cocghe266
Administrator
Vừa học vừa làm tuy rất vất vả, nhưng con đường mà tôi đang đi hy vọng sẽ từng bước đi đến thành công như bao người khác. Bao thiệt thòi mà tôi đang chịu vẫn còn ít hơn so với những người khác nhưng kết quả có được hôm nay là do tôi không ngừng cố gắng, nổ lực.
Tôi sinh ra trong một gia đình không khá giả. Mẹ tôi phải làm đủ thứ nghề để sinh sống từ bán hủ tiếu đến phụ quán cơm rồi tạp vụ. Ba tôi mở tiệm sửa xe máy nhưng do không chuyên tâm làm việc nên thu nhập chẳng có bao nhiêu.
Mãi đến năm 12, mẹ tôi tìm được việc làm công nhân quét đường, tôi mới được mẹ cho đi học cơ bản môn toán và anh. Các năm trước đó, được đi học thêm cho bằng bạn bè đối với tôi chỉ là ao ước. Mất căn bản toán, lý, hóa, tôi không thể nào học tốt.
Có lúc cảm giác thấy bản thân mình thật bất tài. Tôi biết rằng nếu được đầu tư đầy đủ, có lẽ tôi sẽ có một tương lai tốt hơn. Tôi cũng có một chút năng khiếu anh văn. Vì thế tôi quyết định thi vào ngành anh văn đại học nông lâm.
Cứ tưởng mọi chuyện như ý muốn. Năm đó tôi rớt đại học khi thiếu nữa điểm. Cuộc sống của tôi như là địa ngục. Ngay sau khi biết kết quả xong, sáng hôm sau ba tôi đã kéo tôi dậy bắt đi làm thuê. Ông còn nói rằng không bao giờ cho tôi ăn cơm mà ngồi không.
Tôi gần như muốn phát điên. Họ hàng tôi ai cũng được đầu tư, ăn học đàng hoàng. Còn tôi, tiền học trong trường mỗi năm là 400 ngàn còn đóng chưa đủ thì lấy đâu ra tiền để ăn học như người ta. Tôi quyết định đi học hệ cao đẳng ở đại học ngoại ngữ tin học mặc sự phản đối của mọi người.
Ba năm cao đẳng trôi qua thật nhanh. Với biết bao bỡ ngỡ đầu tiên, tôi đã vươn lên trong học tập và nhận được tấm bằng loại khá. Vừa thi tốt nghiệp xong, tôi đã lao vào đi làm kiếm tiền đóng trọ.
Chẳng biết kiếm việc ở đâu, tôi đành đi làm phục vụ ở một quán café. Công việc rất nặng nhọc và vất vả. Lương chỉ có tám ngàn một tiếng. Có hôm về đến nhà trọ, tôi đứng không vững vì đôi chân quá mỏi sau 11 tiếng đứng liên tục.
Không chịu nổi vất vả, tôi nghỉ việc. Sau 5 ngày thất nghiệp, tôi quyết định quay về quê cho mẹ đỡ phải gửi tiền ăn. Nhưng may mắn đã mỉm cười, tôi kiếm được công việc biên dịch anh văn bán thời gian với mức lương là 1 triệu/ 1 tháng. Tôi làm hết sức mình và luôn nhiệt tình trong công việc.
Một tháng sau, tôi đậu vào một trung tâm Anh ngữ có tiếng với công việc trợ giảng tiếng anh cho người nước ngoài. Hai tháng sau, công ty cắt giảm 2 nhân viên biên dịch. Tôi được giữ lại làm việc vì sự nhiệt tình và tận tâm. Cũng lúc ấy, tôi đã trúng tuyển và học hệ liên thông tại trường đại học ngoại ngữ tin học.
Sau biết bao nhiêu cố gắng, tôi cũng trở thành sinh viên đại học. Khoảng thời gian quay lại trường học liên thông, do không sắp xếp được thời gian, tôi đã nghỉ việc. Sau đó may mắn lại mỉm cười, tôi được nhận vào làm giáo viên anh văn thỉnh giảng tại một trường tiểu học quốc tế.
Công việc hiện tại rất suôn sẻ. Tôi cảm thấy hạnh phúc đang chờ đợi mình. Chỉ cần mình biết cố gắng, khó khăn rồi cũng sẽ đi qua. Giờ đây tôi đã tự đóng tiền trọ cho mình mỗi tháng.
Vừa học vừa làm tuy rất vất vả, nhưng con đường mà tôi đang đi hy vọng sẽ từng bước đi đến thành công như bao người khác. Bao thiệt thòi mà tôi đang chịu vẫn còn ít hơn so với những người khác.
Tôi muốn vươn lên trong cuộc sống, muốn ngẩng đầu nhìn mọi người mà không mặc cảm. Tôi dự tính sẽ học tại chức kinh tế sau khi tốt nghiệp ở Huflit. Có thể con đường mà tôi đi chậm hơn người khác. Nhưng tôi tin rằng, chỉ cần cố gắng, mỗi bước đi của mình sẽ giúp tôi có được một tương lai tốt hơn.
Tôi cũng muốn gửi lời đến các bạn sinh viên đang tìm việc khác: đừng bao giờ nản lòng các bạn nhé, hãy làm bất cứ công việc gì có thể. May mắn sẽ mỉm cười với những ai biết cố gắng và không nản lòng trong cuộc sống.
