hongminh37
Thành viên
Trên đời này có 1 thứ tình cảm đau đớn nhất và cũng vĩ đại nhất, thứ tình cảm đã ở bên tôi suốt 4 năm qua. Đó là tình yêu đơn phương…
Tôi yêu anh, cũng chẳng hiểu vì sao yêu anh, dù có bao nhiêu lần tôi cố gắng suy nghĩ rằng ở anh có thứ gì mà khiến tôi yêu đến vậy. Nhưng cho đến bây giờ tôi vẫn không có được câu trả lời cho mình. Và tạm thời trả lời trái tim rằng yêu anh chỉ vì yêu anh, chẳng vì anh là ai, cũng chẳng vì anh có gì và không có gì.
Tôi đã tưởng tượng, rất hay tưởng tượng về 1 tương lai tươi đẹp. Tôi luôn nghĩ rằng sau này chúng tôi sẽ kết hôn, và sẽ có những đứa con – của 2 chúng tôi. Tôi cũng không hiểu sao mình lại hay tưởng tượng về cái mái ấm đó, tôi chỉ biết rằng những lúc tôi vui, những lúc tôi mơ mộng tôi lại hay nghĩ về viễn cảnh đó. Nhưng liệu nó có phải là ảo mộng, là ảo giác của tôi không? Khi mà anh không hề dành tình cảm đó cho tôi.
Còn nhớ ngày tôi nói với anh rằng tôi thích anh. Anh không dám nói thẳng rằng chỉ coi tôi là bạn, vì sợ tôi sẽ buồn. Anh nói hiện tại anh chưa muốn yêu đương, anh phải học xong đã, hãy đợi 2 năm nữa, khi anh ra trường rồi anh sẽ có câu trả lời. Tôi tin vào điều đó, cứ chờ đợi và đợi chờ. Khi anh ra trường, và đi làm rồi tôi lại chẳng thể nào mở miệng ra nói về chuyện đó được nữa, và dường như anh cũng quên mất những gì anh đã nói. Tôi lại tiếp tục cho đi những yêu thương của mình, những bằng cách lặng lẽ, để đến bây giờ, 2 năm nữa lại trôi qua, và tôi cũng chưa có được câu trả lời của anh.
Có gì đau đớn hơn khi tình cảm của mình được cho đi mà người ta không thèm nhận? Chẳng biết làm gì hết, chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn cuộc sống của người ta từ một nơi rất xa. Liệu có ngày nào tôi có thể bước vào cuộc sống đó?
Có những lúc tôi tự lừa dối mình bằng những ảo tưởng, những hy vọng rằng anh cũng thích tôi. Để rồi sau đó tôi lại sụp đổ, lại thất vọng khi nhận ra anh chỉ coi tôi là em gái. Có khi chỉ là một cái nhìn, một câu hỏi quan tâm, một vài cử chỉ biểu hiện… tôi cũng bám vào để cố gắng hy vọng thêm nữa, để nuôi lớn tình cảm trong tôi, để một ngày nhận ra tất cả chỉ là ngộ nhận. Thất vọng về bản thân, thất vọng về tình cảm của mình đã chẳng được người ta để ý tới .
Có những khi muốn quen một ai đó, muốn yêu một ai đó nhưng trong lòng lại cứ chần chừ, cứ cố gắng hy vọng rằng một ngày anh sẽ nhận ra tình cảm của mình và sẽ đáp trả tình yêu đó. Và như thế, cứ chờ, cứ đợi, đợi một điều sẽ chẳng bao giờ xảy ra.
Đứa bạn thân, cũng là em gái kết nghĩa của tôi nói tôi nên quên anh đi, đã quá lâu để tôi dành tình cảm cho anh mà không được đáp lại. Tôi chối rằng tôi không còn thích anh, chỉ là anh em bình thường thôi, nhưng sự thật là gì? Tôi không dám thừa nhận vào tình cảm của mình, vì một chút kiêu hãnh của con gái.
