Phản ứng theo tập quán

vuiitthai

Thành viên
[h=1]Phản ứng theo tập quán[/h]Ba người thiệt mạng trong một tai nạn giao thông, hồn của họ bay đến cửa thiên đàng, thánh Phedro nói:

- Đây là một sự nhầm lẫn, mỗi anh đóng lệ phí 10 nghìn USD, tôi sẽ đưa các anh trở lại trần gian như bình thường.

Người Mỹ đồng ý ngay. Vừa nhận lời xong thì anh ta đã được trả về đúng ngay nơi xảy ra sự cố, trên người không một vết xây sát. Nhân viên cứu hộ ở hiện trường xúm lại hỏi:

- Còn hai ông kia đâu?

- À, ông người Scotland thì vẫn đang mặc cả, còn anh chàng Canada thì nhất định cãi thánh Phedro rằng khoản 10 nghìn USD này bên bảo hiểm y tế phải trả thay anh ta.

































[h=1]Hỏi giờ[/h]Một anh chàng đã lái xe suốt buổi đêm và tới sáng thì hãy còn xa mới đến đích. Anh ta quyết định dừng lại ở thành phố kế tiếp mà anh ta sắp tới, đỗ xe lại ở một chỗ yên tĩnh nào đó để có thể ngủ 1 hoặc 2 tiếng. May rủi thế nào, phố mà anh ta chọn lại là một trong những lộ trình phổ biến nhất của những người chạy bộ trong thành phố.

Ngay sau khi anh ta nằm xuống ngáy một lúc thì có tiếng gõ vào cửa sổ. Anh ta nhìn ra ngoài và thấy một người ở đó.

- Cái gì đấy?

- Xin lỗi ngài, người kia nói, – Ngài có biết mấy giờ rồi không?

Anh ta nhìn đồng hồ của ô tô và trả lời: - 7 giờ 15.

Người chạy bộ cám ơn rồi chạy đi. Anh chàng lại lăn ra ngủ, và đanh lơ mơ thì lại có một tiếng gõ vào cửa sổ.

- Xin lỗi ngài có biết mấy giờ rồi không?

- 7 giờ 25!

Người kia cám ơn và đi. Anh chàng lúc này thấy nhiều người chạy qua và hiểu rằng họ sẽ tiếp tục làm phiền mình. Anh ta lấy ra một cái bút, một mẩu giấy và ghi rồi dán lên cửa sổ dòng chữ "Tôi không biết mấy giờ!".

Một lần nữa anh ta quay ra ngủ tiếp. Ðang ngủ lơ mơ thì lại có tiếng gõ cửa.

- Ông à, ông ơi! 7 giờ 45 rồi!
[h=1][/h][h=1][/h][h=1][/h][h=1][/h][h=1][/h][h=1][/h][h=1][/h][h=1][/h][h=1][/h][h=1][/h][h=1][/h][h=1][/h][h=1][/h][h=1][/h][h=1][/h][h=1][/h][h=1][/h][h=1][/h][h=1][/h][h=1]Ớt đông lạnh[/h]Một gã đàn ông bước vào trong một quán ăn. Gã chú ý ngay đến một món ăn đặc biệt hôm nay của ola kul
quán là ớt đông lạnh. Vì thế khi người phục vụ đi lại thì gã đặt ngay món ăn đó. Người phục vụ trả lời:

- Tôi rất tiếc, thưa ông. Quý ngài ngồi kế bên ông vừa đặt phần ăn cuối cùng rồi ạ.

- Ồ, vậy tôi chỉ uống một ly cà phê thôi.

Sau đó một lúc, gã nhận thấy người ngồi bên cạnh hình như đã ăn xong bữa mà tô ớt đông lạnh vẫn còn đầy ắp. Gã hỏi:

- Ông có định ăn nữa không?

Người kia trả lời:

- Không.

- Ông bán lại tô ớt đông lạnh cho tôi được không?

- Ông có thể dùng miễn phí nếu ông thích.

Gã đàn ông liền lấy tô ớt đông lạnh và bắt đầu ăn. Khi gã ăn được gần nửa tô thì thấy một con chuột chết ở trong đó. Lập tức gã ói ngược phần ăn trở lại tô ớt.

Người đàn ông ngồi kế liền nói với giọng đầy vẻ thông cảm:

- Lúc nãy tôi cũng vừa ăn đến đó.












[h=1]Trạng Lợn xem bói[/h]Chung Nhi đến kinh, mở một ngôi hàng xem bói. Thế nào lại gặp hai ông bạn đồng hành khi trước vào nhờ xem một quẻ. Ba người gặp nhau vui mừng khôn xiết. Hai người bạn kia liền bảo Chung Nhi gieo cho một quẻ xem phận rồng mây phen này thế nào. Chung Nhi khấn khứa, xem quẻ rồi đoán:

- Trong quẻ này Thánh dạy: “Quần long vô chủ” tất kỳ thi năm nay hoãn.

