27 tuổi rồi. Tháng này đi năm cái đám cưới của bạn, chúng nó thế mà yên bề gia thất hết rồi, hay thật! Chắc cũng đên lúc mình thay đổi quan niệm sống và chỉnh chu lại mới được, kẻo ế vợ mất thôi!é
;)


Tâm sự của dungdt2@hdvietnam.com

Những bài tâm sự khác của dungdt2, đọc hay lắm

1. [Hồi ký] - Tình yêu đầu tiên của tôi


 
Chỉnh sửa lần cuối bởi người điều hành:
Nói chung, chuyện trên bàn mổ đối với mỗi người sẽ có ý nghĩa khác nhau. Riêng tôi, tôi ko suy nghĩ nhiều về giàu nghèo, về sức khỏe. Tuy nhiên có 1 điều mà tôi cảm thấy nó cũng hay hay. Đó là, có lần tôi cũng từng trãi qua cảm giác đó, nằm đó, chờ đợi và nghe từng âm thanh khi các bác sĩ tác nghiệp. Nhưng, điều mà tôi luôn nghĩ đến đó là cuối cùng tôi sẽ đc khỏe mạnh hơn, thoải mái hơn, hạnh phúc hơn... tôi chẳng sợ phải chịu đau đớn, khổ sở bởi lẽ cái mục đích mình hướng tới luôn cuốn lấy tôi. Sau này, dù gặp bất cứ khó khăn nào, tôi đều tự nhủ: Ngay cả lên bàn mổ tôi còn chẳng sợ nữa là, mấy cái này chẳng là gì đối với tôi cả. Và đương nhiên, hầu hết mọi khó khăn đến thời điểm này đều phải khuất phục trc tôi.
 

Tin tuyển dụng mới nhất

Thống kê MXH

Tổng số chủ đề
34,577
Số bình luận
528,092
Tổng số thành viên
351,676
Thành viên mới nhất
duncanlaurencem
Back
Bên trên