Tôi biết ở tôi không có những điểm như người con gái lý tưởng của anh. Anh muốn người yêu anh xinh đẹp, giỏi giang, hiền dịu và nhiều thứ nữa. Nhưng tôi thì sao? Tôi không xinh, tôi cũng không giỏi, nói là hiền dịu thì cũng chưa đúng. Tôi cũng không có đôi chân dài thẳng, không có những ngón tay thon đẹp, không có quần áo thời trang… tôi chỉ là 1 người con gái giản dị, và nghèo.
Có khi trong lòng lại có thứ cảm xúc ghen khi thấy anh quan tâm, nhắc đến, cười đùa với người khác. Trong lòng đã từng lo lắng nếu anh yêu ai đó thì mình sẽ chẳng còn có cơ hội nữa.
Rồi có lúc thấy xót xa cho anh khi nhận ra anh cũng đang đau giống mình, cũng đang yêu đơn phương một người khác. Không hiểu sao những lúc ấy tôi lại càng thương và yêu anh nhiều hơn. Lại càng muốn bên anh, muốn được chăm sóc cho anh.
Cũng đã không ít lần tôi tự nhủ phải cố quên anh đi. Tôi vạch ra kế hoạch thực hiện: không liên lạc, không nhắc đến, cho số điện thoại của anh vào black list…nhưng có 1 điều tôi đã không thể làm được, đó là thôi nghĩ về anh.
Đã có lần tôi cố mượn rượu để có đủ dũng khí nói với anh, rằng tôi vẫn yêu anh, tôi nhớ anh lắm, nhưng sao khi nghe thấy giọng nói của anh, tôi lại không thể nói ra những gì mình muốn nói? Tôi lại cố tình nói linh tinh, cũng chẳng có mục đích gì. Rồi để lại trong anh ấn tượng không mấy tốt đẹp về tôi.
Có những lúc nói chuyện với anh, tôi như một cái máy, máy móc nói mà không có hồn. Chỉ nghe, trả lời và thêm vào đó là những khoảng im lặng. Để rồi khi tắt máy, tôi lại tiếc, vì sao không nói thế này, vì sao lại nói thế kia?
Có những lần ngồi sau xe anh, mặc dù muốn lắm nhưng tôi lại không dám ôm anh. Dù đã làm như thế vài lần rồi , nhưng sao bây giờ muốn lắm cái cảm giác ấy lại không dám làm?
Và nhớ lắm lần anh ôm tôi trước cổng nhà tôi. Anh nói tôi sắp làm anh ngã mất rồi, và bảo tôi hãy cố gắng vượt qua những gì mà anh làm. Tôi đã có hy vọng, rằng tình cảm chân thành mà tôi dành cho anh nay cũng được anh nhận ra. Nhưng hy vọng nhiều thì sẽ thất vọng nhiều. Đến cuối cùng thì chúng tôi vẫn chỉ là anh em.
Không biết đã bao nhiêu lần đứng trước anh mà tôi lại không thể nói gì ngoài vài câu xã giao, vì tôi sợ mất đi tình anh em giữa chúng tôi. Và nhiều lúc tôi còn chẳng dám thừa nhận tình yêu của mình…
Tại sao những lúc tôi vui, những lúc tôi buồn, cô đơn, tuyệt vọng, tôi lại chỉ nghĩ đến anh? Cứ mỗi ngày những cảm xúc, những hy vọng, những luyến tiếc, những yêu thương cứ dằn vặt mình. Tại sao yêu mà cứ như là chiến đấu? Một cuộc chiến đấu với chính bản thân mình. Sẽ không có người thắng, người thua những biết chắc chắn rằng kết quả sẽ rất đau đớn….
Nhưng cũng thật vĩ đại vì ngươi ta có thể chịu đựng được tất cả những đau đớn, dày vò đó. Biết là đau đớn những vẫn cứ lao vào, vẫn cứ cho đi, cho đi mỗi ngày, ngày qua ngày có khi lại nhiều hơn… dẫu biết rằng sẽ chẳng được gì cả. “ Em yêu anh vì em yêu anh chứ không phải vì anh sẽ yêu em… và em sẽ chờ đợi, là chờ đợi ngày em hết yêu anh, chứ không phải chờ ngày anh yêu em.” Vậy đó, tôi sẽ vẫn tiếp tục yêu anh…
Và muốn gửi đến anh lời bài hát này, đó là những gì tôi muốn nói với anh…
[video=youtube;1YbkKMCsngE]http://www.youtube.com/watch?v=1YbkKMCsngE[/video]
Tôi yêu anh, cũng chẳng hiểu vì sao yêu anh, dù có bao nhiêu lần tôi cố gắng suy nghĩ rằng ở anh có thứ gì mà khiến tôi yêu đến vậy. Nhưng cho đến bây giờ tôi vẫn không có được câu trả lời cho mình. Và tạm thời trả lời trái tim rằng yêu anh chỉ vì yêu anh, chẳng vì anh là ai, cũng chẳng vì anh có gì và không có gì.
