thaoly_2311
Thành viên tích cực
Một câu chuyện luôn có chuỗi diễn biến thay đổi bất ngờ, một câu chuyện luôn mang lại cảm xúc cho bạn đọc, một câu chuyện khiến bạn đọc tâm đắc nhất, đó chính là 3 điều mà mình muốn viết nên câu chuyện này, đây là bản viết đầu tay của mình, sẽ còn nhiều bỡ ngỡ, sai sót trong cách viết truyện, nếu không hài lòng ở điều gì hi vọng rằng các bạn đọc sẽ đóng góp ý kiến + ý tưởng cho mình nhé, thanks all, :x
Nhân vật: Mình chỉ liệt kê 1 số nhân vật , còn nhân vật khác mình sẽ bổ sung trong quá trình của câu truyện
* Minh Hùng: (27 tuổi) - đẹp trai, hào hoa, đa tài. Tốt nghiệp chuyên ngành tài chính tại Thụy Sỹ. Con trai của Tổng giám đốc ngân hàng (NorthBank), gia đình đang sống ở Sài Gòn.
* Hoàng Yến: (23 tuổi) - xinh xắn,( hơi thấp) khá bản lĩnh, cá tính( đôi khi hơi cố chấp + ngốc), gốc Hà Nội. Tốt nghiệp HV ngân hàng Hà Nội nhưng theo gia đình vào sinh sống và làm việc ở NorthBank tại Sài Gòn. Con gái của Giám đốc công ty xây dựng Phương Nam.
* Lâm Hùng: (25 tuổi) – rất tài giỏi, thông minh, được rất nhiều cô gái xinh đẹp, tài giỏi mến mộ, gốc Hà Nội. Tốt nghiệp chuyên ngành kinh tế đối ngoại tại Singapore. Con trai của Giám đốc tập đoàn dầu khí VN. Gia đình đang sống tại Hà Nội. Nhưng sau khi tốt nghiệp ở Sing anh lại quyết định về Sài Gòn làm cho NorthBank ( là anh kết nghĩa của Hoàng Yến)
*Diễm Vân: (24 tuổi) – tính cách giống Hoàng Yến, nhưng cô xinh xắn cao ráo hơn, điềm tĩnh, hòa đồng, tinh tế. Tốt nghiệp chuyên ngành kinh tế tại Thụy Sỹ. Là con gái của Đại sứ quán VN tại Thụy Sỹ. Gia đình cô đang sống ở Thụy Sỹ nhưng cô lại quyết định trở về Sài Gòn sinh sống và làm việc ở NorthBank. ( là em họ của Minh Hùng)
Start!!!
Sài Gòn…ngày..tháng..năm
Hoàng Yến: aaaaaaaaaaaaaa…ba…mẹ…con trúng rồi,
Ba HY : Không cần mừng lớn thế đâu, cố gắng mà làm việc vào.
Mẹ HY: J, oh, chúc mừng con gái yêu nhé, từ giờ trở đi con sẽ phải nỗ lực hơn đó.
H.Yến: dạ, con sẽ phấn đấu. Sau đó cô cười thật tươi và đi lên phòng, nằm lăn qua lăn lại mà sao lòng cô cứ bồi hồi về ngày đi làm đầu tiên của mình không biết sẽ thế nào, cứ thế cô cười suốt, rồi ngủ từ lúc nào cũng ko biết..
Ngày đi làm đầu tiên….
Cô mất cả tiếng đồng hồ để chuẩn bị trước khi cưỡi con vịt bầu của cô đến NorthBank – đó là ngân hàng mà lát nữa thôi cô sẽ được nhận thử việc sau khi tốt nghiệp( con vịt bầu chính xác là em vespa màu trắng sữa mà cô rất thích nhưng khi cô quyết định mua em í thì ba cô lại gọi em í là vịt bầu – ba cô bảo nhìn cái đuôi em í chẳng khác gì con vịt bầu, hic hic… )
Đến nơi, cũng có 3 người nữa được nhận thử việc( trong đó có 2 nam: Viết Quý – Thiên Long , 1 nữ - Diễm Vân), cô nhanh chóng làm quen với họ và cả 4 người rất nhanh chóng bắt đầu vào giai đoạn thử việc đầu tiên. Sau 1 thời gian, cô chơi thân với Diễm Vân, vì về cơ bản 2 người khá hợp nhau mặc dù Diễm Vân hơn cô 1 tuổi. Mọi chuyện từ quá khứ đến hiện tại 2 người đều chia sẻ cho nhau.
Sau nửa năm, 1 buổi chủ nhật H.Yến và D.Vân hẹn nhau đi chơi:
Diễm Vân: H.Yến nè, chị muốn giới thiệu cho em 1 người!
H.Yến: Ai vậy chị? Người đó thế nào? Xấu hay đẹp, giỏi hay ngốc?
D.Vân: Con bé này, em 23 tuổi ùi chứ ko còn teen đâu nhé, hỏi kiểu gì đó hử?
H.Yến: hì hì, chị thiệt là….. chị hiểu em mà, thui chị đừng làm em tò mò nữa, kể lẹ đi chị, ^^
D.Vân: đúng là ai thấy cái mặt e thế nè cũng chẳng giận nổi, đ..iê..u!!!
H.Yến: đứng lên và hét, chị………..tóm lại chị kể hay em đứng lên đi về ???
D.Vân: được rùi, ngồi xuống đi chị kể, sợ e quá, >”< , thực ra người mà chị muốn giới thiệu cho e là Minh Hùng – a họ chị, hì hì, a ý đang học thạc sĩ ở Thụy Sỹ và mấy tháng nữa tốt nghiệp a ý sẽ về làm ở NorthBank với chúng ta đó…
H.Yến: >”< , chị sao thế, chị thừa hiểu em thế nào mà, e nói với chị nhiều lần là e gét nhất khoản người khác giới thiệu và làm quen rùi mà.
D.Vân: Chị bít, nhưng e k thể mãi như thế được, sao e cứ sống mà chỉ nghĩ về 1 người đã phản bội e, đã ko còn sống ở gần e nữa???? Từ trước đến giờ chị định giới thiệu nhiều người cho e lắm, nhưng nghĩ kĩ ko ai có thể làm e thay đổi, nhưng giờ thì có rùi đó, và chị tin M.HÙng sẽ làm được. Nên chị muốn e với a ý thử liên lạc với nhau qua yahoo và mail trước xem thế nào, J
H.Yến: mắt cô bắt đầu dưng dưng cứ mỗi khi có người nhắc đến người yêu cũ của cô. Chị! E xin lỗi, e biết mình sống thế này sẽ chẳng khác nào e tự làm khổ chính mình, nhưng chị à, nỗi đau đó quá lớn, vết thương đó quá nặng , nó đã làm cho con tim e bị đóng băng thật rùi chị ạ.
D.Vân: Chị hỉu, e đừng chảy nước mắt nhé, chị ko thích nhìn e như thế, e có biết đôi mắt e rất buồn ko???
H.Yếnạ, e biết, nhưng sinh ra e đã thế ùi, mà chị nè, chính xác bao lâu nữa a ý mới về nước???
D.Vân: qua Tết Tây này e à, tầm đầu tháng 1
H.Yến: oh, từ giờ tới lúc đó còn 5 tháng nữa, lúc đó hãy tính chị ạ, giờ e ngại chat chít với mail lém, L, công việc ở Bank dạo nè cũng đủ làm e mệt, tối về chỉ muốn đọc báo chút rùi ngủ thui à.
D.Vân: trời, chị thua e rùi, haizzzz, mà chị có quyết định chuyển sang làm cho bộ phận khách hàng doanh nghiệp rùi e à, chúng ta không được cùng phòng nữa, L
H.Yến: gì cơ………………chị chuyển thật sao, e tưởng đợt đó chị nói đùa, huhu, e ko muốn xa chị đâu, (
D.Vân: Con bé ngốc, chị chuyển bộ phận chứ có chuyển sang chi nhánh hay ngân hàng khác đâu!!
H.Yến: gì thì gì , e đều không muốn, sau này rủ chị đi đâu lại đều phải đặt lịch trước với chị thì e chít mất, …..
D.Vân: hì, thì có sao đâu, bữa ăn trưa thì chị e ta cứ hẹn giờ cố định hàng ngày rùi cùng đi, hôm nào ai bận thì nt bảo trước, chị đâu có bỏ rơi e đâu nhỉ???
H.Yến: thế cũng được, đành chấp nhận vậy, đó cũng là tương lai của chị mà
D.Vân: uhm, giờ chúng ta về nha, hnay đi chơi + shopping đến đây là cũng đủ rùi nhỉ??
H.Yến: Dạ, về thui chị..
Sau khi D.Vân chuyển công tác, hàng ngày H.Yến vẫn chăm chỉ làm việc và phấn đấu với những mục tiêu mà cô đã đặt ra ( vì cô cũng là con người có khá nhiều tham vọng) nhưng cô có cảm giác như thời gian mỗi ngày trôi đi thật là chậm.
Sài Gòn, Ngày….Tháng…Năm..
Cô đang lu bu với 1 số giấy tờ, vì gần cuối năm rùi công việc đang đổ dồn lên đầu cô.
Viết Quý: H.Yến… em biết tin gì chưa????
H.Yến: có gì HOT hả a? nóng hay đang nguội dần???? ^^
Viết Quý: oh, mọi lần e bà 8 ( bà 8 = buôn dưa) nhanh lắm cơ mà, đợt nè giảm độ thế???
Cô suy nghĩ: đúng là từ hồi chị D.Vân chuyển đi, cô cũng bớt bà 8 thiệt, sau đó cô nở nụ cười nhìn V.Quý.
V.Quý: phòng chúng ta sắp có mem mới đó, nghe nói a chàng này vừa giỏi, vừa lịch sự, hòa đồng, đặc biệt có tài rất được lòng phái đẹp, mà mới du học ở Singapore về nữa đó
H.Yến: Tin này đúng là Hot thiệt đó, nhưng mà cái phần sau a nói thì e ko có hứng, quan trọng a ta làm đc việc ko thui!!
V.quý: Tròn hết mắt nhìn cô, e bị hâm à! e có phải con gái ko đó, ko lẽ e….
Cô ngừng hẳn công việc và ra nói chuyện với V.Quý, vì sếp cô cũng vừa ra ngoài….
H.Yến: có a hâm thì có , e làm sao hử???? E cực kì bình thường đó nhé, tiểu sử bệnh mất trí, bệnh tâm thần thì ko bao giờ có, thị lực của e 11/10 đó, chẳng làm sao hết nhá.
