Nhoc2512
Thành viên tích cực
HARMONICA MÙA HÈ
I. Mũ xanh
Tháng Năm đã đi qua một nửa hành trình của mình. Nhưng mùa hè chỉ mới chớm đặt chân lên những ô cửa sổ của thành phố nhỏ ven biển. Những buổi sáng, trời vẫn có nắng nhưng hiu hiu chút gió lành lạnh như tiết trời cuối xuân. Gió khẽ lùa vào những bông hoa giấy trắng tinh bò lan trên ban công ngôi nhà có mái nâu đỏ cuối phố, lùa vào mái tóc đen bù xù chưa chải. Quân với tay lấy chiếc accoustic guitar, hí húi chỉnh dây rồi bắt đầu gẩy nốt Mì thật trầm của bản “Marriage D'amour” cung Mi trưởng. Bàn tay lướt nhẹ trên cần đàn, những nốt nhạc nối nhau vang lên, chuẩn xác, đều đều, rồi rơi dần vào thinh lặng. Chút cảm xúc cậu nhen nhóm trong những tiếng đàn đầu tiên lặng lẽ biến đi. Khi 6 dây đàn cùng ngân lên hợp âm cuối cùng, Quân khẽ vuốt ve lớp vỏ sơn véc ni màu hung hung, mỉm cười nhẹ nhõm. Ý nghĩ sợ hãi tiếng đàn không xúc cảm của mình phai nhạt đi nhanh như khi nó gợn lên trong lòng, không để lại chút dư âm nào rõ rệt. Cậu thuộc tuýp người luôn tin cuộc sống sẽ luôn tốt đẹp êm đềm khi làm theo những thói quen mà mình định sẵn. Chỉ cần mỗi sáng đàn đi đàn lại bản nhạc mà cậu đã thuộc lòng, cậu sẽ nắm vững kĩ thuật chơi đàn của mình, để trở thành tâm điểm những ánh nhìn ngưỡng mộ khi khoác cây guitar trên vai. Chỉ cần làm theo thời gian biểu cố định trong ngày, hai mươi phút nữa có mặt ở bến xe bus gần nhà, đi chuyến xe quen thuộc, cậu sẽ luôn là sinh viên gương mẫu tại ngôi trường cậu theo học. “Cuộc đời giản đơn như một bản ballad vậy”. Đôi lúc, Quân tự nói một mình.
Nhưng cậu không biết rằng, mùa hè luôn có những trò chơi nho nhỏ. Hôm ấy, vừa lên xe bus, cậu hoảng hốt phát hiện ra mình lên nhầm xe. Ý nghĩ đến muộn sẽ bị trừ điểm chuyên cần làm Quân bàng hoàng lo sợ. Vội vã lao đến cửa ra vào, cậu đâm sầm vào một bóng người vừa lên xe. Cô gái mảnh khảnh trượt ngã xuống sàn, bật ra tiếng kêu đau nho nhỏ. Quân luống cuống đỡ cô gái đứng dậy, miệng lúng búng một câu xin lỗi ngớ ngẩn. Nhưng cô gái chỉ mỉm cười giản dị rồi bước đi. Bỏ lại Quân đứng một mình, tê liệt. Chưa bao giờ cậu gặp một cô gái xinh đẹp đến vậy. Khuôn mặt thanh tú, đôi mắt nâu toả sáng lấp lánh dưới chiếc mũ beret màu xanh thăm thẳm như màu trời. Tê liệt đến nỗi ý nghĩ xuống xe vừa thôi thúc trong đầu đã tức thì bay biến. Cậu đứng lặng từ xa nhìn cô gái, không nói được gì, để rất lâu sau cô xuống xe, bóng áo kẻ nâu tan ra trong nắng hè nhợt nhạt.
II. Nụ hôn
Thảng khi cuộc sống bỗng rẽ sang một chiều hướng bất ngờ. Ngày hôm sau và rất nhiều hôm sau nữa, Quân tiếp tục bước lên chuyến xe bus kì lạ kia, dù biết sẽ phải đi bộ rất xa mới tới trường. Nhưng điều ấy có đáng là gì so với niềm vui trong lòng cậu khi thấy Mũ Xanh ngồi lặng lẽ ở hàng ghế cuối cùng, gương mặt thanh khiết nhẹ nhàng nhìn ra xa xăm bên ngoài cửa sổ. Cô hay đeo một chiếc túi chéo vai màu nâu giản dị, và trong đôi tay nhỏ nhắn của mình cô hay cầm một cây harmonica màu bạc. Thi thoảng, cô đưa lên môi thổi khe khẽ một giai điệu êm ả ngọt ngào. Những chi tiết nhỏ bé nhưng gợi lên trong Quân nỗi xúc động và say mê kì lạ.
Một ngày, cậu đánh bạo ngồi xuống bên Mũ Xanh. Lúc ấy cây harmonica trên môi cô đang ngân lên khe khẽ một bài ca của Secret Garden. Quân nhìn sang, và trong 1 thoáng cậu tưởng như những hạt nắng trong mắt Mũ Xanh đang nhảy nhót mê say trong tiếng nhạc.
- Hi! - Cô gái quay sang nhìn Quân, mỉm cười dịu dàng.
- Chào cô.
Quân đáp khẽ, hơi lúng túng. Có lẽ sợ làm phiền người bên cạnh, cô không thổi kèn nữa. Những ngón tay trắng muốt khẽ xoay nhẹ cây harmonica. Lâu thật lâu, cô bỗng cất tiếng nhẹ nhàng
- Tôi là Minh. Anh có thể gọi tên tôi nếu muốn.
- Còn tôi là Quân.
Cậu đáp khẽ, rồi chẳng biết nói gì thêm, Quân thì thầm:
- Nắng thật đẹp!
Mũ Xanh bật cười trong trẻo, và cô bước xuống xe.
***
Quân luôn cho rằng, được gặp Minh là niềm hạnh phúc lớn lao. Ngỡ như cô gái có chiếc mũ beret màu xanh bước ra từ giấc mơ thú vị nhất của cậu, hay từ một ảo ảnh tươi đẹp của buổi sáng mùa hè. Mỗi khi gặp nhau, họ thường nói về cuộc đời, về những tháng ngày tuổi trẻ, về thời tiết tháng Năm lành lạnh ẩm ương. Đôi lúc, Minh đưa ra những bình luận hài hước về hành khách qua đường hoặc những nhận xét sắc sảo. Đôi lúc cô chỉ mỉm cười, mắt nheo nheo nhìn cậu. Sự thông minh của cô hay khiến Quân cảm thấy ngượng ngùng. Nhưng ở bên Minh, cậu luôn thấy lòng bình yên, được sẻ chia, thấu hiểu.
Minh là một thế giới đầy ắp những ngạc nhiên ngọt ngào. Chiều thứ Bảy, Quân mời cô đi xem phim ở một rạp chiếu phim đắt tiền. Minh đồng ý, mắt ánh lên những tia sáng tươi vui. Họ cùng xem một bộ phim tình cảm hài, nhưng có những chi tiết cảm động đáng giá. Trong bóng tối, cậu bỗng cảm thấy những ngón tay mảnh mai khẽ chạm nhẹ vào ngòn tay cậu, mềm mại và ấm áp như những chiếc lá xanh. Cô khẽ nhíu mày, thầm thì như gió thoảng
- Em đoán anh chơi guitar rất giỏi.
- Sao Minh nghĩ vậy? – Quân ngạc nhiên.
- Vì em thấy đầu ngón tay anh có những vết chai. Chỉ khi nào chơi guitar lâu năm, những vết chai mới hằn sâu như vậy.
Câu nói của Minh, sự nhạy cảm của Minh tựa một dòng nước mát lạnh chảy trong đầu, khiến Quân xúc động khôn tả. Bộ phim kết thúc, ra khỏi rạp chiếu phim, thay vì nói lời từ biệt, cậu bỗng nắm tay cô gái nhỏ chạy như bay lên một chuyến bus về nhà.