Thì ra mấy hôm trước, có hai vị quan đến xem bói nói chuyện riêng với nhau để lộ ra. Chung Nhi nghe lỏm được nên mới dám đoán già như thế. Hai người bạn, tuy biết tài Chung Nhi nhưng trong lòng thì chưa tin lắm, còn những người xem bói khác thì hoàn toàn bảo lão thầy bói nói láo. Khi sắp đến kỳ thi, quả nhiên có giấy niêm yết báo hoãn. Ai nấy giật mình, cho Chung Nhi là bậc tiên tri. Từ đó tiếng đồn gần xa, khắp kinh kỳ rủ nhau đến xem bói đông nghìn nghịt...

Một hôm, quan Thượng thư bộ Binh lạc mất con thiên lý mã. Quan tiếc lắm, vì là con ngựa rất quý. Nghe đồn có thầy bói giỏi, quan sai cho gọi Chung Nhi vào dinh. Nằm trong dinh quan Thượng, được cung phụng đầy đủ mọi thứ, nhưng Chung Nhi lo lắm, ăn không ngon, ngủ không yên giấc, trằn trọc suốt đêm, bụng luôn nghĩ đến chuyện mất ngựa. Bất giác Chung Nhi nhớ đến mấy câu trong “Tam tự kinh” học truyen dam hồi còn nhỏ, liền ngâm to lên cho khuây khỏa: “Mã ngưu dương, thử lục súc, nhân sở tự...”.

Chẳng dè tên lính hầu trong dinh đúng là tên trộm ngựa. Khi mới nghe tin quan Thượng mời Chung Nhi vào, hắn đã lo, nên ngày đêm lai vãng gần đó để nghe ngóng. Đêm hôm ấy, hắn chui xuống gầm giường Chung Nhi nằm, xem động tĩnh ra sao, đương hồi hộp đợi chờ, bỗng nghe thấy Chung Nhi đọc vanh vách nào tai ola là “mã” với “tự”. “Mã” là ngựa, còn “tự” thì đúng là tên hắn. Hắn sợ quá, cho là Chung Nhi đã hô đích danh mình rồi, bèn lóp ngóp bò ra khỏi gầm giường, vừa vái vừa kêu, xin khai hết sự thật, nhưng xin Chung Nhi đừng nói rõ tên với quan Thượng. Chung Nhi được thể, thét bảo:

- Ừ, mày lấy trộm ngựa ngày nào, giờ nào, bây giờ giấu ngựa ở đâu? Muốn sống khai ra ngay, không tao hô lên tất cả đến đây thì khó mà cứu vãn đó!

Tên ăn trộm khai hết đầu đuôi. Hôm sau, Chung Nhi vào hầu quan Thượng, giả cách khấn khứa gieo quẻ, rồi cứ lời tên kẻ trộm khai mà nói ra vanh vách. Quan cho người đến tận nơi, quả thấy ngựa quý, mừng lắm, thưởng cho Chung Nhi rất nhiều vàng bạc. Từ đó, tiếng tăm Chung Nhi càng lừng lẫy, ai ai cũng gọi chàng là Trạng.. bói!!!









[h=1]Giải pháp[/h]Vào lúc người thuỷ thủ đến thị trấn thì mọi phòng của khách sạn đã kín chỗ.

- Ông phải còn phòng nào nữa chứ, anh ta khẩn khoản, hoặc chỉ một cái giường thôi, tôi không cần quan tâm là ở đâu.

- À, thực tai ola 5 sự là tôi có một phòng đôi mà mới có một người, một anh chàng thuộc lực lượng không quân. - người quản lý nói - Và anh ta sẽ thấy thoải mái nếu được chia đôi tiền phòng. Nhưng nói thật với anh, anh ta ngáy to đến nỗi những người ngủ cũng phòng hồi trước đó phải phàn nàn rất nhiều. Tôi không chắc lắm là nó có thích hợp cho anh không.

- Không vấn đề gì, - người lính thuỷ mệt mỏi nói - tôi sẽ lấy nó.

Sáng ngày hôm sau anh ta xuống ăn sáng với cặp mắt sáng ngời.

- Anh ngủ thế nào rồi? - người quản lý hỏi.

- Chưa bao giờ tốt hơn thế.

Người quản lý rất lấy làm ấn tượng:

- Không vấn đề gì với anh chàng ngáy to đó ư?

- Chả sao cả, tôi làm anh ta phải im miệng ngay.

- Anh làm thế nào?

- Khi tôi vào phòng anh ta đã ở trên giường và ngáy khò ola 5
khò rồi, tôi đến gần, hôn một cái vào má anh ta và nói "Ngủ ngon nha, cưng", và anh ta ngồi dậy cả đêm để trông chừng tôi.



Đứng nhất
Con: Bố ơi! Hôm nay thầy bảo con đứng nhất lớp.

Bố: Giỏi! Thầy bảo con học giỏi nhất hả?

Con: Dạ không, thầy bảo con hay ngủ gật nhất, hay bị điểm kém nhất ạ.

Bố: ??!


o O o


Thầy: Nhà em có mấy anh chị em?

Trò: Dạ! Nhà em có 5 anh chị em. Đầu tiên là em, sau đó đến em em, em rồi đến em em em, rồi đến em em em em, cuối cùng là em em em em em ạ!

Thầy: ?!?
 
Back
Bên trên