V.Quý cười và nói: vâng , a bít nàng ko sao chỉ thi thoảng hơi dở tí thui, ), mà nghe nói a ta cũng là người gốc HN đó, nhà cũng khá giả lém
H.Yến: hả????????????????????
V.Quý: biết ngay mà, con gái nói đến giàu cái là sáng hết mắt lên, hahahahahaha
H.Yến: xì, thui đi, e ko ham giàu, mà bố mẹ a ta giàu chứ a ta đã giàu đâu, chẳng liên quan chút nào, e chỉ sốc khi nghe thấy 2 từ Hà Nội thui , hì hì
V.Quý: oh, vậy mà a cứ tưởng????
H.yến: tưởng gì?? Ăn ít dưa bở thui, , mà SG có dưa bở ko nhỉ???
V.Quý: bótay với nàng đó, ), nhưng cùng HN là vui ùi, chuẩn bị nhận đồng hương đi e,
H.yến: kệ e, a lo cho a trước đi, ko hoàn thành chỉ tiêu đợt nè thì chít chắc đó, >”<
2 hôm sau, cô vẫn làm việc bình thường, nhưng đến gần bữa trưa thì cô vô tình gặp 1 người – đó là 1 chàng trai đi từ phòng của giám đốc ra, cô đứng ngẩn đó, băn khoăn , nhìn vừa quen vừa chút là lạ, nhưng nghĩ không ra nên cô đành đi đến quán ăn trưa
Diễm Vân vừa nhìn thấy cô đã gọi to: Hoàng……….yến…………
Hoàng Yến: ủa?????? hôm nay chị làm sao thế , chưa bao giờ chị gọi tên e to thế nhé!
Cô chạy vội đến ngồi cạnh D.vân và lại bắt đầu: Hôm nay trời không nắng cũng ko có giọt mưa nào, chỉ 1 chút lâm thâm, hay là………….. chị gặp ma….. , cũng ko thể đúng,….aaaaaaaaaaaaaaaa, hay chị bị bệnh, :-ss
D.Vân: tôi xin cô, ma hay bệnh cũng tầm thường với chị, e nhìn chị thế nè cơ mà ( D.Vân liền dơ cao 2 tay lên thể hiện)
H.Yến: Cô cười – cười 1 cách thoải mái mà không hề nghĩ rằng đang có nhiều người cũng chú ý đến cô
D.Vân: mọi người đang coi kìa , e dừng lại được chưa???
Bất giác cô nhận ra, và hai má cô hồng lên vì ngại ngùng….cô nghiêng nghiêng mặt và hỏi:
Vậy chị có chuyện gì nè????
D.vân cũng đỏ mặt chẳng kém gì cô lúc nãy: chị đã tìm thấy nửa còn lại của chị.
Lúc này cô để ý mặt của D.Vân càng lúc càng đỏ lên:
Thế anh chàng nào có diễm phúc được chị đưa vào trại ngựa thế????, =)))))
D.vân nghiêm mặt hỏi: “sao lại là trại ngựa???”
H.Yến: ôi trời, bà chị tôi, bình thường thông ming cực đỉnh cơ mà, thế chị tuổi gì nè???
Lúc này D.vân mới để ý kĩ và bẹo má H.Yến 1 cái vì tội nói tếu, ^^
D.Vân: H.yến à, xem ra từ xưa đến nay chị coi nhẹ e quá cơ,
H.Yến: hì hì, giờ chị bít thì chưa muộn đâu à, ). Không giỡn với chị nữa nha, thế tóm lại a chàng nào có khả năng làm trái tim chị của e r..ung..đ..ộng.. thế ta???
D.Vân: anh chàng mới được nhận vào phòng của e đó, e gặp chưa????
H.Yến: oh, ma mới đã đến giới thiệu đâu mà biết đc chị, xem ra e phải đi bà 8 tiếp ùi, mình đang chậm hơn thời đại nhiều quá, há há há….
D.Vân: thế thì bùn e quá đó, từ ngày chị đi, đẳng cấp bà 8 của e bị tụt hậu quá nhìu nha, )
H.Yến: e ko dám so với chị đâu, sợ lém à, mà e nghĩ là dù e có xách cả dép cả nồi niêu xoong chảo cũng ko học kịp với chị mất, =))))))
D.Vân: ư hừm….., >”<
Tối hôm đó về; H.yến đã rất băn khoăn, ko hiểu a chàng đó là ai mà lại HOT đến thế, bản tính tò mò của cô lại trỗi dạy, cô lên mạng và tìm đủ mọi cách để tra ra bằng được con người đó, cô rất cao hứng vì cô luôn tâm đắc rằng: “google chính là phương tiện hữu ích nhất của loài người” , nhưng có vẻ như lần này cô đã thất bại, vì những thông tin về a chàng này đều rất mờ nhạt. Cô tĩnh tâm lại: Tại sao mình lại phải tò mò quá mức về 1 con người như thế này nhỉ, từ lâu mình đã hứa là coi như con trai ko tồn tại trong tình cảm của mình rùi mà! Cô quyết định tắt máy và đi ngủ , đằng nào sáng mai người đó cũng sẽ đi làm buổi đầu tiên
Sáng hôm sau, vừa bước đến cửa phòng cô đã thấy lạ, sao hôm nay phòng này vui thế, mọi hôm ai cũng bận việc người ấy, người thì giấy tờ, người thì đi gặp khách hàng, chẳng mấy khi đầy đủ cả,nếu chỉ vì có người mới đến cũng ko hẳn là đúng. Vì ngay cả lần đầu tiên cô đến bank làm việc cũng ko đông đủ được như thế này. Cô bước vào và chào mọi người rất to, mọi người không nói gì cùng quay ra nhìn cô rùi Thiên Long vội chạy ra kéo cô đến chỗ trưởng phòng và 1 a chàng đang ngồi bên trong phòng giám đốc. Cô thấy chẳng có gì hứng thú hết nên nhanh chóng về chỗ và bắt đầu công việc của mình.
Một lúc sau họ bước ra, và tất cả ai cũng vội chạy về chỗ người ấy, a chàng đó bắt đầu đến chỗ từng người và làm quen rất lịch sự, cô vẫn chỉ dán mắt vào đống giầy tờ trước mắt ( note: cô là người có khả năng tập trung vào công việc rất cao).
Anh chàng đó bước đến chỗ cô, nhưng cô không để ý là a chàng này đang đứng trước mặt cô, đến khi a giơ tay ra trước mặt và cúi thấp xuống nhìn cô, cô mới chợt giật mình ngẩng đầu lên nhìn, anh nói nhanh:
Chào bạn , mình tên là Lâm Hùng, rất hận hạnh được làm quen với bạn, mong bạn sau này sẽ giúp đỡ mình nhiều.
Cô nhìn Lâm Hùng mà không hề chớp mắt, miệng cô lắp bắp mãi:
L…Â….M H…Ù…N…G, aaaaaaaaaaaa, anh Lâm Hùng, cơ mặt cô bắt đầu bớt dãn ra và cười rất vui sướng, cô chạy lại và ôm chầm lấy a, cô khóc trong sự bất ngờ và nói:
Sao a đi lâu thế, a có biết e chờ a lâu thế nào không? Rồi 3 năm nay a cũng chẳng chịu gửi mail cho e, a ác quá đi , a quên e rồi sao?
Mọi người ai cũng hoảng hốt bất ngờ vì không hiểu chuyện gì đang diễn ra trước mặt, J. Lâm Hùng nói:
NGốc, a quên e sao được, e mãi là cô e đáng yêu nhất của a mà, nín đi, mọi người coi kìa e.
Cô chợt giật mình và buông a ra rất nhanh, cô đỏ mặt liền biện minh với mọi người:
Mọi người đừng hiểu nhầm nhé, e xin giới thiệu : Lâm Hùng là người a kết nghĩa của e cũng là người a mà e quý trọng nhất hồi e còn học đại học ngoài Hà Nội, hì hì.
Mọi người dần bình thường trở lại, Thiên Long giỡn cô( có lẽ anh là người hay trêu cô nhất kể từ khi cô bắt đầu làm cho Bank và cũng không ai nhận ra rằng : Thiên Long thích cô, kể cả cô cũng không nhận ra, tưởng rằng T.Long tính tình vui vẻ, hòa đồng nên cô cũng đáp lại bằng sự nhiệt tình, thoải mái) :
Cậu có biết cậu làm cho mọi người vừa hồn bay phách lạc ko??? Mình cứ tưởng đó là người yêu cậu cơ đó, hahahahahaha.
Cả cô và Lâm Hùng cùng nhìn nhau cười rất vui, đến bữa trưa cô kéo Lâm Hùng đi rất nhanh vì sợ mọi người sẽ bắt anh đi ăn cùng, và như thế cô sẽ không được nói chuyện với anh thoải mái, họ xuống căng tin và cùng ăn uống , trò chuyện,
Hoàng Yến: cho e lý do 3 năm nay a mất tăm mất tích ko liên lạc gì cho e???
Lâm Hùng: a xin lỗi, đã có quá nhiều chuyện xảy ra mà a ko thể kiểm soát đc nên a đã phải cắt liên lạc, hic
H.Yến: ko thể kiểm soát???? Sao lại nghiêm trọng thế, dù gì e cũng coi a như a trai rùi, a có thể chia sẻ cho e được không???
Anh ngập ngùng đang định nói thì có tiếng ai đó gọi Hoàng Yến , cô nghe quen quen, và đúng như cô nghĩ, đó chính là Diễm Vân, vậy là câu chuyện của họ phải dừng lại tại đây.
Diễm Vân: cô vỗ vai H.Yến , không quên hello, chợt cô để ý đến người ngồi đối diện H.Yến, Lâm Hùng vội đứng lên, không quên giơ tay ra:
Chào cô, tôi là Lâm Hùng, nhân viên mới của phòng khách hàng cá nhân
D.Vân lắp bắp: dạ, ch…ào….. chà..o…chào anh, tôi là Diễm Vân, tôi làm việc bên phòng khách hàng doanh nghiệp.
L.Hùng: Mời cô ngồi cùng chúng tôi cho vui
D.Vân ngồi xuống, không quên quay sang liếc H.Yến 1 cái
H.Yến tủm tỉm cười và bắt đầu nói :
Giới thiệu với a, CHị D.Vân đây là 1 người chị, 1 người bạn thân nhất của e trong bank đó.
L.Hùng: vậy sao?? Thế thì tốt quá còn gì??