***
Minh ngồi bình thản cạnh cửa sổ, hai bàn tay đặt ngay ngắn trên đùi, đôi mắt ngước nhìn nững chùm hoa bò lan trên ô cửa sổ kim loại lấm tấm rỉ xanh. Quân chơi những nốt đầu tiên trong bản “Call of the nature”. Toàn bộ những kĩ thuật của mình, cậu thể hiện mải miết. Tiếng đàn Tremolo vang lên nhịp nhàng, đôi khi xen những tiếng bend, slide hoàn hảo. Minh nghiêng đầu lắng nghe, chân đánh nhịp đều đều. Đôi lúc cô hát khe khẽ.
- Anh chơi thật hay – Minh mỉm cười nhỉn cậu khi Quân gẩy nốt nhạc cuối cùng.
- Em có thích không? – Quân hỏi. Đột nhiên câu trả lời của Minh quan trọng với Quân khủng khiếp.
- Không hẳn. Một vài chỗ em có cảm giác như thiếu đi điều gì. Có lẽ vì nhịp, phách anh chơi chuẩn xác quá. Mà như vậy, cảm xúc sẽ bị đóng băng. Không còn là tiếng gọi của thiên nhiên mà Bandari đã chắt chiu trong những nốt nhạc trầm lặng.
Minh đứng lên, chọn bản nhạc “DreamCatcher” của Secret Garden. Cô cầm cây kèn, bắt đầu chơi mê mải. Những giai điệu réo rắt du dương cất lên, lúc khắc khoải tiếc nuối, lúc thiết tha buồn rầu. Quân ngồi im lặng. Âm thanh thấm vào cậu từ từ, nhưng khiến tim cậu thắt đau. Tưởng như bản nhạc Minh đang chơi nói về cậu, về những kẻ đi tìm kiếm những ước mơ trong cuộc đời, nhưng cuối cùng bỗng nhận ra mình đã mất đi những điều thân thuộc, quý giá. Quân cầm guitar đệm theo. Trong dòng chảy dịu dàng mê hoặc, tiếng hai nhạc cụ hoà vào nhau, đan xen trong những vạt nắng chiều.
***
…Mưa. Minh ngừng thổi, cô bước ra ngoài ban công, vuốt ve những chiếc lá xanh đẫm nước. Một vài giọt tí tách rơi chậm chạp từ vòm mái hiên xuống mái tóc ngắn ngang vai không đội mũ, pha chút hơi mặn của làn gió biển thổi vào. Quân đứng bên, say mê ngắm dòng người chuyển động vội vàng trong cơn mưa nặng hạt. Có lẽ khuôn mặt Minh khi nhìn nghiêng toả sáng mờ ảo trong ánh nắng cuối ngày đã thôi thúc Quân cầm đôi tay ướt lạnh, nói vội vàng:
- Tôi yêu Minh xiết bao.
Cô gái giật mình nhìn cậu ngạc nhiên. Cô im lặng không nói, để tay nằm gọn trong tay Quân. Bất chợt, cô trao cho Quân nụ hôn đẫm nước, rồi chạy vụt đi, như một cơn gió mỏng manh len lỏi giữa làn mưa hối hả.
III. Harmonica mùa hè
Minh không gặp lại cậu nữa. Ban đầu Quân nghĩ cô ốm. Nhưng nhiều tuần kế tiếp, cậu không sao liên lạc được cho cô. Khi cậu tìm đến địa chỉ căn hộ, địa chỉ trường, bằng vẻ mặt chuyên nghiệp lạnh lùng, họ thông báo cô đã chuyển đi. Quân hụt hẫng và trống rỗng khủng khiếp. Nhiều lúc, khi nỗi nhớ cô quặn lên trong lòng, Quân lao đến quán cà phê, nhà sách nơi họ từng đi bên nhau. Minh không xuất hiện, cậu lại lầm lụi trở về. Mất một thời gian dài, cậu cũng quen dần với sự trống vắng. Cuộc sống vẫn tiếp diễn, chẳng bị ảnh hưởng gì nhiều. Quân vẫn giữ thói quen đi trên chuyến bus kì lạ, một mình. Đôi lúc, cậu chạm tay vào má, tưởng như nó vẫn ướt trong nước mắt của nụ hôn. Cậu lật giở tấm ảnh chụp chung trước cửa rạp chiếu phim. Đôi mắt nâu nheo nheo nhìn cậu. Như một câu hỏi, phảng phất nét buồn rầu.
***
Cuối tháng Sáu, bất ngờ Quân nhận được một tin nhắn. Của Minh. Có nói muốn gặp lại cậu, ở sân bay trung tâm thành phố. Quân bắt một chuyến taxi, lòng nặng trĩu nỗi âu lo mơ hồ. Cậu thấy Minh đứng đợi ở cửa ra vào. Cô gầy đi, đôi môi nhợt nhạt, làn da trắng hằn lên những mạch máu xanh xao. Cậu ôm chặt cô trong lòng, nước mắt của Minh chầm chậm lăn trên gò má xinh đẹp. Cô cho biết sắp phải bay đi xa. Khối u trong não đang phát triển lớn dần. Nếu để yên, một thời gian ngắn sau cô sẽ mù vĩnh viễn.
- Em sẽ bay sang Mỹ. Nếu phẫu thuật, họ nói khả năng thành công không nhiều. Nhưng em vẫn xin được điều trị.
- Tại sao? – Quân nói khó nhọc.
- Anh biết không, trước kia em là người rất rụt rè, luôn nhìn đời bằng con mắt thờ ơ. Nhưng từ khi phát hiện mắt em yếu dần, em chợt thấy yêu đời tha thiết. Em nhận ra cuộc sống đầy ắp niềm vui và những điều diệu kì giản dị. Cả anh nữa, anh là điều kì diệu lớn nhất mà mùa hè tặng cho em. Ý nghĩ không còn nhìn thấy anh, thấy những bản nhạc anh chơi khiến em thấy cuộc sống mất đi ý nghĩa.
Mất một lúc im lặng, Quân hỏi:
- Tôi có còn gặp lại Minh không?
Minh lấy từ trong túi cây kèn, đưa lên miệng thổi một giai điệu rộn rã tươi vui, đôi môi nhỏ xinh cố nở nụ cười vui vẻ.
- Anh hãy giữ lấy cây harmonica này. Em mua nó khi biết mình bị bệnh. Và em luôn giữ nó bên mình. Mỗi nốt nhạc nó ngân lên, có một phần tâm hồn của em. Khi em khỏi bệnh, em sẽ trở về. Và em sẽ chơi cùng anh những khúc nhạc còn dang dở.
Giữa dòng người lao theo những chuyển động không ngừng, Quân và Minh ngồi bình yên trên băng ghế nhỏ, tay trong tay. Họ ngắm nhìn những cỗ máy khổng lồ bay vút lên, chao nghiêng trong những cơn gió lồng lộng. Bao nhiêu phút giây đã trôi qua, bao nhiêu tháng năm đang đợi chờ phía trước? Chỉ biết một phần tuổi hai mươi họ đã trao cho nhau, trọn vẹn.
Tiếng loa báo âm vang thúc giục hành khách đi Mỹ vào phòng chờ. Minh rời tay cậu, bước những bước dài, bình thản. Quân đứng lặng nhìn mối tình đầu cất đôi cánh nhỏ, bay lên không trung đầy ắp những tia nắng vàng.
***
Từ ngày ấy, mùa hè đã trở đi trở lại bao nhiêu lần trên thành phố ven biển. Tháng Năm vẫn có nắng, gió vẫn lành lạnh như tiết trời cuối xuân. Buổi sáng, có đôi lúc những bông hoa giấy bò lan trên ban công của một ngôi nhà có mái ngói màu nâu đỏ cuối đường khẽ xao động trong tiếng nhạc. Tha thiết, trầm lặng. Nhạc của một cây harmonica vang lên cô độc và thăm thẳm như màu xanh trong vắt của bầu trời...
RỒI NƠI ĐÂY TÌNH YÊU LẠI BẮT ĐẦU
- Đố em biết tình yêu có hình gì?
- Màu đỏ và hình trái tim!
- Sai toét! Hình tròn. Tròn và to thế này này…
Rồi anh cười. Nụ cười của anh luôn thật hiền và thật tươi. Nhi nhìn anh, cảm thấy yêu thương anh thật nhiều. Tự nhiên thấy tim mình thắt lại, cơ thể cứ thế run bật lên.