Tôi sinh ra trong một gia đình không khá giả. Mẹ tôi phải làm đủ thứ nghề để sinh sống từ bán hủ tiếu đến phụ quán cơm rồi tạp vụ. Ba tôi mở tiệm sửa xe máy nhưng do không chuyên tâm làm việc nên thu nhập chẳng có bao nhiêu.
Mãi đến năm 12, mẹ tôi tìm được việc làm công nhân quét đường, tôi mới được mẹ cho đi học cơ bản môn toán và anh. Các năm trước đó, được đi học thêm cho bằng bạn bè đối với tôi chỉ là ao ước. Mất căn bản toán, lý, hóa, tôi không thể nào học tốt.
Có lúc cảm giác thấy bản thân mình thật bất tài. Tôi biết rằng nếu được đầu tư đầy đủ, có lẽ tôi sẽ có một tương lai tốt hơn. Tôi cũng có một chút năng khiếu anh văn. Vì thế tôi quyết định thi vào ngành anh văn đại học nông lâm.
Cứ tưởng mọi chuyện như ý muốn. Năm đó tôi rớt đại học khi thiếu nữa điểm. Cuộc sống của tôi như là địa ngục. Ngay sau khi biết kết quả xong, sáng hôm sau ba tôi đã kéo tôi dậy bắt đi làm thuê. Ông còn nói rằng không bao giờ cho tôi ăn cơm mà ngồi không.
Tôi gần như muốn phát điên. Họ hàng tôi ai cũng được đầu tư, ăn học đàng hoàng. Còn tôi, tiền học trong trường mỗi năm là 400 ngàn còn đóng chưa đủ thì lấy đâu ra tiền để ăn học như người ta. Tôi quyết định đi học hệ cao đẳng ở đại học ngoại ngữ tin học mặc sự phản đối của mọi người.
Ba năm cao đẳng trôi qua thật nhanh. Với biết bao bỡ ngỡ đầu tiên, tôi đã vươn lên trong học tập và nhận được tấm bằng loại khá. Vừa thi tốt nghiệp xong, tôi đã lao vào đi làm kiếm tiền đóng trọ.
Chẳng biết kiếm việc ở đâu, tôi đành đi làm phục vụ ở một quán café. Công việc rất nặng nhọc và vất vả. Lương chỉ có tám ngàn một tiếng. Có hôm về đến nhà trọ, tôi đứng không vững vì đôi chân quá mỏi sau 11 tiếng đứng liên tục.
Không chịu nổi vất vả, tôi nghỉ việc. Sau 5 ngày thất nghiệp, tôi quyết định quay về quê cho mẹ đỡ phải gửi tiền ăn. Nhưng may mắn đã mỉm cười, tôi kiếm được công việc biên dịch anh văn bán thời gian với mức lương là 1 triệu/ 1 tháng. Tôi làm hết sức mình và luôn nhiệt tình trong công việc.
Một tháng sau, tôi đậu vào một trung tâm Anh ngữ có tiếng với công việc trợ giảng tiếng anh cho người nước ngoài. Hai tháng sau, công ty cắt giảm 2 nhân viên biên dịch. Tôi được giữ lại làm việc vì sự nhiệt tình và tận tâm. Cũng lúc ấy, tôi đã trúng tuyển và học hệ liên thông tại trường đại học ngoại ngữ tin học.
Sau biết bao nhiêu cố gắng, tôi cũng trở thành sinh viên đại học. Khoảng thời gian quay lại trường học liên thông, do không sắp xếp được thời gian, tôi đã nghỉ việc. Sau đó may mắn lại mỉm cười, tôi được nhận vào làm giáo viên anh văn thỉnh giảng tại một trường tiểu học quốc tế.
Công việc hiện tại rất suôn sẻ. Tôi cảm thấy hạnh phúc đang chờ đợi mình. Chỉ cần mình biết cố gắng, khó khăn rồi cũng sẽ đi qua. Giờ đây tôi đã tự đóng tiền trọ cho mình mỗi tháng.
Vừa học vừa làm tuy rất vất vả, nhưng con đường mà tôi đang đi hy vọng sẽ từng bước đi đến thành công như bao người khác. Bao thiệt thòi mà tôi đang chịu vẫn còn ít hơn so với những người khác.
Tôi muốn vươn lên trong cuộc sống, muốn ngẩng đầu nhìn mọi người mà không mặc cảm. Tôi dự tính sẽ học tại chức kinh tế sau khi tốt nghiệp ở Huflit. Có thể con đường mà tôi đi chậm hơn người khác. Nhưng tôi tin rằng, chỉ cần cố gắng, mỗi bước đi của mình sẽ giúp tôi có được một tương lai tốt hơn.
Tôi cũng muốn gửi lời đến các bạn sinh viên đang tìm việc khác: đừng bao giờ nản lòng các bạn nhé, hãy làm bất cứ công việc gì có thể. May mắn sẽ mỉm cười với những ai biết cố gắng và không nản lòng trong cuộc sống.
Nguyễn Huỳnh Thanh
Độc giả của VnExpress
Độc giả của VnExpress