H.Yến: Uhm, và có thể sẽ là 1 nửa còn lại của a trong tương lai đó
Lúc này mặt D.Vân càng lúc càng đỏ lên, đôi tai của cô đỏ rực như quả ớt vậy.
L.Hùng: Con bé này, e chỉ giỏi đùa, bỏ cái tật đó đi, không ế chồng là a ko chịu trách nhiệm đâu nhé
H.Yến: hô hô hô, không nha, e không cần đâu, e đủ tự tin để lo được, e chỉ lo cho chị ý thui a à, )
D.Vân liền quay sang véo hông H.Yến, làm cô đau và hét toáng lên. D.Vân sợ quá liền lấy tay che miệng H.yến lại, L.HÙng chỉ còn biết ngồi cười mỉm mà không biết nói gì hơn về cô e quái đản này của mình
H.Yến trật tự lại và nói tiếp: giới thiệu với chị đây la a zai kết nghĩa của e – Lâm Hùng
D.Vân: sao cơ??? Sao e kết nghĩa nhanh thế????
H.Yến: ha ha ha ha…. Tất nhiên là không thể nhanh thế được bà chị của e ơi, e và a ấy kết nghĩa với nhau từ 5 năm trước cơ mà, =))))))))))
D.Vân: ohhhhhhhhhhhhhhh, có phải là a chàng e kể cho chị là nếu quay về cả e và a ý chưa iu ai thì 2 ng sẽ iu nhau ko??????
H.Yến: chính xác , đích thị là chàng.
H.yến quay sang nhìn L.Hùng cười mỉm mỉm nói tiếp : câu đó là của 5 năm trước , nhưng có lẽ bây giờ e xin rút lại thui, giờ người ta có đối tượng ùi, mom men vớ vẩn tiêu ngay ko kịp ngáp ý chứ, )
L.HÙng lườm cô và nói: a thua e rùi, lời lẽ của e vẫn như xưa, làm a chẳng xoay nổi, sợ e quá ùi
D.Vân: a L.Hùng nói đúng đó, chị cũng sợ e gê gớm ý
H.yến: ô kì nha, e đã làm gì 2 người đâu ta, 1 sợi tóc cũng chưa dám động nhá, thế mà cả 2 cùng kêu sợ e, giữa 2 người có sợi dây tơ hồng kết nối à, đây đúng là “ tâm đầu ý hợp”, hahahahahahaha, =))
L.Hùng & D.Vân: >”<
Tối hôm đó về, H.Yến cứ nằm và mải mê suy nghĩ: cảm ơn trời đã cho con gặp lại a ấy, cảm ơn ông trời đã mang thiên thần hộ mệnh về bên con, con cảm ơn ông rất nhiều , :x. Thực sự trong lòng cô, L.HÙng vẫn luôn là người hiểu cô nhất, chỉ cần nghe câu nói hay nhìn ánh mắt cô là a có thể đoán ra tâm trạng lúc đó của cô, nên cô rất khâm phục a, cũng có 1 thời gian lay động a, nhưng lâu dần cô nhận ra sự lay động đó chỉ giống như dành cho 1 người mà cô tôn trọng, mà cô thần tượng thôi, lâu dần cô cũng quen với việc coi L.HÙng như a zai mình.
Từ sau đó, H.Yến và L.Hùng luôn làm việc cùng nhau, đi cùng nhau kể cả lúc đi làm, đi về, hay đi ăn trưa. Một thời gian, có khá nhiều người bàn tán về 2 người họ nhưng H.Yến đều vô tư cho qua, vì cô chỉ cần thấy hạnh phúc còn ai muốn nghĩ sao cũng tùy.
Thụy Sỹ…ngày…tháng …năm
Minh Hùng: 6 năm, một quãng thời gian vừa dài mà cũng vừa đủ, dài vì tôi đã xa quê hương, gia đình, bạn bè suốt 6 năm qua, đủ vì ít ra tôi cũng đã có những kỉ niệm sâu sắc để khi trở về quê hương tôi vẫn còn chút lưu luyến mảnh đất Thụy Sỹ không quá ồn ào pha chút tĩnh lặng này: tuy tôi thích biển, nhưng mảnh đất này không cạnh biển, nhưng tôi chọn nơi đây bởi vẻ đẹp ẩn bí của thiên nhiên, núi đồi vào mùa xuân, vẻ đẹp lạnh lùng mà ấm áp lòng người của những dòng sông băng vào mùa đông. Và cũng tại nơi đây, tôi đã tình cờ gặp được một cô bé (cô bé ấy tên là Thiên Như) và vô tình tôi cũng đã để cô bé ấy ra đi……
Mải miên man mà không biết rằng điện thoại đang đổ chuông nãy giờ:
Tôi nhìn qua em dế của mình, mami lại gọi nữa rồi:
Alo, mẹ à??
Con sắp lên máy bay chưa, sao giờ này vẫn nghe điện thoại được????
Mẹ hỏi hay quá!!! Tất nhiên con chưa lên thì mới nghe được điện thoại của mẹ chứ!!
Uhm nhỉ, mẹ lộn, nhóc con bắt lỗi vẫn ghê như ngày nào , ^^
Tôi thực sự phát bực mình vì bà mẹ quý hóa của mình: Mẹ…………………….Con 27 tuổi rồi chứ ko phải nhóc con đâu
Uhm, thế thì về nhanh rồi kiếm tiền mau đi, nhanh còn kiếm cho mẹ cháu bồng cháu bế nữa chứ, con nhẫn tâm lắm đó, biết không???
Lại điệp khúc nàng dâu – cháu chắt, những lúc thế này tôi chỉ muốn trả lời nhanh cho mẹ cúp máy, không mẹ lại thao thao: “con của bạn mẹ thế này, con của bạn mẹ thế kia, nhiều cháu lắm rồi mà mẹ chưa có đứa nào, buồn lắm con ơi”.
Cuối cùng mẹ cũng tắt máy, tôi tiếp tục nghe tiếp bản nhạc mà cả tôi và Thiên Như đều luôn thích nghe mỗi khi 2 đứa ở cạnh nhau:
“you are not here
can't stand you're not near
I'll wait for you forever and I pray
my fantasy makes me believe that you're with me”.
“Em không ở đây
Anh không chịu được khi không có Em ở quanh đây
Anh sẽ mãi đợi Em và Anh cầu nguyện
Ảo tưởng của Anh làm Anh tin rằng Em vẫn đang ở bên Anh”
………………….……..
“snow falling down
and you're not around
I'm all alone that white wonderland”
“Tuyết vẫn đang rơi
và Em không ở gần bên
Anh đã thấy tất cả nỗi cô đơn trong thiên đường tuyết trắng”
“I have winter in my heart
count the hours every single day
that lonesome time is too sad to be true
got winter in my heart”
“Anh có một mùa đông trong trái tim
ngồi đếm từng giờ mỗi ngày lẻ loi
thời gian cô đơn ấy thật sự quá buồn để thật sự…
cảm nhận thấy mùa đông trong trái tim”
Đoạn điệp khúc cuối vừa kết thúc cũng là lời thông báo chuyến bay của tôi đã đến giờ lên máy bay, đứng dậy…nhắm mắt lại…hít 1 hơi thật sâu…và từ từ mở mắt….say goodbye Switzerland…say good bye – my love…
Sài Gòn…ngày..tháng…năm
D.Vân: H.Yến này, e còn nhớ người a họ Minh Hùng của chị mà chị kể với e đợt trước không???
H.Yến: Có phải a chàng du học ở Thụy Sỹ không chị?
D.Vân: uhm, a ấy đã về nước từ hôm qua rồi e ạ, và chị…
H.Yến: D.Vân , chị đừng nói nữa, e biết chị vẫn nuôi ý định giới thiệu e cho a ấy. Nhưng đáng tiếc, e không còn hứng thú với mấy chuyện này nữa chị à!!!
D.Vân: Thôi, chị không nói nữa, cứ để ông trời quyết định, cơ duyên của 2 người tới đâu thì tới. Mà mai a ấy sẽ bắt đầu đến bank nhận việc đó, e cứ chuẩn bị đi là vừa, kiểu gì a ấy cũng sẽ làm việc cùng với e đó.
Hôm sau:
H.Yến: Hello a. Lâm Hùng, đêm qua ngủ ngon không a??
L.Hùng: oh, chào e, a ngủ ngon lắm, mà nè, phởn vừa thui, hôm nay nhận sếp mới đó, e nghe chưa?
H.Yến: e biết, đó cũng là a họ của chị D.Vân đó a, nghe nói a ta sẽ làm nhóm trưởng của chúng ta phải không a???
L.HÙng: e cũng tin tức nhanh nhỉ! Mọi người mấy hôm nay bàn tán ghê lắm, độ lạnh lùng, đẹp trai, tài giỏi cứ phải gọi là các cụ nhìn thấy cũng mê đó, ), nên e cứ cẩn thận không gặp sét lớn đó, :d
H.Yến: oh, e ko quan tâm, muốn ra sao thì ra, cùng lắm nghỉ việc,
L.HÙng: cẩn thận với cái miệng và câu nói, ở cơ quan e đừng có mà phát ngôn bừa bãi, may mà giờ chỉ có a với e trong thang máy đó ngốc.
Cửa thang máy mở ra: 6 ánh mắt nhìn nhau( H.Yến, L.Hùng, M.Hùng), M.Hùng chợt giật mình trước ánh mắt chớp nhoáng qua của H.Yến: Sao người con gái kia lại có ánh mắt giống Thiên Như đến thế.
H.Yến: A chàng đó đẹp trai mà sao nhìn e giữ vậy a nhỉ???
L.Hùng: Chắc tại e xinh quá ý mà,
H.Yến: e không dám, không xấu quá là mừng lắm ùi ý, ^^
Bước vào phòng, một lần nữa H.Yến lại được chứng kiến phòng mình ầm ĩ thế này sau lần L.HÙng đến làm ở phòng, L.Hùng & H.Yến vừa bước vào :
Viết Quý: lúc nãy, e có gặp 1 a chàng cao lớn đẹp trai không???
H.Yến: có , cả e và L.Hùng đều gặp nè, sao thế a???
V.Quý: a chàng đó sẽ là nhân viên mới tiếp theo của phòng mình và cũng sẽ là nhóm trưởng mới của chúng ta đó
L.Hùng: lẽ nào đó là Minh Hùng à???
Thiên Long: chính xác đó, con trai tổng giám đốc bank của chúng ta đó, xem ra phòng chúng ta ngày càng hội tụ nhiều nhân tài – đẹp zai – đào hoa nhỉ??? Giờ lại có song HÙng nữa chứ, kiểu nè ăn mừng lớn quá, )
Trưởng phòng từ đâu đi tới, 8 chuyện xong chưa nè??? Quá giờ làm việc rùi nhé, ai muôn mất thưởng cuối tháng thì bảo anh nhé!!!