Nhi tỉnh giấc. Đã một tháng trôi qua rồi, kể từ ngày họ chia tay. Cả một ngày dài Nhi bận bịu với học hành và những cuộc vui bên lề, nó cuốn Nhi đi cùng những tiếng cười. Nhưng cứ trong giấc mơ Nhi lại thấy anh, thấy những gì Nhi yêu thương nhất! Bật máy tính như một thói quen… “Tình yêu đầu rời xa dư âm để lại, và nếu thuộc về nhau em sẽ trở lại…” Bài hát ấy, cứ nghe đi nghe lại, để rồi thổn thức mãi. Nhi là người đến sau, và vì những sai lầm không đáng có của cô, cùng trái tim bị tổn thương yêu không hết mình của anh. Chia tay rồi! Nhi không tiếc, không hối hận.
Vội vàng làm tinh thần phấn chấn với một bản nhạc đồng quê. Một cô bé 17 tuổi như Nhi, đó dường như là một sự “già trước tuổi”. Cô vốn vậy, với một nụ cười luôn nở trên môi, một cái miệng nói không biết mệt, mắt lúng liếng và sáng ngời, không ai biết cô lại thích những thứ “xưa” như thế. Liếc nhìn lịch, mai là ngày thi 2 môn cuối, quyết định đi học bài vậy. Ngán ngẩm nhìn đống vở cứ chất chồng lên, rồi nghĩ đến còn 7 tháng nữa vào kì thi Đại học. Ôi!
Sáng sớm, trời cứ lạnh gai người. Nắng hanh hao xuyên qua ô cửa sổ nhỏ khép hờ, lọt qua các nhành lá cỏ khô còn ướt sương đêm. Bỗng bật khóc. Cô thấy tim mình gai góc quá, và có một điều cô luôn tránh nghĩ đến, đó là nỗi nhớ anh. Chợt chuông điện thoại reo. Giọng Quân đang vui mừng bỗng thảng thốt khi phát hiện ra giọng Nhi còn nghẹn nước.
- Em sao thế?
- À, mơ không tốt thôi ạ.
- Em ăn gì chưa? Đi ăn sáng nhé, rồi anh đưa em đến thư viện.
- Vâng. Em đang học bài, nhưng không vào gì cả. Chắc tại đói quá.
- Ừ, em xuống đi, anh đang ở cửa nhà em rồi.
Nhi thốt lên một tiếng “ơ” khẽ trước khi Quân tắt máy.
- Cô bé của anh, sao lại khóc kìa.
- Gì?! Ai là của anh cơ?
Nhi chun mũi cười toe, Quân nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt còn đọng lại trên đôi gò má cô.
http://nhacvietplus.com.vn/Library/Images/20/2010/01/phainghe/d5.jpg
*
Quân.
Tôi không còn nhớ nổi mình đã lau nước mắt cho em bao nhiêu lần, đếm xem mỗi lần khóc em sẽ cười bao nhiêu cái. Nhi của tôi, cô bé sắp 17 tuổi yêu nhạc đồng quê, nhạc cổ điển và những bản Ballad. Cô bé nhỏ xíu 1m5, đôi mắt biết cười luôn ngấn nước, tôi còn nhớ ngày đầu tiên tôi gặp em, tôi đã bị hút bởi đôi mắt ấy. Như thể đến bên em thật dễ dàng, nhưng không thể chạm được vào em. Đôi mắt ấy, khi nhìn vào, tôi có cảm giác trái tim mình ngỡ ngàng. Ngay từ ngày đầu gặp em, tôi đã muốn được bảo vệ em.
Nhi của tôi, một cô bé kì lạ, yêu hoa và thích những gì thuộc về màu xanh biển. Em từng nói em có hai màu xanh nước biển trong đời, một là tôi, và một là… Việt. Tim tôi âm thầm nhói lên mỗi lần nhắc đến hắn.
Để em lại thư viện đọc sách, tôi đến trường. Luôn là như vậy, tan học tôi qua đón em về. Gió sáng tạt vào mặt tôi rát quá. Trên đường đi, em đã vô tình nhắc đến Việt. Một phần con người tôi đông cứng lại. Em đang ngồi sau ôm tôi, vậy mà cảm giác như em không hề chạm vào tôi vậy. Tôi là bông hoa lan nhỏ, em như một chú bướm xinh đẹp mỗi ngày đến hút mật ngọt rồi bay đi.
Liệu có bao giờ em tự hỏi mật ngọt trong tôi hình thành từ trái tim yêu em âm thầm bình lặng?
*
Việt.
10 giờ sáng, tỉnh dậy sau cơn say tối qua, cuộc vui sinh nhật linh đình quá, lâu lắm rồi tôi mới được uống nhiều như vậy. Nhức đầu quá, chỉ muốn lăn ra ngủ tiếp. Mọi người đi vắng hết rồi, cũng chẳng còn thấy tiếng cười của em lanh lảnh quanh đây. Bất giác tôi cười, nhớ đến mỗi lần đi uống rượu về, tôi không về nhà luôn mà thường về nhà em, ôm em. Mỗi lần như thế em thường nói: “Anh sao thế?” Hỏi vậy thôi, em lại dụi đầu vào ngực tôi.
Tôi yêu Nhi là vậy. Một sinh viên Bách Khoa năm ba, tôi sa vào những cuộc chơi không hồi kết. Sau mỗi cuộc chơi thâu đêm mệt nhoài ầm ĩ, tôi lại tìm đến em. Em là nơi êm đềm, một cơn gió đông nhẹ nhàng thêm một chút nắng lung linh. Em kì lạ đến mức tôi không hiểu nổi. Em cười thật nhiều, nhưng không phải cười một cách ồn ào vô vị, mà là mỉm cười, thật tươi và sống động. Trong ánh nhìn, bao giờ cũng gửi gắm đi một điều gì đó, đôi khi là niềm vui bất chợt, đôi khi là tình yêu sâu lắng dành cho tôi, đôi khi lại là sự tổn thương sâu đọng, đáng yêu như thể một đứa trẻ muốn ăn kẹo nhưng mẹ nó không cho vậy.
Tôi thích ôm Nhi, cô ấy nhỏ xíu trong tay tôi. Nhi giống như một nhánh cỏ dại, âm thầm chấp nhận đi bên cuộc đời tôi, vươn lên ngay cả khi mảnh đất đã khô cằn. Có điều, tôi chưa bao giờ thấy em khóc.
Tôi quen Nhi qua một người bạn, sau đó là đi chơi. Chúng tôi có nụ hôn đầu tiên vào chính hôm đó, tất cả chỉ là nhờ một trò chơi. Em tung xúc xắc, tôi chọn chẵn, em thích lẻ, em ra điều kiện “Ai thua sẽ phải hôn người thắng”. Tôi bất ngờ khi nghe em nói vậy. Rồi chúng tôi yêu nhau. Một tình yêu bình thường như bao người khác. Tôi yêu Nhi bởi sự nhẹ nhàng sâu lắng, Nhi không xinh nhưng rất duyên, em thường nghiêng đầu khi nghe tôi kể chuyện, lay khẽ đôi vai khi nghe tôi hát, và thường đưa tay lên khóe mắt tôi rồi mỉm cười.
Sáu tháng yêu nhau, tôi cố yêu em hết mình. Cho đến một ngày, tôi phát hiện ra có người khác đưa đón em đi học, còn đi chơi nữa. Đợt đó tôi ốm nặng, gia đình xảy ra chuyện khiến tôi không thể đi học, cũng không thể ra khỏi nhà, đồng nghĩa với việc em phải tự đi một mình. Nửa tháng không gặp nhau, tôi như phát điên lên mỗi lần nghĩ đến em. Để rồi khi nghe em thú nhận rằng đúng là em vì không muốn phải đi bộ nên đã nhờ người đưa đi đón về. Nếu chỉ vậy thôi thì tôi đã không nổi khùng lên. 20/10, có hai người nói thích em, hoa và quà, cả thiệp với những lời lẽ tình cảm nữa. Ghen tuông, sự mệt mỏi vì vẫn còn sốt, gia đình nặng nề, thêm cả em nữa. Tôi luôn nghĩ em là một chốn bình yên để tôi dừng chân mỗi ngày, vậy mà cuối cùng em cũng “giống như người đó!”.