Tôi đã tưởng tượng, rất hay tưởng tượng về 1 tương lai tươi đẹp. Tôi luôn nghĩ rằng sau này chúng tôi sẽ kết hôn, và sẽ có những đứa con – của 2 chúng tôi. Tôi cũng không hiểu sao mình lại hay tưởng tượng về cái mái ấm đó, tôi chỉ biết rằng những lúc tôi vui, những lúc tôi mơ mộng tôi lại hay nghĩ về viễn cảnh đó. Nhưng liệu nó có phải là ảo mộng, là ảo giác của tôi không? Khi mà anh không hề dành tình cảm đó cho tôi.
Còn nhớ ngày tôi nói với anh rằng tôi thích anh. Anh không dám nói thẳng rằng chỉ coi tôi là bạn, vì sợ tôi sẽ buồn. Anh nói hiện tại anh chưa muốn yêu đương, anh phải học xong đã, hãy đợi 2 năm nữa, khi anh ra trường rồi anh sẽ có câu trả lời. Tôi tin vào điều đó, cứ chờ đợi và đợi chờ. Khi anh ra trường, và đi làm rồi tôi lại chẳng thể nào mở miệng ra nói về chuyện đó được nữa, và dường như anh cũng quên mất những gì anh đã nói. Tôi lại tiếp tục cho đi những yêu thương của mình, những bằng cách lặng lẽ, để đến bây giờ, 2 năm nữa lại trôi qua, và tôi cũng chưa có được câu trả lời của anh.
Có gì đau đớn hơn khi tình cảm của mình được cho đi mà người ta không thèm nhận? Chẳng biết làm gì hết, chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn cuộc sống của người ta từ một nơi rất xa. Liệu có ngày nào tôi có thể bước vào cuộc sống đó?
Có những lúc tôi tự lừa dối mình bằng những ảo tưởng, những hy vọng rằng anh cũng thích tôi. Để rồi sau đó tôi lại sụp đổ, lại thất vọng khi nhận ra anh chỉ coi tôi là em gái. Có khi chỉ là một cái nhìn, một câu hỏi quan tâm, một vài cử chỉ biểu hiện… tôi cũng bám vào để cố gắng hy vọng thêm nữa, để nuôi lớn tình cảm trong tôi, để một ngày nhận ra tất cả chỉ là ngộ nhận. Thất vọng về bản thân, thất vọng về tình cảm của mình đã chẳng được người ta để ý tới .
Có những khi muốn quen một ai đó, muốn yêu một ai đó nhưng trong lòng lại cứ chần chừ, cứ cố gắng hy vọng rằng một ngày anh sẽ nhận ra tình cảm của mình và sẽ đáp trả tình yêu đó. Và như thế, cứ chờ, cứ đợi, đợi một điều sẽ chẳng bao giờ xảy ra.
Đứa bạn thân, cũng là em gái kết nghĩa của tôi nói tôi nên quên anh đi, đã quá lâu để tôi dành tình cảm cho anh mà không được đáp lại. Tôi chối rằng tôi không còn thích anh, chỉ là anh em bình thường thôi, nhưng sự thật là gì? Tôi không dám thừa nhận vào tình cảm của mình, vì một chút kiêu hãnh của con gái.
Tôi biết ở tôi không có những điểm như người con gái lý tưởng của anh. Anh muốn người yêu anh xinh đẹp, giỏi giang, hiền dịu và nhiều thứ nữa. Nhưng tôi thì sao? Tôi không xinh, tôi cũng không giỏi, nói là hiền dịu thì cũng chưa đúng. Tôi cũng không có đôi chân dài thẳng, không có những ngón tay thon đẹp, không có quần áo thời trang… tôi chỉ là 1 người con gái giản dị, và nghèo.