Nghe đến từ thưởng ai ai cũng im lặng bắt đầu công việc của mình mà không dám hé câu nào, J
Bữa trưa, L.Hùng & H.Yến đã đợi sẵn ở quán ăn mà cả 2 người và D.Vân thường ngồi.
H.Yến: Lạ thiệt, sao hôm nay chị D.Vân đến muộn thế, cái bụng e nó reo ầm ĩ lun ùi, hic hic. Kiểu nè đi bà 8 ở đâu ùi, tí bít tay e, > “ <
L.Hùng: e chịu khó chút đi, chắc cô ấy đang gặp ai đó cũng nên, mà e cứ cau có thế ế chồng thiệt chứ không đùa đâu nha!!
H.Yến: oài, e đang mong ế đây, ở nhà với ba mẹ vui hơn , lại được tha hồ tung tăng bay lượn, ), mà a hiểu chị D.Vân quá nha, ),,,,,có người đỏ mặt, hahahahaha…
L.Hùng: đang cầm ly uống chút nước mà suýt sặc, e muốn a chít sớm em mới vừa lòng sao, a nhắc lại lần cuối, ăn nói cẩn thận đó, >”<
Dù L.Hùng rất chiều H.Yến, H.yến cũng hay giỡn a, nhưng 1 khi đã biết a cáu lên thì cô lại rất tôn trọng a, đó cũng là cách duy nhất để L.Hùng có thể trị được cái tính cách nông nổi bồng bột không giống ai của H.Yến.
Từ phía sau, giọng D.Vân vang lên:
Xin lỗi cả nhà, mình đến muộn, cả nhà đói lắm hông?
H.Yến bật dậy và nói: Chị hôm nay sao thế, định cho e treo hồn ở quán còn xác không đi về hử????
D.Vân: chị xin lỗi mừ, e đừng nóng chứ, trời nóng người nóng là stress lém e ơi, . Mà hôm nay chị mang đến thêm một người bạn nữa nè
H.Yến mải giận mà không để ý nãy giờ đi cùng D.Vân còn có 1 người con trai cao to, đẹp zai đang đứng cạnh, cô thoáng giật mình khi nhận ra đó là người sáng nay mà cô và L.Hùng đã chạm mặt ở thang máy. Cô nói:
Aaaaaaaaaa, đúng rùi, a Minh Hùng đúng không chị???
D.Vân cười: uhm, đúng ùi e, giới thiệu với cả nhà, đây là a họ mình – Lâm Hùng, a ấy mới du học ở Thụy SỸ về, và đợt nè sẽ về làm trưởng nhóm bên phòng e đó, ^^
Giới thiệu với a, đây là Lâm Hùng và Hoàng Yến, họ là anh em kết nghĩa của nhau đó a, nên sau này a có thấy 2 người họ bám chặt lấy nhau thì cũng xin 3 chữ: “ đừng hiểu nhầm” nha ^^. Ngoài ra, Hoàng Yến cũng là cô bé thân thiết nhất với e ở Bank đó a ạ
Rất nhanh, Minh Hùng bước đến và nói: Xin chào 2 bạn, mình là Minh Hùng, rất vui khi được làm quen!, ( nụ cười của M.Hùng quả là không chê vào đâu được, có khá nhiều cô gái đã đem lòng thương a cũng vì nụ cười nè)
Trong suốt bữa ăn, kì lạ thay M.Hùng luôn luôn để ý đến H.Yến, còn H.Yến thì vẫn thánh thót như mọi ngày, cười nói rất vui vẻ, vô tư, cô không nghĩ rằng đang có 1 ánh mắt chăm chú nhìn cô. Thời gian trôi qua, lần lượt L.Hùng, D.Vân đi trước, họ cáo lỗi vì có công việc hay gặp khách hàng,…
Đến khi bữa ăn kết thúc chỉ còn lại M.HÙng và H.Yến, nhưng vì còn sớm nên họ đã ngồi lại uống cà phê đợi giờ vào làm của ca chiều.
H.Yến: xin lỗi hơi mạo phạm, nhưng tôi có thể biết tuổi của anh được không?
M.Hùng: không sao, tôi 27 tuổi, còn e?
H.Yến: tôi kém a 4 tuổi, mà kém nhau 4 tuổi có được coi là khoảng cách đẹp không nhỉ???
M.Hùng mỉm cười( lâu rùi a mới lại nở nụ cười mỉm thiên thần như thế này và cũng lâu rùi khi mở đầu câu chuyện a lại được nghe 1 câu hỏi về tuổi, vì trước đây lần đầu tiên Thiên Như đặt câu hỏi cho a cũng là về tuổi ):
Theo e , có hợp hay không?
H.Yến: tôi đang hỏi a cơ mà, sao a đã đặt ngược lại rùi???
M.Hùng: hì, tôi muốn nghe e nói sao thui, không ngờ e cũng chẳng vừa chút nào à!, ^^
H.Yến: ý a nói tôi ghê gớm đúng không?
M.HÙng: hey, này, tôi không có ý đó nha, e đừng có mà hiểu nhầm thế chứ, oan cho tôi quá!
H.Yến: rõ là thế lại còn chối, thế a có trả lời ko???
M.Hùng: đc ùi, tôi trả lời, theo tôi hợp hay không quan trọng là do mình, chứ tuổi tác không thành vấn đề đâu e à!
H.Yến: oh, a cũng có suy nghĩ giống tôi nhỉ! Thú vị ghê đó, J
M.HÙng: tôi lại tưởng e sẽ nói là hợp đó, = _ =
H.Yến: her, đó là a thích tưởng quá chứ tôi cũng có lập trường của tôi chứ bộ. Mà xa Sài Gòn lâu ùi, a có thấy nhớ nơi đây không?
M.Hùng: có chứ, dù gì tôi cũng sinh ra và lớn lên ở đây mà
H.Yến: vậy mà tôi cứ nghĩ a là con người lạnh lùng, không cảm xúc, không biết thương nhớ gì cơ đó!
M.hùng: e……….., có lẽ giờ tôi phải công nhận e không đơn giản chút nào thật rùi, e hơn những gì mà tôi nghĩ đó.
H.Yến được đà vênh lên: hohohohoho, thế thì a sẽ còn phải nhìn lại về tôi nhiều đó, tôi không dễ dàng từ bỏ điều gì mà tôi đã nói hay chưa đạt được đâu, nhất là về con trai, đừng cố tỏ ra gần gũi với tôi, kể cả a là sếp của tôi, không thì không bít sẽ có chuyện gì xảy ra đâu, tôi chỉ cảnh báo trước thế thôi, còn a nghĩ sao thì tùy….về cơ quan thui, đến giờ làm việc rồi!
M.hùng: E đang dọa tôi đó à, e nghĩ tôi là ai chứ, nhưng e cũng khiến tôi phải thừa nhận, e bản lĩnh hơn tôi thấy, ha ha ha ha ha, sau này sẽ có nhiều chuyện vui lắm đây,
Đêm hôm đó:
H.yến: Nhật kí……….Hôm nay, ngày đầu tiên gặp M.Hùng, quả thực a ta quá hoàn hảo, từ khuôn mặt đến vẻ bề ngoài và cách nói chuyện, nếu nói mình không có chút xuyến xang cũng không đúng mà rung động rùi thì cũng sai,hic hic, nhưng “mình điên thật rùi, dù gì sau này a ta cũng là sếp mình, sao mình lại nói như thế với sếp chứ, aaaaaaaaaaaa, H.Yến , mày khùng quá rùi….mà kệ… thế cũng tốt, ít ra a ta cũng sẽ hiểu mình phần nào mà tránh gây phiền cho mình, J”
M.Hùng: cô nàng này khiến mình thật sự bất ngờ, ánh mắt có gì đó trong sáng , huyền bí nhưng lại hiện ra là con người nghị lực, thật không giống với Thiên Như của mình chút nào. Kể ra ngày đầu tiên đi làm đã ấn tượng thế này, cũng thú vị thiệt đó. Mà tại sao mình lại bị cô ta thu hút như thế nhỉ, chẳng phải hot girl – thiên tài gì vậy mà mình lại nghĩ nhìu về cô ta thế, lâu rùi mình mới lại thấy mình lạ thế này, haizzzzzzzzzzzzzz, ngốc quá!!
Ngày..tháng…năm
L.Hùng: H.Yến, chuẩn bị vào họp tổng kết cuối tuần thui e, trưởng nhóm đang đợi kìa!
H.Yến vừa nhìn hồ sơ vừa nói:e vào ngay đây, a giục ít thui, nhóm trưởng đợi thêm 1,2 phút có sao đâu
Từ đâu đó tiếng M.HÙng vang lên: thế tôi có cần trừ ngày lương của e hôm nay không?
H.Yến giật mình nhìn M.HÙng và không quên nở 1 nụ cười thật tươi ( nụ cười cũng chính là điểm mạnh của cô đối với phái nam, )
Thứ 7 cuối tuần sau khi tan làm vào buổi trưa, những hôm không có hẹn với bạn bè hay D.Vân, H.Yến có sở thích: lang thang đi bộ 1 mình trên khắp các con phố trung tâm ở quận nhất, điểm dừng chân đầu tiên của cô lúc nào cũng là Diamond Plaza, thưởng thức chút KFC rùi vào rạp chiếu phim, Công xã Paris, Nhà thờ Đức Bà, Bưu điện Sài Gòn. Xế chiều, cô đến với Highland coffee cùng 1 cuốn truyện và không quên thưởng thức bữa tối với 1 số món ăn Huế cạnh khu chợ Bến Thành, nhưng có lẽ điều mà cô thích nhất , địa điểm luôn hấp dẫn cô đó lại là Tòa tháp tài chính Bitexco, bởi ở nơi đây khi lên đài quan sát tại tầng thứ 47 thui cô đã có thể ngắm toàn bộ Sài Gòn về tối đêm, cô luôn tưởng tượng rằng vẻ đẹp đó thật hoàn hảo – một thành phố sôi động với hàng ngàn ánh đèn giống như đang ngắm những con đom đóm giữa bầu trời đêm vậy – điều đó giúp tâm hồn cô trở nên vui vẻ thoải mái hơn, nhất là sau cả tuần làm việc stress.