Bải hoải nghĩ về Thu, mối tình đầu hai năm đã kết thúc của tôi. Lần đầu tiên tôi biết yêu chân thành, chân thành đến ngốc nghếch. Thu là người đầu tiên khiến tôi bật khóc. Nhưng giữa tôi và Thu có quá nhiều mệt mỏi, tôi không thể đáp ứng những nhu cầu của cô ấy. Ngày Thu nói chia tay là ngày tôi không bao giờ nghĩ tới. Tôi níu kéo nhưng vô vọng, Thu đã đi theo một cuộc tình mới. Trong tâm hồn tôi, một sự tổn thương lớn đang hình thành. So sánh Nhi và Thu, tôi tức tối như muốn đạp đổ mọi thứ. Tôi đã không tha thứ cho Nhi, nhất quyết ra đi cho dù tôi biết mình không nên làm tổn thương trái tim bé nhỏ ấy. Có lẽ tôi lớn, nhưng trái tim tôi không đủ bao dung để yêu thương thêm một trái tim trót lỡ nhịp vì người khác một lần.
“… Tình yêu đầu rời xa dư âm để lại…” Bài hát Nhi hay hát cho tôi nghe cứ vang lên, nhưng giờ đây, cũng giống như bài hát ấy, họ đã không thể về bên nhau.
Quân tan học, vội vàng ra lấy xe đón Nhi. Đứng từ bên đường, Quân nhìn thấy Nhi, cô đang cười, ánh nắng vàng khẽ xuyên qua mái tóc cô nâu tuyền bay bay. Một cơn gió đông vội ghé qua làm Nhi hơi rùng mình. Sau khi leo lên xe, Nhi lại thao thao bất tuyệt về câu chuyện hôm nay cô đọc. Gạt chân chống xe, Quân xoa xoa vào má Nhi, nhẹ nhàng nói:
- Em lạnh kìa. Vào đây uống nước rồi ăn một chút đi. Anh sẽ đưa em về nhà sớm.
Mắt Nhi mở to. Quân chợt nhận ra trong cái mở to tròn ấy thoáng nét u tịch thăm thẳm, dường như nó ngấn nước, nhưng vì một lí do nào đó của lí trí mà dòng nước ấy bị ngăn không chảy ra. Quân không bỏ qua bất kì nét thay đổi nào trên khuôn mặt Nhi, anh lo lắng khi thấy cô cười và ngoan ngoãn bước xuống xe vào quán.
Trưa trên hồ Tây vắng lặng. Café Zen cửa sổ hướng ra mặt hồ trong xanh, bản Ballad du dương vang lên làm không khí càng lãng mạn. Nhi nhìn ra xa xăm, một nơi mà Quân không thể định vị được nó nằm ở đâu trên mặt hồ kia.
- Nhìn em kìa, ăn đi, nguội hết rồi. Cả uống nữa, dạo này em gầy quá.
Rồi anh đưa tay lên má cô, lau một giọt nước mắt vừa vội vàng rơi xuống.
- Đây là nơi đầu tiên em và Việt ngồi trong ngày đi chơi đầu tiên. Nụ hôn đầu tiên, mối tình đầu tiên.
Sáu tháng trôi qua, nơi đây vẫn thế. Đây là nơi Việt kể cho Nhi nghe về mối tình đầu tiên của Anh và chị Thu. Cho đến tận bây giờ, Nhi chưa từng một lần ghét Thu, thậm chí còn quý chị ấy nữa. Cũng có lần Việt hỏi tại sao, Nhi chỉ nói: “Đơn giản lắm, vì khi yêu một ai đó, em sẽ yêu tất cả những người mà họ yêu”.
Cũng chính hôm đó, Nhi biết mình yêu Việt. Nghe anh kể về Thu, đôi mắt anh sâu thăm thẳm, dõi nhìn Nhi nhưng dường như đang nhìn vào một cõi nào đó xa xăm hơn thế. Việt luôn gọi Thu là “cô ấy” hoặc là “em ấy”. Đó là lí do đầu tiên khiến Nhi yêu Việt. Cô nhận thấy một sự tôn trọng và yêu thương sâu nặng của Việt với chị. Và thật ngốc nghếch, cô cũng muốn mình được Việt gọi như thế khi Anh kể về cô với người đến sau. Chấp nhận yêu Việt, là đồng nghĩa với việc chấp nhận một sự thật: Đối với Việt, tình cảm dành cho Thu sẽ không bao giờ hết!
- Anh xin lỗi. Anh không biết…
Nhi đưa tay lên khóe mắt Quân.
- Việt rất hay cười. Anh ấy cười có khóe mắt dài lắm.
Choàng tay qua người Nhi, Quân giấu một giọt nước mắt chợt ứa ra khi con tim không còn đủ sức để thắt lại. Quân biết, anh đã vô tình làm dấy lên trong lòng Nhi một nỗi đau, một hình ảnh của một con người thậm chí chưa một lần được lau nước mắt cho cô.
23 giờ 00’. “Cô bé của anh, ngủ ngoan nhé!”
Nhi đóng điện thoại, không trả lời tin nhắn của Quân. Cứ vậy, một tuần trôi qua, kể từ cái tin nhắn không được hồi âm đó, Quân mất tích. Nhi cảm thấy trống trải vô cùng. Vẫn là những giấc mơ về Việt, khi thức dậy người mệt nhoài và gối đẫm nước. Một tuần rồi Nhi tự đi học, tự đến thư viện. Thoáng thấy một bông hoa lan nào đó rơi xuống, Nhi nhặt lên. Tên cô là Hoàng Lan Nhi – bông hoa Hoàng Lan nhỏ. Nhi khẽ mỉm cười nhớ đến Quân, anh vẫn bảo anh thích hoa lan nhất. Anh thường đưa Nhi lên đường Phan Đình Phùng ngửi mùi hoa lan.
Ngồi trong thư viện cô cứ nghĩ đến Quân. Rõ ràng sự vắng mặt của anh làm Nhi thấy thiếu một “màu xanh biển” bình lặng. Bất giác nhận ra suốt 10 phút mình cứ đọc đi đọc lại một dòng chữ, cô thở dài gập cuốn sách lại. Bước xuống bậc thềm thư viện, cô nhắn tin cho Quân. Lần đầu tiên cô chủ động nhắn tin cho anh. “Anh ơi…”. Nội dung tin nhắn chỉ có thế. Có tiếng thở dài khẽ vang lên. Nhi nhìn lên, Quân đang đứng đó nhìn Nhi, khuôn mặt anh không cười, không có cảm xúc, thậm chí còn như không hề muốn nói với Nhi lời nào nữa. Cả hai im lặng, Nhi chỉ trèo lên xe, Quân cứ thế phóng đi, gió đông rít qua tai buốt nhói hơn mọi lần. Dừng xe trước quán café nhỏ màu trắng nằm khiêm tốn ven hồ Tây, Quân dắt Nhi vào. Suốt một giờ cả hai cùng không nói. Có lẽ là không muốn nói gì, hoặc có nhưng không biết bắt đầu thế nào cho tự nhiên cả.
- Anh ơi…
- Nhi này, em đang buồn phải không?
- Sao anh lại hỏi vậy?
- Hãy để anh mãi lau nước mắt cho em. Đôi mắt em tuy thông minh nhưng sao buồn quá. Anh không biết mình lau nước mắt cho em đến n lần, nhớ em cười đuôi mắt em sâu và dài, nhớ em hay chun mũi mỗi lần anh nói em là của anh, nhớ em không thích ăn đồ ăn nặng bụng mỗi sáng, nhớ em dịu dàng cúi xuống nhặt một bông hoa lan… Anh thích em gọi anh là “màu xanh biển”…
Giọt nước mắt đầu tiên của Nhi rơi xuống cùng lúc với câu “Anh yêu em” Quân vừa nói. Rồi nơi đây, có bao giờ lần thứ hai lại bắt đầu?
“Dường như là vẫn thế anh không trở lại, mãi mãi là như thế em không trẻ lại…”
Nhi nhìn Quân, thoáng thấy trong mắt anh một xúc cảm nào đó vỡ òa...