Có khi trong lòng lại có thứ cảm xúc ghen khi thấy anh quan tâm, nhắc đến, cười đùa với người khác. Trong lòng đã từng lo lắng nếu anh yêu ai đó thì mình sẽ chẳng còn có cơ hội nữa.
Rồi có lúc thấy xót xa cho anh khi nhận ra anh cũng đang đau giống mình, cũng đang yêu đơn phương một người khác. Không hiểu sao những lúc ấy tôi lại càng thương và yêu anh nhiều hơn. Lại càng muốn bên anh, muốn được chăm sóc cho anh.
Cũng đã không ít lần tôi tự nhủ phải cố quên anh đi. Tôi vạch ra kế hoạch thực hiện: không liên lạc, không nhắc đến, cho số điện thoại của anh vào black list…nhưng có 1 điều tôi đã không thể làm được, đó là thôi nghĩ về anh.
Đã có lần tôi cố mượn rượu để có đủ dũng khí nói với anh, rằng tôi vẫn yêu anh, tôi nhớ anh lắm, nhưng sao khi nghe thấy giọng nói của anh, tôi lại không thể nói ra những gì mình muốn nói? Tôi lại cố tình nói linh tinh, cũng chẳng có mục đích gì. Rồi để lại trong anh ấn tượng không mấy tốt đẹp về tôi.
Có những lúc nói chuyện với anh, tôi như một cái máy, máy móc nói mà không có hồn. Chỉ nghe, trả lời và thêm vào đó là những khoảng im lặng. Để rồi khi tắt máy, tôi lại tiếc, vì sao không nói thế này, vì sao lại nói thế kia?
Có những lần ngồi sau xe anh, mặc dù muốn lắm nhưng tôi lại không dám ôm anh. Dù đã làm như thế vài lần rồi , nhưng sao bây giờ muốn lắm cái cảm giác ấy lại không dám làm?
Và nhớ lắm lần anh ôm tôi trước cổng nhà tôi. Anh nói tôi sắp làm anh ngã mất rồi, và bảo tôi hãy cố gắng vượt qua những gì mà anh làm. Tôi đã có hy vọng, rằng tình cảm chân thành mà tôi dành cho anh nay cũng được anh nhận ra. Nhưng hy vọng nhiều thì sẽ thất vọng nhiều. Đến cuối cùng thì chúng tôi vẫn chỉ là anh em.
Không biết đã bao nhiêu lần đứng trước anh mà tôi lại không thể nói gì ngoài vài câu xã giao, vì tôi sợ mất đi tình anh em giữa chúng tôi. Và nhiều lúc tôi còn chẳng dám thừa nhận tình yêu của mình…
Tại sao những lúc tôi vui, những lúc tôi buồn, cô đơn, tuyệt vọng, tôi lại chỉ nghĩ đến anh? Cứ mỗi ngày những cảm xúc, những hy vọng, những luyến tiếc, những yêu thương cứ dằn vặt mình. Tại sao yêu mà cứ như là chiến đấu? Một cuộc chiến đấu với chính bản thân mình. Sẽ không có người thắng, người thua những biết chắc chắn rằng kết quả sẽ rất đau đớn….
Nhưng cũng thật vĩ đại vì ngươi ta có thể chịu đựng được tất cả những đau đớn, dày vò đó. Biết là đau đớn những vẫn cứ lao vào, vẫn cứ cho đi, cho đi mỗi ngày, ngày qua ngày có khi lại nhiều hơn… dẫu biết rằng sẽ chẳng được gì cả. “ Em yêu anh vì em yêu anh chứ không phải vì anh sẽ yêu em… và em sẽ chờ đợi, là chờ đợi ngày em hết yêu anh, chứ không phải chờ ngày anh yêu em.” Vậy đó, tôi sẽ vẫn tiếp tục yêu anh…
Và muốn gửi đến anh lời bài hát này, đó là những gì tôi muốn nói với anh…
[video=youtube;1YbkKMCsngE]http://www.youtube.com/watch?v=1YbkKMCsngE[/video]