Như mọi lần, đứng trên tòa tháp cô vừa ngắm nhìn thành phố, vừa đeo tai nghe du dương theo điệu nhạc của ca khúc “Winter in my heart”, bản nhạc mà cô luôn thích thời sinh viên, cô bỗng nhớ Hà Nội, nhớ cái lạnh giá, rét buốt thấu cả con tim, khóe mắt bắt đầu rưng rưng nhưng cô biết cô đang đứng đâu nên sự kiểm soát cảm xúc rất tốt đã không để ai nhận ra là cô đang khóc. Lúc này cô cũng có cảm giác hơi lạ, giác quan của cô luôn rất chuẩn, cô quay sang phía bên trái và giật mình khi nhận ra người đang đứng cạnh cô nãy giờ là Minh Hùng.
M.Hùng: 1 người con gái có đôi mắt đẹp là 1 người có khả năng biết kìm nén cảm xúc đúng lúc, đúng chỗ và em là 1 trong số những cô gái đó.
H.Yến bất ngờ mà thốt lên: Sao a lại ở đây vào giờ này, mà sao a lại biết tôi muốn khóc???, . Tôi cứ tưởng a là người vô cảm đó,
M.Hùng: chẳng lẽ e được phép đứng đây còn tôi không được sao??? Còn sao tôi lại biết điều kia thì xin e hãy nhớ lấy 1 điều rằng: “ đừng chỉ nhìn vẻ bề ngoài hoàn hảo mà lạnh lùng của tôi để kết 1 câu là tôi vô cảm”, tôi khác hoàn toàn với những gì mà e đang nghĩ đó
H.Yến càng bất ngờ hơn vì dường như M.Hùng đang dần nắm được thóp của cô, cô liền gắt lên: her, a là gì chứ, sao tôi phải nhớ điều đó về a, tôi nghĩ gì a làm sao mà biết được, đừng cho mình là giỏi hơn 1 số người mà tự kiêu, còn tôi nghĩ sao thì kệ tôi, không ảnh hưởng đến a là được, thiệt là xui xẻo, tự nhiên mất hứng, a thuộc chòm sao chiếu tinh của tôi đó à!!!
M.Hùng ko ngờ cô phản ứng giữ như thế: oh, e có cần tuôn 1 tràng như thế không??? Dù gì tôi cũng là sếp của e và hơn e 4 tuổi đó
H.Yến: sếp thì sếp nhưng thưa với a, giờ ko phải giờ làm việc, mau đưa hồn trở về thực tế đi, còn hơn tuổi tôi thì sao, a hơn tuổi không có nghĩa là a hơn tôi về cái đầu hay sự hiểu biết, cứ cho là a hơn tôi về cái đầu thật thì cũng không đủ tư cách để hiểu được con người tôi đâu! >_<
Nói 1 hồi xong cô bỏ đi, cô vẫn đeo tai nghe nhạc, bài hát đó vẫn không ngừng vang lên:
taking a walk
there's noone to talk
we used to be together hand in hand
my fantasy makes me belive that you're with me
em đi lang thang
không có ai để chuyện trò
trước kia chúng ta vẫn thường bên nhau tay nắm tay
những tưởng tượng của em làm em tin rằng anh đang ở bên em
nước mắt không ngừng rơi….
M.HÙng đứng ngẩn ra thực sự đang không hiểu chuyện gì xảy ra, con gái lạ kì thật đó, rõ ràng chưa nặng lời gì đã tự nói tự khóc rùi tự bỏ đi, chợt a thực sự cảm thấy lo lắng về cô nên đã chạy theo:
Này, cô đứng lại được không???
H.Yến: kệ tôi, a về đi, tôi không muốn thấy ai lúc này đâu, L.
Cô nói, nước mắt vẫn rơi, và bước chân cô không hề có ý định dừng. Mặc dù nói thế nhưng trong lòng cô lúc này đúng là rất muốn có ai đó để dựa vào, cô dần sợ cái cảm giác phải khóc 1 mình trong đêm tối, cô nhớ cũng ngày này 4 năm trước đó, cô đã quen người mà cô hết lòng yêu thương.
Không thể chứng kiến nước mắt của con gái rơi nhất là từ sau khi nhìn thấy Thiên Như khóc lần cuối, Minh Hùng đã tự nhủ, từ sau này trở đi sẽ không để cho người mà a yêu thương phải rơi nước mắt nữa. A vội chạy đến bên H.Yến, giữ cô lại và ôm cô thật chặt.
H.Yến bất ngờ chỉ biết vừa đánh M.Hùng, vừa khóc vừa gào kêu a ta thả cô ra. Mọi người đi đường ai cũng đứng sững lại nhìn, mặc dù đang đứng giữa phố đông đúc người, nhưng cả a và cô đều không hề quan tâm, vì lúc này ai cũng đang giữ cảm xúc của riêng mình.
H.Yến khóc đập lưng M.Hùng 1 hồi rồi cũng nấc lên từng tiếng và dừng lại, M.Hùng từ từ thả cô ra, H.Yến: hic, cảm ơn anh, cảm ơn a đã giúp tôi khóc thoải mái, có lẽ tôi quá lợi dụng đúng không??? Thành thật cho tôi xin lỗi, tôi sẽ đền đáp a sau, giờ thì a về đi, tôi xin phép về trước
M.HÙng nhìn vẻ mặt buồn rầu đó của cô thực sự không biết nói gì hơn là để cô đi, nhưng không hiểu sao con tim a lần này lại thắng lý trí, nó giục a hãy đi theo H.Yến, và đúng thế, a lái con Audi màu đen đời mới nhất theo sau cô và con vịt bầu( vespa ) , đến khi cô về đến nhà a cũng chưa về mà đợi cô vào nhà xong a bước ra khỏi xe và đứng trước nhà cô 1 hồi rất lâu. A tự nhủ, người con gái này thật lạ lùng, đây là lần đầu tiên a được chứng kiến 1 con người thật của cô, sau cái vẻ ghê gớm, mạnh mẽ hay cười, hay trọc a và mọi người hàng ngày. Trong tâm trí a nảy ra 1 ý nghĩ, quyết phải tìm hiểu cho ra bản chất thật của người con gái này, và để có thể biết rõ hơn chỉ còn cách đi hỏi Diễm Vân mà thui..
H.Yến về đến nhà, cô đi thẳng lên phòng, cô thả lỏng người tự do rơi xuống cái tấm đệm êm hàng ngày của mình. Bỗng nhiên cô thấy lạ, sao con tim mình lại đập nhanh đến thế, đã 1 năm rùi, con tim cô không còn biết cái cảm giác này, nó chỉ đập nhanh khi nào cô chạy bộ hay dọn dẹp nhà cửa cả ngày.
Lẽ nào, số phận lại muốn cô đến với Minh Hùng, cô miên man suy nghĩ đến khi có tin nhắn cô chợt tỉnh. Cô lục tìm e dế mà không thấy, bần thần 1 lúc định ko tìm nữa thì thấy e dế đang nằm trong túi áo khoác chống nắng. Cô mở ra, là tin nhắn của Minh Hùng:
Xin lỗi em, đáng lẽ tôi không nên để e khóc, nhưng lúc đó tôi không còn cách nào nên chỉ biết để e khóc cho thoải mái thui, có những thứ đã thuộc về quá khứ, hãy để gió cuốn đi, hãy để cát bụi chôn vùi, tình yêu sẽ đến với ai tin vào nó, cố lên e nhé, chúc e ngủ ngon, J
H.Yến mỉm cười và nhắn lại duy nhất 1 chữ: “ thanks!!”
Hôm sau, từ sáng sớm, M.Hùng đã đến tìm D.Vân:
King kong! King Kong!.....
Thật may, D.Vân có thói quen dạy sớm từ 6h cho dù hiện tại đang là chủ nhật, nếu như H.Yến chắc cô phải nướng đến cháy giường mới chịu dậy quá.
D.Vân nhanh chóng ra mở cửa, cô hơi sốc:
Aaaaaaaaaaaaaaaaa, sao mèo lại đến tìm ngựa vào giờ này, :O
M.HÙng: e sao đó, học tính của cô bé Hoàng Yến từ bao giờ thế??? Hét thì rõ to, xong lại mèo mới chẳng ngựa, a đoán e dậy ùi nên a qua hỏi thăm cô e họ của a có nuôi zai trong nhà không???
D.Vân: a nói gì thế hử, zai nào, e vẫn đang theo chủ nghĩa độc thân đó nhé!
M.Hùng: Giấy chứng nhận đâu? Mà khách quý tới phải tiếp, sao lại bắt khách đứng ngoài cửa trò chuyện thế này hả cô nương?
D.Vân: ối, e quên mất, , a vào nhà đi, mà giấy chứng nhận đang dán trên trán e đây nè, khỏi phải tìm ở đâu cho mất công, . Mà hôm nay có chuyện gì thế a? Sao lại tìm e vào giờ này?
M.HÙng: uhm, có chuyện, e mau thay đồ rùi đi ăn sáng, cà phê với a, từ sau khi a về nước đến giờ được mấy tháng rùi mà chưa có dịp ngồi hàn huyên, tâm sự với e, hì hì
D.Vân: ghê, hôm nay giả bộ nhớ tới cô em này nữa đó, cứ tưởng quên e luôn rùi ý chứ,
M.HÙng: thế nhanh lên ko? Không a đi đây, kệ e đó, =_=
D.Vân: đợi e 20 phút, xong ngay đây, sao điểm này a giống tính H.Yến thế không biết??
Nhắc tới H.Yến, M.Hùng chợt chột dạ.
D.Vân: Hù………….
M.Hùng: e mún a vào viện tim sớm à?
D.Vân: đâu có, chỉ là e thấy đang có người ngồi đần ra thui, hồn ơi, mày đang lưu lạc phương nào, về đây đi!!!
M.HÙng nghiêm giọng: Stop here, nhanh đi thôi
D.Vân càng được đà cười to hơn vì cô biết có người đang bắt đầu đỏ mặt, J
Cả 2 nhanh chóng vào quán bún bò mà D.Vân và H.Yến thường ghé qua.
D.Vân: a ah, mà hôm nay mặt trời đâu có mọc đằng tây a nhỉ??? Sao a lạ thế, sáng sớm đến rủ e đi ăn sáng cà phê, xong lại ngồi bần thần ra, có vấn đề gì đúng không?