I. Mũ xanh
Tháng Năm đã đi qua một nửa hành trình của mình. Nhưng mùa hè chỉ mới chớm đặt chân lên những ô cửa sổ của thành phố nhỏ ven biển. Những buổi sáng, trời vẫn có nắng nhưng hiu hiu chút gió lành lạnh như tiết trời cuối xuân. Gió khẽ lùa vào những bông hoa giấy trắng tinh bò lan trên ban công ngôi nhà có mái nâu đỏ cuối phố, lùa vào mái tóc đen bù xù chưa chải. Quân với tay lấy chiếc accoustic guitar, hí húi chỉnh dây rồi bắt đầu gẩy nốt Mì thật trầm của bản “Marriage D'amour” cung Mi trưởng. Bàn tay lướt nhẹ trên cần đàn, những nốt nhạc nối nhau vang lên, chuẩn xác, đều đều, rồi rơi dần vào thinh lặng. Chút cảm xúc cậu nhen nhóm trong những tiếng đàn đầu tiên lặng lẽ biến đi. Khi 6 dây đàn cùng ngân lên hợp âm cuối cùng, Quân khẽ vuốt ve lớp vỏ sơn véc ni màu hung hung, mỉm cười nhẹ nhõm. Ý nghĩ sợ hãi tiếng đàn không xúc cảm của mình phai nhạt đi nhanh như khi nó gợn lên trong lòng, không để lại chút dư âm nào rõ rệt. Cậu thuộc tuýp người luôn tin cuộc sống sẽ luôn tốt đẹp êm đềm khi làm theo những thói quen mà mình định sẵn. Chỉ cần mỗi sáng đàn đi đàn lại bản nhạc mà cậu đã thuộc lòng, cậu sẽ nắm vững kĩ thuật chơi đàn của mình, để trở thành tâm điểm những ánh nhìn ngưỡng mộ khi khoác cây guitar trên vai. Chỉ cần làm theo thời gian biểu cố định trong ngày, hai mươi phút nữa có mặt ở bến xe bus gần nhà, đi chuyến xe quen thuộc, cậu sẽ luôn là sinh viên gương mẫu tại ngôi trường cậu theo học. “Cuộc đời giản đơn như một bản ballad vậy”. Đôi lúc, Quân tự nói một mình.
Nhưng cậu không biết rằng, mùa hè luôn có những trò chơi nho nhỏ. Hôm ấy, vừa lên xe bus, cậu hoảng hốt phát hiện ra mình lên nhầm xe. Ý nghĩ đến muộn sẽ bị trừ điểm chuyên cần làm Quân bàng hoàng lo sợ. Vội vã lao đến cửa ra vào, cậu đâm sầm vào một bóng người vừa lên xe. Cô gái mảnh khảnh trượt ngã xuống sàn, bật ra tiếng kêu đau nho nhỏ. Quân luống cuống đỡ cô gái đứng dậy, miệng lúng búng một câu xin lỗi ngớ ngẩn. Nhưng cô gái chỉ mỉm cười giản dị rồi bước đi. Bỏ lại Quân đứng một mình, tê liệt. Chưa bao giờ cậu gặp một cô gái xinh đẹp đến vậy. Khuôn mặt thanh tú, đôi mắt nâu toả sáng lấp lánh dưới chiếc mũ beret màu xanh thăm thẳm như màu trời. Tê liệt đến nỗi ý nghĩ xuống xe vừa thôi thúc trong đầu đã tức thì bay biến. Cậu đứng lặng từ xa nhìn cô gái, không nói được gì, để rất lâu sau cô xuống xe, bóng áo kẻ nâu tan ra trong nắng hè nhợt nhạt.
II. Nụ hôn
Thảng khi cuộc sống bỗng rẽ sang một chiều hướng bất ngờ. Ngày hôm sau và rất nhiều hôm sau nữa, Quân tiếp tục bước lên chuyến xe bus kì lạ kia, dù biết sẽ phải đi bộ rất xa mới tới trường. Nhưng điều ấy có đáng là gì so với niềm vui trong lòng cậu khi thấy Mũ Xanh ngồi lặng lẽ ở hàng ghế cuối cùng, gương mặt thanh khiết nhẹ nhàng nhìn ra xa xăm bên ngoài cửa sổ. Cô hay đeo một chiếc túi chéo vai màu nâu giản dị, và trong đôi tay nhỏ nhắn của mình cô hay cầm một cây harmonica màu bạc. Thi thoảng, cô đưa lên môi thổi khe khẽ một giai điệu êm ả ngọt ngào. Những chi tiết nhỏ bé nhưng gợi lên trong Quân nỗi xúc động và say mê kì lạ.
Một ngày, cậu đánh bạo ngồi xuống bên Mũ Xanh. Lúc ấy cây harmonica trên môi cô đang ngân lên khe khẽ một bài ca của Secret Garden. Quân nhìn sang, và trong 1 thoáng cậu tưởng như những hạt nắng trong mắt Mũ Xanh đang nhảy nhót mê say trong tiếng nhạc.
- Hi! - Cô gái quay sang nhìn Quân, mỉm cười dịu dàng.
- Chào cô.
Quân đáp khẽ, hơi lúng túng. Có lẽ sợ làm phiền người bên cạnh, cô không thổi kèn nữa. Những ngón tay trắng muốt khẽ xoay nhẹ cây harmonica. Lâu thật lâu, cô bỗng cất tiếng nhẹ nhàng
- Tôi là Minh. Anh có thể gọi tên tôi nếu muốn.
- Còn tôi là Quân.
Cậu đáp khẽ, rồi chẳng biết nói gì thêm, Quân thì thầm:
- Nắng thật đẹp!
Mũ Xanh bật cười trong trẻo, và cô bước xuống xe.
***
Quân luôn cho rằng, được gặp Minh là niềm hạnh phúc lớn lao. Ngỡ như cô gái có chiếc mũ beret màu xanh bước ra từ giấc mơ thú vị nhất của cậu, hay từ một ảo ảnh tươi đẹp của buổi sáng mùa hè. Mỗi khi gặp nhau, họ thường nói về cuộc đời, về những tháng ngày tuổi trẻ, về thời tiết tháng Năm lành lạnh ẩm ương. Đôi lúc, Minh đưa ra những bình luận hài hước về hành khách qua đường hoặc những nhận xét sắc sảo. Đôi lúc cô chỉ mỉm cười, mắt nheo nheo nhìn cậu. Sự thông minh của cô hay khiến Quân cảm thấy ngượng ngùng. Nhưng ở bên Minh, cậu luôn thấy lòng bình yên, được sẻ chia, thấu hiểu.
Minh là một thế giới đầy ắp những ngạc nhiên ngọt ngào. Chiều thứ Bảy, Quân mời cô đi xem phim ở một rạp chiếu phim đắt tiền. Minh đồng ý, mắt ánh lên những tia sáng tươi vui. Họ cùng xem một bộ phim tình cảm hài, nhưng có những chi tiết cảm động đáng giá. Trong bóng tối, cậu bỗng cảm thấy những ngón tay mảnh mai khẽ chạm nhẹ vào ngòn tay cậu, mềm mại và ấm áp như những chiếc lá xanh. Cô khẽ nhíu mày, thầm thì như gió thoảng
- Em đoán anh chơi guitar rất giỏi.
- Sao Minh nghĩ vậy? – Quân ngạc nhiên.
- Vì em thấy đầu ngón tay anh có những vết chai. Chỉ khi nào chơi guitar lâu năm, những vết chai mới hằn sâu như vậy.
Câu nói của Minh, sự nhạy cảm của Minh tựa một dòng nước mát lạnh chảy trong đầu, khiến Quân xúc động khôn tả. Bộ phim kết thúc, ra khỏi rạp chiếu phim, thay vì nói lời từ biệt, cậu bỗng nắm tay cô gái nhỏ chạy như bay lên một chuyến bus về nhà.
***
Minh ngồi bình thản cạnh cửa sổ, hai bàn tay đặt ngay ngắn trên đùi, đôi mắt ngước nhìn nững chùm hoa bò lan trên ô cửa sổ kim loại lấm tấm rỉ xanh. Quân chơi những nốt đầu tiên trong bản “Call of the nature”. Toàn bộ những kĩ thuật của mình, cậu thể hiện mải miết. Tiếng đàn Tremolo vang lên nhịp nhàng, đôi khi xen những tiếng bend, slide hoàn hảo. Minh nghiêng đầu lắng nghe, chân đánh nhịp đều đều. Đôi lúc cô hát khe khẽ.
- Anh chơi thật hay – Minh mỉm cười nhỉn cậu khi Quân gẩy nốt nhạc cuối cùng.
- Em có thích không? – Quân hỏi. Đột nhiên câu trả lời của Minh quan trọng với Quân khủng khiếp.
- Không hẳn. Một vài chỗ em có cảm giác như thiếu đi điều gì. Có lẽ vì nhịp, phách anh chơi chuẩn xác quá. Mà như vậy, cảm xúc sẽ bị đóng băng. Không còn là tiếng gọi của thiên nhiên mà Bandari đã chắt chiu trong những nốt nhạc trầm lặng.
Minh đứng lên, chọn bản nhạc “DreamCatcher” của Secret Garden. Cô cầm cây kèn, bắt đầu chơi mê mải. Những giai điệu réo rắt du dương cất lên, lúc khắc khoải tiếc nuối, lúc thiết tha buồn rầu. Quân ngồi im lặng. Âm thanh thấm vào cậu từ từ, nhưng khiến tim cậu thắt đau. Tưởng như bản nhạc Minh đang chơi nói về cậu, về những kẻ đi tìm kiếm những ước mơ trong cuộc đời, nhưng cuối cùng bỗng nhận ra mình đã mất đi những điều thân thuộc, quý giá. Quân cầm guitar đệm theo. Trong dòng chảy dịu dàng mê hoặc, tiếng hai nhạc cụ hoà vào nhau, đan xen trong những vạt nắng chiều.
***
…Mưa. Minh ngừng thổi, cô bước ra ngoài ban công, vuốt ve những chiếc lá xanh đẫm nước. Một vài giọt tí tách rơi chậm chạp từ vòm mái hiên xuống mái tóc ngắn ngang vai không đội mũ, pha chút hơi mặn của làn gió biển thổi vào. Quân đứng bên, say mê ngắm dòng người chuyển động vội vàng trong cơn mưa nặng hạt. Có lẽ khuôn mặt Minh khi nhìn nghiêng toả sáng mờ ảo trong ánh nắng cuối ngày đã thôi thúc Quân cầm đôi tay ướt lạnh, nói vội vàng:
- Tôi yêu Minh xiết bao.
Cô gái giật mình nhìn cậu ngạc nhiên. Cô im lặng không nói, để tay nằm gọn trong tay Quân. Bất chợt, cô trao cho Quân nụ hôn đẫm nước, rồi chạy vụt đi, như một cơn gió mỏng manh len lỏi giữa làn mưa hối hả.
III. Harmonica mùa hè
Minh không gặp lại cậu nữa. Ban đầu Quân nghĩ cô ốm. Nhưng nhiều tuần kế tiếp, cậu không sao liên lạc được cho cô. Khi cậu tìm đến địa chỉ căn hộ, địa chỉ trường, bằng vẻ mặt chuyên nghiệp lạnh lùng, họ thông báo cô đã chuyển đi. Quân hụt hẫng và trống rỗng khủng khiếp. Nhiều lúc, khi nỗi nhớ cô quặn lên trong lòng, Quân lao đến quán cà phê, nhà sách nơi họ từng đi bên nhau. Minh không xuất hiện, cậu lại lầm lụi trở về. Mất một thời gian dài, cậu cũng quen dần với sự trống vắng. Cuộc sống vẫn tiếp diễn, chẳng bị ảnh hưởng gì nhiều. Quân vẫn giữ thói quen đi trên chuyến bus kì lạ, một mình. Đôi lúc, cậu chạm tay vào má, tưởng như nó vẫn ướt trong nước mắt của nụ hôn. Cậu lật giở tấm ảnh chụp chung trước cửa rạp chiếu phim. Đôi mắt nâu nheo nheo nhìn cậu. Như một câu hỏi, phảng phất nét buồn rầu.
***
Cuối tháng Sáu, bất ngờ Quân nhận được một tin nhắn. Của Minh. Có nói muốn gặp lại cậu, ở sân bay trung tâm thành phố. Quân bắt một chuyến taxi, lòng nặng trĩu nỗi âu lo mơ hồ. Cậu thấy Minh đứng đợi ở cửa ra vào. Cô gầy đi, đôi môi nhợt nhạt, làn da trắng hằn lên những mạch máu xanh xao. Cậu ôm chặt cô trong lòng, nước mắt của Minh chầm chậm lăn trên gò má xinh đẹp. Cô cho biết sắp phải bay đi xa. Khối u trong não đang phát triển lớn dần. Nếu để yên, một thời gian ngắn sau cô sẽ mù vĩnh viễn.
- Em sẽ bay sang Mỹ. Nếu phẫu thuật, họ nói khả năng thành công không nhiều. Nhưng em vẫn xin được điều trị.
- Tại sao? – Quân nói khó nhọc.
- Anh biết không, trước kia em là người rất rụt rè, luôn nhìn đời bằng con mắt thờ ơ. Nhưng từ khi phát hiện mắt em yếu dần, em chợt thấy yêu đời tha thiết. Em nhận ra cuộc sống đầy ắp niềm vui và những điều diệu kì giản dị. Cả anh nữa, anh là điều kì diệu lớn nhất mà mùa hè tặng cho em. Ý nghĩ không còn nhìn thấy anh, thấy những bản nhạc anh chơi khiến em thấy cuộc sống mất đi ý nghĩa.
Mất một lúc im lặng, Quân hỏi:
- Tôi có còn gặp lại Minh không?
Minh lấy từ trong túi cây kèn, đưa lên miệng thổi một giai điệu rộn rã tươi vui, đôi môi nhỏ xinh cố nở nụ cười vui vẻ.
- Anh hãy giữ lấy cây harmonica này. Em mua nó khi biết mình bị bệnh. Và em luôn giữ nó bên mình. Mỗi nốt nhạc nó ngân lên, có một phần tâm hồn của em. Khi em khỏi bệnh, em sẽ trở về. Và em sẽ chơi cùng anh những khúc nhạc còn dang dở.
Giữa dòng người lao theo những chuyển động không ngừng, Quân và Minh ngồi bình yên trên băng ghế nhỏ, tay trong tay. Họ ngắm nhìn những cỗ máy khổng lồ bay vút lên, chao nghiêng trong những cơn gió lồng lộng. Bao nhiêu phút giây đã trôi qua, bao nhiêu tháng năm đang đợi chờ phía trước? Chỉ biết một phần tuổi hai mươi họ đã trao cho nhau, trọn vẹn.
Tiếng loa báo âm vang thúc giục hành khách đi Mỹ vào phòng chờ. Minh rời tay cậu, bước những bước dài, bình thản. Quân đứng lặng nhìn mối tình đầu cất đôi cánh nhỏ, bay lên không trung đầy ắp những tia nắng vàng.
***
Từ ngày ấy, mùa hè đã trở đi trở lại bao nhiêu lần trên thành phố ven biển. Tháng Năm vẫn có nắng, gió vẫn lành lạnh như tiết trời cuối xuân. Buổi sáng, có đôi lúc những bông hoa giấy bò lan trên ban công của một ngôi nhà có mái ngói màu nâu đỏ cuối đường khẽ xao động trong tiếng nhạc. Tha thiết, trầm lặng. Nhạc của một cây harmonica vang lên cô độc và thăm thẳm như màu xanh trong vắt của bầu trời...
RỒI NƠI ĐÂY TÌNH YÊU LẠI BẮT ĐẦU
- Đố em biết tình yêu có hình gì?
- Màu đỏ và hình trái tim!
- Sai toét! Hình tròn. Tròn và to thế này này…
Rồi anh cười. Nụ cười của anh luôn thật hiền và thật tươi. Nhi nhìn anh, cảm thấy yêu thương anh thật nhiều. Tự nhiên thấy tim mình thắt lại, cơ thể cứ thế run bật lên.