M.HÙng: ờ thì mặt trời mọc đằng đông nhưng a thì ko có vấn đề gì đâu, mà không lẽ lâu lâu a muốn mời e đi ăn sáng tán gẫu cũng ko được sao?? Anh cũng phải quan tâm xem bao giờ cô em này cho a mum cỗ chứ, hì hì
D.Vân: xì, e ế ùi. Mà các cô gái vây quanh a đi đâu hết rùi, chủ nhật hàng tuần a vẫn đi chơi với họ cơ mà, hôm nay cô e này không bị ra rìa , thật là hạnh phúc quá,
M.HÙng: e mà làm bà cô, chắc suốt đời này a cũng ko dám lấy vợ đâu, a làm gì có e nào, mấy cô nàng chỉ là bạn rượu thui, e hiểu tính a còn gì, J
D.Vân : tùy a thui, nhưng a này, e hỏi điều này a đừng buồn nhé, a đã quên Thiên Như chưa???
M.Hùng suy nghĩ rồi nói: a cũng ko biết nữa, thực sự nỗi đau đó quá lớn, quá bất ngờ, nhiều lúc a tưởng chừng mình đã quên nhưng hóa ra a đều nhầm, đi cùng với những người con gái khác a chỉ luôn thấy hình bóng của Thiên Như, a không rõ liệu mình còn có thể dành tình cảm chân thành cho 1 người con gái khác hay không nữa e à!
D.Vân: Minh Hùng à, vậy a nghĩ sao về H.yến?
M.Hùng: thực ra hôm nay a gặp e cũng vì muốn hỏi e về cô ấy?
D.Vân: oh, e đoán ko sai mà, tự nhiên đêm qua e nhận đc 1 tin nhắn cụt lủn chỉ 2 từ của H.Yến: “ e nhớ…”, e biết con bé đang có tâm trạng nhưng e ko nhắn tin lại, như thế nó sẽ ngủ và quên đi tâm trạng lúc đó. Anh à, hôm qua đã có chuyện gì đúng ko?
M.Hùng: uhm e, tối qua tình cờ, a đã gặp H.Yến trên tòa tháp Bitexco, cô ấy đứng đó 1 mình nghe nhạc và ngắm thành phố, nhưng vô tình a nhận ra cô ấy đang khóc, a đã nói 1 số từ không nên nói, cô ấy vừa khóc vừa bỏ chạy, đến khi a chạy theo và ôm cô ấy, cô ấy khóc càng giữ, 1 lúc sau cô ấy chào a tự về, nhưng a có cảm giác bất an nên đã đi theo cô ấy về tận nhà. Chỉ có điều a hơi băn khoăn về cá tính của cô ấy.
D.Vân: hóa ra là thế, e hiểu rồi, con bé lại nhớ người đó , L
M.HÙng: người đó??? Người yêu cũ hả e?
D.Vân: vâng, đó là người mà cô ấy luôn luôn yêu thương trong suốt hơn 1 năm qua, đến giờ con bé vẫn chưa chịu ai không phải vì không có ai thích nó ngược lại nó có rất nhiều vệ tinh nhưng nó vẫn chỉ luôn ôm hình bóng của người kia.
M.HÙng: oh, vậy mà a cứ nghĩ vì cái cá tính mạnh mẽ của cô ấy mà không ai dám yêu,
D.Vân: con bé ko phải là tuýp người mạnh mẽ, nó là đứa rất sâu sắc và có duyên đó a, ai yêu được con bé là sướng lắm đấy, con bé dễ làm người khác hiểu nhầm ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng tiếp xúc với nó rồi thì chẳng thể quên hay xa nó đâu a ạ. Vì thế mà mọi người rất quý nó ,
M.HÙng: oh, sức thu hút cũng lớn quá nhỉ!!!
D.Vân: hì hì, thế a thì sao, bị con bé cướp hồn rồi đúng không???
M.HÙng: e nói vớ vỉn ghê đi, sao cướp được, trong lòng a chỉ có 1 người con gái duy nhất thôi
D.Vân: e ko tin đâu, ánh mắt lời nói của a đang thể hiện ngược lại đó
M.Hùng: e vừa thui, a đã bảo không có mà. Mà người con trai đó là người như thế nào mà khiến cô ấy thay đổi như thế hả e?
D.Vân:không mà vẫn tò mò, a kì ghê. Cách đây 4 năm, lúc đó con bé gặp 1 người tên là Nhật Anh, họ quen nhau qua 1 số người bạn, a ấy hơn con bé 5 tuổi, đa tài, tinh tế, gia đình cũng bình thường, nhưng lại rất có duyên. Sau này khi đi thực tập, a chàng đó cũng chính là người phụ trách đoàn sinh viên thực tập ở Bank, đến khi gặp lại nhau cả 2 đều rất bất ngờ. Và cũng không lâu sau đó, họ yêu nhau, thật sự e đã rất choáng về kỉ niệm của họ: những tháng ngày vòng quanh khắp phố phường khi cả 2 stress, cùng nhau nấu cơm khi họ rảnh, rong đuổi khắp các con phố cổ vào các dịp lễ, đôi khi những cử chỉ nho nhỏ thôi cũng đủ để cảm nhận thấy tình yêu của nhau. Con bé kể mà e ghen tị lắm, hic hic
M.Hùng: thú vị thật đấy!!
D.Vân: đúng, đằng sau sự thú vị lại là chữ “ không ngờ ”, họ yêu nhau được nửa năm, và con bé quyết định thi tuyển vào ngân hàng đó làm cùng, may mắn là con bé đã trúng và Nhật Anh lại là sếp của con bé. Con bé sống trong cảm giác hạnh phúc trọn vẹn chưa đầy 1 tháng thì các cuộc gặp gỡ giữa 2 người họ dần dần ít đi, có cũng chỉ là gặp trong công việc. Em chỉ khâm phục con bé 1 điều : từ lúc bắt đầu yêu Nhật Anh, trừ 3 đứa bạn thân thực tập cùng con bé biết chuyện thì không ai biết nữa cả, đến khi con bé đi làm, nhân viên trong bank cũng đều không biết họ yêu nhau
M.HÙng: oh, yêu nhau đến nửa năm rùi còn gì, chẳng lẽ họ không công khai sao???
D.Vân: vâng, Nhật Anh ko muốn công khai, nên con bé tôn trọng điều đó
M.HÙng: gì thế, nửa năm cũng đâu phải quãng thời gian quá ngắn mà ko cho công khai chứ, con người đó mà cô ấy cũng tin tưởng được, a chịu rồi, chắc chắn a ta là con người không chung tình
D.Vân: a nói không sai, các cuộc gặp gỡ ít dần đã khiến con bé cảnh giác, vì con bé cũng có sự nhạy cảm khá tốt, con bé cũng biết, trong thời gian thử việc này cũng có 1 cô nàng thích Nhật Anh( tên cô nàng là Tâm Á), họ cũng học cùng trường với nhau thời đại học, nên cô bé không lạ gì. Một thời gian sau, bỗng nhiên Nhật Anh gọi điện tìm con bé và nói lời chia tay, con bé thực sự bị sốc.
M.Hùng: a ta đưa lý do là gì hả e?
D.Vân: a ta bảo ko biết con bé đã kể chuyện gì với ai mà có người nói con bé đã nói xấu a ta, thể hiện ra mặt là có 1 người yêu tài giỏi, thái độ coi thường gia đình a ta. Con bé xin giải thích mà a ta không cho, tắt máy, đến cơ quan thì a ta tỏ vẻ khó chịu, rồi tránh mặt..
M.HÙng: trời, làm gì mà gê thế, con người thật khó lường
D.Vân: uhm, con bé nói đến đó rồi bật khóc, e cũng chỉ biết khóc theo, a ta thật sự quá ác, mới chỉ nghe từ 1 phía mà nỡ kết tội con bé như thế trừ khi a ta ko yêu con bé thật lòng.
Có 1 lần, H.Yến chạy ra phía cầu thang thoát hiểm nghe điện thoại thì gặp Tâm Á cũng đang nói chuyện điện thoại, nhưng Tâm Á lại không thấy con bé đang đứng gần đó.
Tâm Á: Thu Liên à, tao thành công rồi mày ạ, giờ Nhật Anh đã dứt khoát chia tay với con ngốc đó rồi, tao vui quá mày ơi
H.Yến nghe xong thì chân tay bỗng bủn rủn, và không tin vào những gì Tâm Á nói, con bé đờ đẫn đi về chỗ làm việc mà không dám khóc thành tiếng, nghĩ mà tội cho nó quá. Sau đó không lâu, khoảng 2 tuần a biết điều gì xảy ra không???
M.HÙng: điều gì hả e? Không lẽ Hoàng Yến xin nghỉ
D.Vân: không, sau 2 tuần thì Nhật Anh và Tâm Á công khai yêu nhau trước mọi người, cũng thời gian đó thì NorthBank thông báo tuyển nhân sự, và con bé quyết định rời Hà Nội, xóa đi ký ức đau thương, để về với gia đình – Sài Gòn, và đi thi tuyển vào NorthBank.
M.Hùng: thế có khác nào là cô ấy chạy trốn hả e?
D.Vân: nói thế cũng không sai mà cũng không đúng a à, thứ nhất gia đình H.Yến chuyển vào SG rùi thì con bé về gần gia đình là đúng thui, thứ 2 ở đây môi trường phát triển tốt hơn mà, thứ 3 nó có thể quên đi đau thương, thứ 4 , ở HN cũng không còn gì đáng để níu kéo con bé nữa, e nghĩ rằng sự lựa chọn đó là hoàn toàn sáng suốt a à.
M.HÙng: uhm, a hiểu rồi, nhưng thực sự a cũng rất khâm phục cô ấy - 1 con người có nghị lực, chịu đựng và biến nỗi đau thành niềm vui, đó là điều a chưa bao giờ làm được, a chỉ biết lấy học hành và công việc để xóa lấp tất cả vết thương lòng. Có lẽ a nên học cô ấy e nhỉ?
D.Vân: ha ha ha ha ha… cuối cùng a cũng tỉnh rùi sao, nhưng thui, a là nam nhi ko thể thua 1 đứa con gái được a nhở??? Phải làm sao cho đáng mặt nam nhi chứ, kekekekeke
M.Hùng: ghê, nghe mà lạnh cả sống lưng, nhưng thực sự lần đầu tiên gặp cô ấy, a cũng đã bị thu hút bởi đôi mắt có hồn giống Thiên Như, và cũng có cái cách hỏi mà chỉ ở Thiên Như mới có,
D.vân: oh, hóa ra thế, nhưng a này, sự tổn thương của con bé đủ lớn rồi, a đừng lúc nào cũng nhìn con bé như Thiên Như, không tốt đâu a à, L
M.HÙng: a biết, e yên tâm, a sẽ tự biết kiểm soát chính bản thân mình
D.Vân: nếu a và H.Yến iu được nhau thì tốt nhỉ? Nhưng e sợ rằng con bé sẽ ko chấp nhận a đâu, e là e họ a mà còn không chấp nhận được nữa ý
M.Hùng: trời, a có làm gì đâu, hic hic
D.Vân: nếu ở cách nhìn nhận của H.Yến, e tin chắc nó sẽ bảo a khác nó quá nhiều, hơn nó quá nhiều, mà nó có xách dép hay nồi niêu xong chảo cũng không theo kịp, :d
M.Hùng: sặc sặc, e nói câu gì nghe kì thế??