Nhi tỉnh giấc. Đã một tháng trôi qua rồi, kể từ ngày họ chia tay. Cả một ngày dài Nhi bận bịu với học hành và những cuộc vui bên lề, nó cuốn Nhi đi cùng những tiếng cười. Nhưng cứ trong giấc mơ Nhi lại thấy anh, thấy những gì Nhi yêu thương nhất! Bật máy tính như một thói quen… “Tình yêu đầu rời xa dư âm để lại, và nếu thuộc về nhau em sẽ trở lại…” Bài hát ấy, cứ nghe đi nghe lại, để rồi thổn thức mãi. Nhi là người đến sau, và vì những sai lầm không đáng có của cô, cùng trái tim bị tổn thương yêu không hết mình của anh. Chia tay rồi! Nhi không tiếc, không hối hận.
Vội vàng làm tinh thần phấn chấn với một bản nhạc đồng quê. Một cô bé 17 tuổi như Nhi, đó dường như là một sự “già trước tuổi”. Cô vốn vậy, với một nụ cười luôn nở trên môi, một cái miệng nói không biết mệt, mắt lúng liếng và sáng ngời, không ai biết cô lại thích những thứ “xưa” như thế. Liếc nhìn lịch, mai là ngày thi 2 môn cuối, quyết định đi học bài vậy. Ngán ngẩm nhìn đống vở cứ chất chồng lên, rồi nghĩ đến còn 7 tháng nữa vào kì thi Đại học. Ôi!
Sáng sớm, trời cứ lạnh gai người. Nắng hanh hao xuyên qua ô cửa sổ nhỏ khép hờ, lọt qua các nhành lá cỏ khô còn ướt sương đêm. Bỗng bật khóc. Cô thấy tim mình gai góc quá, và có một điều cô luôn tránh nghĩ đến, đó là nỗi nhớ anh. Chợt chuông điện thoại reo. Giọng Quân đang vui mừng bỗng thảng thốt khi phát hiện ra giọng Nhi còn nghẹn nước.
- Em sao thế?
- À, mơ không tốt thôi ạ.
- Em ăn gì chưa? Đi ăn sáng nhé, rồi anh đưa em đến thư viện.
- Vâng. Em đang học bài, nhưng không vào gì cả. Chắc tại đói quá.
- Ừ, em xuống đi, anh đang ở cửa nhà em rồi.
Nhi thốt lên một tiếng “ơ” khẽ trước khi Quân tắt máy.
- Cô bé của anh, sao lại khóc kìa.
- Gì?! Ai là của anh cơ?
Nhi chun mũi cười toe, Quân nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt còn đọng lại trên đôi gò má cô.
http://nhacvietplus.com.vn/Library/Images/20/2010/01/phainghe/d5.jpg
*
Quân.
Tôi không còn nhớ nổi mình đã lau nước mắt cho em bao nhiêu lần, đếm xem mỗi lần khóc em sẽ cười bao nhiêu cái. Nhi của tôi, cô bé sắp 17 tuổi yêu nhạc đồng quê, nhạc cổ điển và những bản Ballad. Cô bé nhỏ xíu 1m5, đôi mắt biết cười luôn ngấn nước, tôi còn nhớ ngày đầu tiên tôi gặp em, tôi đã bị hút bởi đôi mắt ấy. Như thể đến bên em thật dễ dàng, nhưng không thể chạm được vào em. Đôi mắt ấy, khi nhìn vào, tôi có cảm giác trái tim mình ngỡ ngàng. Ngay từ ngày đầu gặp em, tôi đã muốn được bảo vệ em.
Nhi của tôi, một cô bé kì lạ, yêu hoa và thích những gì thuộc về màu xanh biển. Em từng nói em có hai màu xanh nước biển trong đời, một là tôi, và một là… Việt. Tim tôi âm thầm nhói lên mỗi lần nhắc đến hắn.
Để em lại thư viện đọc sách, tôi đến trường. Luôn là như vậy, tan học tôi qua đón em về. Gió sáng tạt vào mặt tôi rát quá. Trên đường đi, em đã vô tình nhắc đến Việt. Một phần con người tôi đông cứng lại. Em đang ngồi sau ôm tôi, vậy mà cảm giác như em không hề chạm vào tôi vậy. Tôi là bông hoa lan nhỏ, em như một chú bướm xinh đẹp mỗi ngày đến hút mật ngọt rồi bay đi.
Liệu có bao giờ em tự hỏi mật ngọt trong tôi hình thành từ trái tim yêu em âm thầm bình lặng?
*
Việt.
10 giờ sáng, tỉnh dậy sau cơn say tối qua, cuộc vui sinh nhật linh đình quá, lâu lắm rồi tôi mới được uống nhiều như vậy. Nhức đầu quá, chỉ muốn lăn ra ngủ tiếp. Mọi người đi vắng hết rồi, cũng chẳng còn thấy tiếng cười của em lanh lảnh quanh đây. Bất giác tôi cười, nhớ đến mỗi lần đi uống rượu về, tôi không về nhà luôn mà thường về nhà em, ôm em. Mỗi lần như thế em thường nói: “Anh sao thế?” Hỏi vậy thôi, em lại dụi đầu vào ngực tôi.
Tôi yêu Nhi là vậy. Một sinh viên Bách Khoa năm ba, tôi sa vào những cuộc chơi không hồi kết. Sau mỗi cuộc chơi thâu đêm mệt nhoài ầm ĩ, tôi lại tìm đến em. Em là nơi êm đềm, một cơn gió đông nhẹ nhàng thêm một chút nắng lung linh. Em kì lạ đến mức tôi không hiểu nổi. Em cười thật nhiều, nhưng không phải cười một cách ồn ào vô vị, mà là mỉm cười, thật tươi và sống động. Trong ánh nhìn, bao giờ cũng gửi gắm đi một điều gì đó, đôi khi là niềm vui bất chợt, đôi khi là tình yêu sâu lắng dành cho tôi, đôi khi lại là sự tổn thương sâu đọng, đáng yêu như thể một đứa trẻ muốn ăn kẹo nhưng mẹ nó không cho vậy.
Tôi thích ôm Nhi, cô ấy nhỏ xíu trong tay tôi. Nhi giống như một nhánh cỏ dại, âm thầm chấp nhận đi bên cuộc đời tôi, vươn lên ngay cả khi mảnh đất đã khô cằn. Có điều, tôi chưa bao giờ thấy em khóc.
Tôi quen Nhi qua một người bạn, sau đó là đi chơi. Chúng tôi có nụ hôn đầu tiên vào chính hôm đó, tất cả chỉ là nhờ một trò chơi. Em tung xúc xắc, tôi chọn chẵn, em thích lẻ, em ra điều kiện “Ai thua sẽ phải hôn người thắng”. Tôi bất ngờ khi nghe em nói vậy. Rồi chúng tôi yêu nhau. Một tình yêu bình thường như bao người khác. Tôi yêu Nhi bởi sự nhẹ nhàng sâu lắng, Nhi không xinh nhưng rất duyên, em thường nghiêng đầu khi nghe tôi kể chuyện, lay khẽ đôi vai khi nghe tôi hát, và thường đưa tay lên khóe mắt tôi rồi mỉm cười.
Sáu tháng yêu nhau, tôi cố yêu em hết mình. Cho đến một ngày, tôi phát hiện ra có người khác đưa đón em đi học, còn đi chơi nữa. Đợt đó tôi ốm nặng, gia đình xảy ra chuyện khiến tôi không thể đi học, cũng không thể ra khỏi nhà, đồng nghĩa với việc em phải tự đi một mình. Nửa tháng không gặp nhau, tôi như phát điên lên mỗi lần nghĩ đến em. Để rồi khi nghe em thú nhận rằng đúng là em vì không muốn phải đi bộ nên đã nhờ người đưa đi đón về. Nếu chỉ vậy thôi thì tôi đã không nổi khùng lên. 20/10, có hai người nói thích em, hoa và quà, cả thiệp với những lời lẽ tình cảm nữa. Ghen tuông, sự mệt mỏi vì vẫn còn sốt, gia đình nặng nề, thêm cả em nữa. Tôi luôn nghĩ em là một chốn bình yên để tôi dừng chân mỗi ngày, vậy mà cuối cùng em cũng “giống như người đó!”.