D.Vân: đó là câu cửa miệng của H.yến đó a, a cứ từ từ sẽ được thưởng thức hết cho coi, , cố lên a, e sẽ ủng hộ, nhưng nhớ cho rõ nè: “ Hoàng Yến là Hoàng Yến không phải Thiên Như ” nhé.
M.HÙng: a hiểu mà, e yên tâm, a sẽ có cách của a, ^^. Hay giờ chúng ta mời H.Yến đi chơi cùng nhỉ?
D.Vân: e sợ là ko được đâu, chủ nhật hàng tuần vào buổi sáng H.Yến hay đi học piano đến chiều thì lại đi học làm các kiểu bánh hoặc đi nhà sách đọc truyện, hầu như hiếm chủ nhật nào e có thể đi chơi cùng con bé lắm
M.HÙng: oh, con người này bận rộn nhỉ!!
D.Vân: mà e quên đó, H.Yến nấu ăn khéo lắm đó a, e thích mỗi cái con bé có nhiều tài lẻ lắm, cũng có chút năng khiếu nghệ thuật nữa, nên e lại càng quý con bé hơn, hí hí hí….
M.HÙng: e đúng là……. “bồn” cô nương, hahahahahahaha,
D.Vân: á, a dám gọi e như thế hử, thế thì e ko giúp a đâu, sau này thế nào thì tùy a đó, xì……….
CONTINUE........
Nhân vật: Mình chỉ liệt kê 1 số nhân vật , còn nhân vật khác mình sẽ bổ sung trong quá trình của câu truyện
* Minh Hùng: (27 tuổi) - đẹp trai, hào hoa, đa tài. Tốt nghiệp chuyên ngành tài chính tại Thụy Sỹ. Con trai của Tổng giám đốc ngân hàng (NorthBank), gia đình đang sống ở Sài Gòn.
* Hoàng Yến: (23 tuổi) - xinh xắn,( hơi thấp) khá bản lĩnh, cá tính( đôi khi hơi cố chấp + ngốc), gốc Hà Nội. Tốt nghiệp HV ngân hàng Hà Nội nhưng theo gia đình vào sinh sống và làm việc ở NorthBank tại Sài Gòn. Con gái của Giám đốc công ty xây dựng Phương Nam.
* Lâm Hùng: (25 tuổi) – rất tài giỏi, thông minh, được rất nhiều cô gái xinh đẹp, tài giỏi mến mộ, gốc Hà Nội. Tốt nghiệp chuyên ngành kinh tế đối ngoại tại Singapore. Con trai của Giám đốc tập đoàn dầu khí VN. Gia đình đang sống tại Hà Nội. Nhưng sau khi tốt nghiệp ở Sing anh lại quyết định về Sài Gòn làm cho NorthBank ( là anh kết nghĩa của Hoàng Yến)
*Diễm Vân: (24 tuổi) – tính cách giống Hoàng Yến, nhưng cô xinh xắn cao ráo hơn, điềm tĩnh, hòa đồng, tinh tế. Tốt nghiệp chuyên ngành kinh tế tại Thụy Sỹ. Là con gái của Đại sứ quán VN tại Thụy Sỹ. Gia đình cô đang sống ở Thụy Sỹ nhưng cô lại quyết định trở về Sài Gòn sinh sống và làm việc ở NorthBank. ( là em họ của Minh Hùng)
Start!!!
Sài Gòn…ngày..tháng..năm
Hoàng Yến: aaaaaaaaaaaaaa…ba…mẹ…con trúng rồi,
Ba HY : Không cần mừng lớn thế đâu, cố gắng mà làm việc vào.
Mẹ HY: J, oh, chúc mừng con gái yêu nhé, từ giờ trở đi con sẽ phải nỗ lực hơn đó.
H.Yến: dạ, con sẽ phấn đấu. Sau đó cô cười thật tươi và đi lên phòng, nằm lăn qua lăn lại mà sao lòng cô cứ bồi hồi về ngày đi làm đầu tiên của mình không biết sẽ thế nào, cứ thế cô cười suốt, rồi ngủ từ lúc nào cũng ko biết..
Ngày đi làm đầu tiên….
Cô mất cả tiếng đồng hồ để chuẩn bị trước khi cưỡi con vịt bầu của cô đến NorthBank – đó là ngân hàng mà lát nữa thôi cô sẽ được nhận thử việc sau khi tốt nghiệp( con vịt bầu chính xác là em vespa màu trắng sữa mà cô rất thích nhưng khi cô quyết định mua em í thì ba cô lại gọi em í là vịt bầu – ba cô bảo nhìn cái đuôi em í chẳng khác gì con vịt bầu, hic hic… )
Đến nơi, cũng có 3 người nữa được nhận thử việc( trong đó có 2 nam: Viết Quý – Thiên Long , 1 nữ - Diễm Vân), cô nhanh chóng làm quen với họ và cả 4 người rất nhanh chóng bắt đầu vào giai đoạn thử việc đầu tiên. Sau 1 thời gian, cô chơi thân với Diễm Vân, vì về cơ bản 2 người khá hợp nhau mặc dù Diễm Vân hơn cô 1 tuổi. Mọi chuyện từ quá khứ đến hiện tại 2 người đều chia sẻ cho nhau.
Sau nửa năm, 1 buổi chủ nhật H.Yến và D.Vân hẹn nhau đi chơi:
Diễm Vân: H.Yến nè, chị muốn giới thiệu cho em 1 người!
H.Yến: Ai vậy chị? Người đó thế nào? Xấu hay đẹp, giỏi hay ngốc?
D.Vân: Con bé này, em 23 tuổi ùi chứ ko còn teen đâu nhé, hỏi kiểu gì đó hử?
H.Yến: hì hì, chị thiệt là….. chị hiểu em mà, thui chị đừng làm em tò mò nữa, kể lẹ đi chị, ^^
D.Vân: đúng là ai thấy cái mặt e thế nè cũng chẳng giận nổi, đ..iê..u!!!
H.Yến: đứng lên và hét, chị………..tóm lại chị kể hay em đứng lên đi về ???
D.Vân: được rùi, ngồi xuống đi chị kể, sợ e quá, >”< , thực ra người mà chị muốn giới thiệu cho e là Minh Hùng – a họ chị, hì hì, a ý đang học thạc sĩ ở Thụy Sỹ và mấy tháng nữa tốt nghiệp a ý sẽ về làm ở NorthBank với chúng ta đó…
H.Yến: >”< , chị sao thế, chị thừa hiểu em thế nào mà, e nói với chị nhiều lần là e gét nhất khoản người khác giới thiệu và làm quen rùi mà.
D.Vân: Chị bít, nhưng e k thể mãi như thế được, sao e cứ sống mà chỉ nghĩ về 1 người đã phản bội e, đã ko còn sống ở gần e nữa???? Từ trước đến giờ chị định giới thiệu nhiều người cho e lắm, nhưng nghĩ kĩ ko ai có thể làm e thay đổi, nhưng giờ thì có rùi đó, và chị tin M.HÙng sẽ làm được. Nên chị muốn e với a ý thử liên lạc với nhau qua yahoo và mail trước xem thế nào, J
H.Yến: mắt cô bắt đầu dưng dưng cứ mỗi khi có người nhắc đến người yêu cũ của cô. Chị! E xin lỗi, e biết mình sống thế này sẽ chẳng khác nào e tự làm khổ chính mình, nhưng chị à, nỗi đau đó quá lớn, vết thương đó quá nặng , nó đã làm cho con tim e bị đóng băng thật rùi chị ạ.
D.Vân: Chị hỉu, e đừng chảy nước mắt nhé, chị ko thích nhìn e như thế, e có biết đôi mắt e rất buồn ko???
H.Yếnạ, e biết, nhưng sinh ra e đã thế ùi, mà chị nè, chính xác bao lâu nữa a ý mới về nước???
D.Vân: qua Tết Tây này e à, tầm đầu tháng 1
H.Yến: oh, từ giờ tới lúc đó còn 5 tháng nữa, lúc đó hãy tính chị ạ, giờ e ngại chat chít với mail lém, L, công việc ở Bank dạo nè cũng đủ làm e mệt, tối về chỉ muốn đọc báo chút rùi ngủ thui à.
D.Vân: trời, chị thua e rùi, haizzzz, mà chị có quyết định chuyển sang làm cho bộ phận khách hàng doanh nghiệp rùi e à, chúng ta không được cùng phòng nữa, L
H.Yến: gì cơ………………chị chuyển thật sao, e tưởng đợt đó chị nói đùa, huhu, e ko muốn xa chị đâu, (
D.Vân: Con bé ngốc, chị chuyển bộ phận chứ có chuyển sang chi nhánh hay ngân hàng khác đâu!!
H.Yến: gì thì gì , e đều không muốn, sau này rủ chị đi đâu lại đều phải đặt lịch trước với chị thì e chít mất, …..
D.Vân: hì, thì có sao đâu, bữa ăn trưa thì chị e ta cứ hẹn giờ cố định hàng ngày rùi cùng đi, hôm nào ai bận thì nt bảo trước, chị đâu có bỏ rơi e đâu nhỉ???
H.Yến: thế cũng được, đành chấp nhận vậy, đó cũng là tương lai của chị mà
D.Vân: uhm, giờ chúng ta về nha, hnay đi chơi + shopping đến đây là cũng đủ rùi nhỉ??
H.Yến: Dạ, về thui chị..
Sau khi D.Vân chuyển công tác, hàng ngày H.Yến vẫn chăm chỉ làm việc và phấn đấu với những mục tiêu mà cô đã đặt ra ( vì cô cũng là con người có khá nhiều tham vọng) nhưng cô có cảm giác như thời gian mỗi ngày trôi đi thật là chậm.
Sài Gòn, Ngày….Tháng…Năm..
Cô đang lu bu với 1 số giấy tờ, vì gần cuối năm rùi công việc đang đổ dồn lên đầu cô.
Viết Quý: H.Yến… em biết tin gì chưa????