Bải hoải nghĩ về Thu, mối tình đầu hai năm đã kết thúc của tôi. Lần đầu tiên tôi biết yêu chân thành, chân thành đến ngốc nghếch. Thu là người đầu tiên khiến tôi bật khóc. Nhưng giữa tôi và Thu có quá nhiều mệt mỏi, tôi không thể đáp ứng những nhu cầu của cô ấy. Ngày Thu nói chia tay là ngày tôi không bao giờ nghĩ tới. Tôi níu kéo nhưng vô vọng, Thu đã đi theo một cuộc tình mới. Trong tâm hồn tôi, một sự tổn thương lớn đang hình thành. So sánh Nhi và Thu, tôi tức tối như muốn đạp đổ mọi thứ. Tôi đã không tha thứ cho Nhi, nhất quyết ra đi cho dù tôi biết mình không nên làm tổn thương trái tim bé nhỏ ấy. Có lẽ tôi lớn, nhưng trái tim tôi không đủ bao dung để yêu thương thêm một trái tim trót lỡ nhịp vì người khác một lần.
“… Tình yêu đầu rời xa dư âm để lại…” Bài hát Nhi hay hát cho tôi nghe cứ vang lên, nhưng giờ đây, cũng giống như bài hát ấy, họ đã không thể về bên nhau.
Quân tan học, vội vàng ra lấy xe đón Nhi. Đứng từ bên đường, Quân nhìn thấy Nhi, cô đang cười, ánh nắng vàng khẽ xuyên qua mái tóc cô nâu tuyền bay bay. Một cơn gió đông vội ghé qua làm Nhi hơi rùng mình. Sau khi leo lên xe, Nhi lại thao thao bất tuyệt về câu chuyện hôm nay cô đọc. Gạt chân chống xe, Quân xoa xoa vào má Nhi, nhẹ nhàng nói:
- Em lạnh kìa. Vào đây uống nước rồi ăn một chút đi. Anh sẽ đưa em về nhà sớm.
Mắt Nhi mở to. Quân chợt nhận ra trong cái mở to tròn ấy thoáng nét u tịch thăm thẳm, dường như nó ngấn nước, nhưng vì một lí do nào đó của lí trí mà dòng nước ấy bị ngăn không chảy ra. Quân không bỏ qua bất kì nét thay đổi nào trên khuôn mặt Nhi, anh lo lắng khi thấy cô cười và ngoan ngoãn bước xuống xe vào quán.
Trưa trên hồ Tây vắng lặng. Café Zen cửa sổ hướng ra mặt hồ trong xanh, bản Ballad du dương vang lên làm không khí càng lãng mạn. Nhi nhìn ra xa xăm, một nơi mà Quân không thể định vị được nó nằm ở đâu trên mặt hồ kia.
- Nhìn em kìa, ăn đi, nguội hết rồi. Cả uống nữa, dạo này em gầy quá.
Rồi anh đưa tay lên má cô, lau một giọt nước mắt vừa vội vàng rơi xuống.
- Đây là nơi đầu tiên em và Việt ngồi trong ngày đi chơi đầu tiên. Nụ hôn đầu tiên, mối tình đầu tiên.
Sáu tháng trôi qua, nơi đây vẫn thế. Đây là nơi Việt kể cho Nhi nghe về mối tình đầu tiên của Anh và chị Thu. Cho đến tận bây giờ, Nhi chưa từng một lần ghét Thu, thậm chí còn quý chị ấy nữa. Cũng có lần Việt hỏi tại sao, Nhi chỉ nói: “Đơn giản lắm, vì khi yêu một ai đó, em sẽ yêu tất cả những người mà họ yêu”.
Cũng chính hôm đó, Nhi biết mình yêu Việt. Nghe anh kể về Thu, đôi mắt anh sâu thăm thẳm, dõi nhìn Nhi nhưng dường như đang nhìn vào một cõi nào đó xa xăm hơn thế. Việt luôn gọi Thu là “cô ấy” hoặc là “em ấy”. Đó là lí do đầu tiên khiến Nhi yêu Việt. Cô nhận thấy một sự tôn trọng và yêu thương sâu nặng của Việt với chị. Và thật ngốc nghếch, cô cũng muốn mình được Việt gọi như thế khi Anh kể về cô với người đến sau. Chấp nhận yêu Việt, là đồng nghĩa với việc chấp nhận một sự thật: Đối với Việt, tình cảm dành cho Thu sẽ không bao giờ hết!
- Anh xin lỗi. Anh không biết…
Nhi đưa tay lên khóe mắt Quân.
- Việt rất hay cười. Anh ấy cười có khóe mắt dài lắm.
Choàng tay qua người Nhi, Quân giấu một giọt nước mắt chợt ứa ra khi con tim không còn đủ sức để thắt lại. Quân biết, anh đã vô tình làm dấy lên trong lòng Nhi một nỗi đau, một hình ảnh của một con người thậm chí chưa một lần được lau nước mắt cho cô.
23 giờ 00’. “Cô bé của anh, ngủ ngoan nhé!”
Nhi đóng điện thoại, không trả lời tin nhắn của Quân. Cứ vậy, một tuần trôi qua, kể từ cái tin nhắn không được hồi âm đó, Quân mất tích. Nhi cảm thấy trống trải vô cùng. Vẫn là những giấc mơ về Việt, khi thức dậy người mệt nhoài và gối đẫm nước. Một tuần rồi Nhi tự đi học, tự đến thư viện. Thoáng thấy một bông hoa lan nào đó rơi xuống, Nhi nhặt lên. Tên cô là Hoàng Lan Nhi – bông hoa Hoàng Lan nhỏ. Nhi khẽ mỉm cười nhớ đến Quân, anh vẫn bảo anh thích hoa lan nhất. Anh thường đưa Nhi lên đường Phan Đình Phùng ngửi mùi hoa lan.
Ngồi trong thư viện cô cứ nghĩ đến Quân. Rõ ràng sự vắng mặt của anh làm Nhi thấy thiếu một “màu xanh biển” bình lặng. Bất giác nhận ra suốt 10 phút mình cứ đọc đi đọc lại một dòng chữ, cô thở dài gập cuốn sách lại. Bước xuống bậc thềm thư viện, cô nhắn tin cho Quân. Lần đầu tiên cô chủ động nhắn tin cho anh. “Anh ơi…”. Nội dung tin nhắn chỉ có thế. Có tiếng thở dài khẽ vang lên. Nhi nhìn lên, Quân đang đứng đó nhìn Nhi, khuôn mặt anh không cười, không có cảm xúc, thậm chí còn như không hề muốn nói với Nhi lời nào nữa. Cả hai im lặng, Nhi chỉ trèo lên xe, Quân cứ thế phóng đi, gió đông rít qua tai buốt nhói hơn mọi lần. Dừng xe trước quán café nhỏ màu trắng nằm khiêm tốn ven hồ Tây, Quân dắt Nhi vào. Suốt một giờ cả hai cùng không nói. Có lẽ là không muốn nói gì, hoặc có nhưng không biết bắt đầu thế nào cho tự nhiên cả.
- Anh ơi…
- Nhi này, em đang buồn phải không?
- Sao anh lại hỏi vậy?
- Hãy để anh mãi lau nước mắt cho em. Đôi mắt em tuy thông minh nhưng sao buồn quá. Anh không biết mình lau nước mắt cho em đến n lần, nhớ em cười đuôi mắt em sâu và dài, nhớ em hay chun mũi mỗi lần anh nói em là của anh, nhớ em không thích ăn đồ ăn nặng bụng mỗi sáng, nhớ em dịu dàng cúi xuống nhặt một bông hoa lan… Anh thích em gọi anh là “màu xanh biển”…
Giọt nước mắt đầu tiên của Nhi rơi xuống cùng lúc với câu “Anh yêu em” Quân vừa nói. Rồi nơi đây, có bao giờ lần thứ hai lại bắt đầu?
“Dường như là vẫn thế anh không trở lại, mãi mãi là như thế em không trẻ lại…”
Nhi nhìn Quân, thoáng thấy trong mắt anh một xúc cảm nào đó vỡ òa...