H.Yến: có gì HOT hả a? nóng hay đang nguội dần???? ^^
Viết Quý: oh, mọi lần e bà 8 ( bà 8 = buôn dưa) nhanh lắm cơ mà, đợt nè giảm độ thế???
Cô suy nghĩ: đúng là từ hồi chị D.Vân chuyển đi, cô cũng bớt bà 8 thiệt, sau đó cô nở nụ cười nhìn V.Quý.
V.Quý: phòng chúng ta sắp có mem mới đó, nghe nói a chàng này vừa giỏi, vừa lịch sự, hòa đồng, đặc biệt có tài rất được lòng phái đẹp, mà mới du học ở Singapore về nữa đó
H.Yến: Tin này đúng là Hot thiệt đó, nhưng mà cái phần sau a nói thì e ko có hứng, quan trọng a ta làm đc việc ko thui!!
V.quý: Tròn hết mắt nhìn cô, e bị hâm à! e có phải con gái ko đó, ko lẽ e….
Cô ngừng hẳn công việc và ra nói chuyện với V.Quý, vì sếp cô cũng vừa ra ngoài….
H.Yến: có a hâm thì có , e làm sao hử???? E cực kì bình thường đó nhé, tiểu sử bệnh mất trí, bệnh tâm thần thì ko bao giờ có, thị lực của e 11/10 đó, chẳng làm sao hết nhá.
V.Quý cười và nói: vâng , a bít nàng ko sao chỉ thi thoảng hơi dở tí thui, ), mà nghe nói a ta cũng là người gốc HN đó, nhà cũng khá giả lém
H.Yến: hả????????????????????
V.Quý: biết ngay mà, con gái nói đến giàu cái là sáng hết mắt lên, hahahahahaha
H.Yến: xì, thui đi, e ko ham giàu, mà bố mẹ a ta giàu chứ a ta đã giàu đâu, chẳng liên quan chút nào, e chỉ sốc khi nghe thấy 2 từ Hà Nội thui , hì hì
V.Quý: oh, vậy mà a cứ tưởng????
H.yến: tưởng gì?? Ăn ít dưa bở thui, , mà SG có dưa bở ko nhỉ???
V.Quý: bótay với nàng đó, ), nhưng cùng HN là vui ùi, chuẩn bị nhận đồng hương đi e,
H.yến: kệ e, a lo cho a trước đi, ko hoàn thành chỉ tiêu đợt nè thì chít chắc đó, >”<
2 hôm sau, cô vẫn làm việc bình thường, nhưng đến gần bữa trưa thì cô vô tình gặp 1 người – đó là 1 chàng trai đi từ phòng của giám đốc ra, cô đứng ngẩn đó, băn khoăn , nhìn vừa quen vừa chút là lạ, nhưng nghĩ không ra nên cô đành đi đến quán ăn trưa
Diễm Vân vừa nhìn thấy cô đã gọi to: Hoàng……….yến…………
Hoàng Yến: ủa?????? hôm nay chị làm sao thế , chưa bao giờ chị gọi tên e to thế nhé!
Cô chạy vội đến ngồi cạnh D.vân và lại bắt đầu: Hôm nay trời không nắng cũng ko có giọt mưa nào, chỉ 1 chút lâm thâm, hay là………….. chị gặp ma….. , cũng ko thể đúng,….aaaaaaaaaaaaaaaa, hay chị bị bệnh, :-ss
D.Vân: tôi xin cô, ma hay bệnh cũng tầm thường với chị, e nhìn chị thế nè cơ mà ( D.Vân liền dơ cao 2 tay lên thể hiện)
H.Yến: Cô cười – cười 1 cách thoải mái mà không hề nghĩ rằng đang có nhiều người cũng chú ý đến cô
D.Vân: mọi người đang coi kìa , e dừng lại được chưa???
Bất giác cô nhận ra, và hai má cô hồng lên vì ngại ngùng….cô nghiêng nghiêng mặt và hỏi:
Vậy chị có chuyện gì nè????
D.vân cũng đỏ mặt chẳng kém gì cô lúc nãy: chị đã tìm thấy nửa còn lại của chị.
Lúc này cô để ý mặt của D.Vân càng lúc càng đỏ lên:
Thế anh chàng nào có diễm phúc được chị đưa vào trại ngựa thế????, =)))))
D.vân nghiêm mặt hỏi: “sao lại là trại ngựa???”
H.Yến: ôi trời, bà chị tôi, bình thường thông ming cực đỉnh cơ mà, thế chị tuổi gì nè???
Lúc này D.vân mới để ý kĩ và bẹo má H.Yến 1 cái vì tội nói tếu, ^^
D.Vân: H.yến à, xem ra từ xưa đến nay chị coi nhẹ e quá cơ,
H.Yến: hì hì, giờ chị bít thì chưa muộn đâu à, ). Không giỡn với chị nữa nha, thế tóm lại a chàng nào có khả năng làm trái tim chị của e r..ung..đ..ộng.. thế ta???
D.Vân: anh chàng mới được nhận vào phòng của e đó, e gặp chưa????
H.Yến: oh, ma mới đã đến giới thiệu đâu mà biết đc chị, xem ra e phải đi bà 8 tiếp ùi, mình đang chậm hơn thời đại nhiều quá, há há há….
D.Vân: thế thì bùn e quá đó, từ ngày chị đi, đẳng cấp bà 8 của e bị tụt hậu quá nhìu nha, )
H.Yến: e ko dám so với chị đâu, sợ lém à, mà e nghĩ là dù e có xách cả dép cả nồi niêu xoong chảo cũng ko học kịp với chị mất, =))))))
D.Vân: ư hừm….., >”<
Tối hôm đó về; H.yến đã rất băn khoăn, ko hiểu a chàng đó là ai mà lại HOT đến thế, bản tính tò mò của cô lại trỗi dạy, cô lên mạng và tìm đủ mọi cách để tra ra bằng được con người đó, cô rất cao hứng vì cô luôn tâm đắc rằng: “google chính là phương tiện hữu ích nhất của loài người” , nhưng có vẻ như lần này cô đã thất bại, vì những thông tin về a chàng này đều rất mờ nhạt. Cô tĩnh tâm lại: Tại sao mình lại phải tò mò quá mức về 1 con người như thế này nhỉ, từ lâu mình đã hứa là coi như con trai ko tồn tại trong tình cảm của mình rùi mà! Cô quyết định tắt máy và đi ngủ , đằng nào sáng mai người đó cũng sẽ đi làm buổi đầu tiên
Sáng hôm sau, vừa bước đến cửa phòng cô đã thấy lạ, sao hôm nay phòng này vui thế, mọi hôm ai cũng bận việc người ấy, người thì giấy tờ, người thì đi gặp khách hàng, chẳng mấy khi đầy đủ cả,nếu chỉ vì có người mới đến cũng ko hẳn là đúng. Vì ngay cả lần đầu tiên cô đến bank làm việc cũng ko đông đủ được như thế này. Cô bước vào và chào mọi người rất to, mọi người không nói gì cùng quay ra nhìn cô rùi Thiên Long vội chạy ra kéo cô đến chỗ trưởng phòng và 1 a chàng đang ngồi bên trong phòng giám đốc. Cô thấy chẳng có gì hứng thú hết nên nhanh chóng về chỗ và bắt đầu công việc của mình.
Một lúc sau họ bước ra, và tất cả ai cũng vội chạy về chỗ người ấy, a chàng đó bắt đầu đến chỗ từng người và làm quen rất lịch sự, cô vẫn chỉ dán mắt vào đống giầy tờ trước mắt ( note: cô là người có khả năng tập trung vào công việc rất cao).
Anh chàng đó bước đến chỗ cô, nhưng cô không để ý là a chàng này đang đứng trước mặt cô, đến khi a giơ tay ra trước mặt và cúi thấp xuống nhìn cô, cô mới chợt giật mình ngẩng đầu lên nhìn, anh nói nhanh:
Chào bạn , mình tên là Lâm Hùng, rất hận hạnh được làm quen với bạn, mong bạn sau này sẽ giúp đỡ mình nhiều.
Cô nhìn Lâm Hùng mà không hề chớp mắt, miệng cô lắp bắp mãi:
L…Â….M H…Ù…N…G, aaaaaaaaaaaa, anh Lâm Hùng, cơ mặt cô bắt đầu bớt dãn ra và cười rất vui sướng, cô chạy lại và ôm chầm lấy a, cô khóc trong sự bất ngờ và nói:
Sao a đi lâu thế, a có biết e chờ a lâu thế nào không? Rồi 3 năm nay a cũng chẳng chịu gửi mail cho e, a ác quá đi , a quên e rồi sao?
Mọi người ai cũng hoảng hốt bất ngờ vì không hiểu chuyện gì đang diễn ra trước mặt, J. Lâm Hùng nói:
NGốc, a quên e sao được, e mãi là cô e đáng yêu nhất của a mà, nín đi, mọi người coi kìa e.
Cô chợt giật mình và buông a ra rất nhanh, cô đỏ mặt liền biện minh với mọi người:
Mọi người đừng hiểu nhầm nhé, e xin giới thiệu : Lâm Hùng là người a kết nghĩa của e cũng là người a mà e quý trọng nhất hồi e còn học đại học ngoài Hà Nội, hì hì.
Mọi người dần bình thường trở lại, Thiên Long giỡn cô( có lẽ anh là người hay trêu cô nhất kể từ khi cô bắt đầu làm cho Bank và cũng không ai nhận ra rằng : Thiên Long thích cô, kể cả cô cũng không nhận ra, tưởng rằng T.Long tính tình vui vẻ, hòa đồng nên cô cũng đáp lại bằng sự nhiệt tình, thoải mái) :
Cậu có biết cậu làm cho mọi người vừa hồn bay phách lạc ko??? Mình cứ tưởng đó là người yêu cậu cơ đó, hahahahahaha.
Cả cô và Lâm Hùng cùng nhìn nhau cười rất vui, đến bữa trưa cô kéo Lâm Hùng đi rất nhanh vì sợ mọi người sẽ bắt anh đi ăn cùng, và như thế cô sẽ không được nói chuyện với anh thoải mái, họ xuống căng tin và cùng ăn uống , trò chuyện,
Hoàng Yến: cho e lý do 3 năm nay a mất tăm mất tích ko liên lạc gì cho e???
Lâm Hùng: a xin lỗi, đã có quá nhiều chuyện xảy ra mà a ko thể kiểm soát đc nên a đã phải cắt liên lạc, hic
H.Yến: ko thể kiểm soát???? Sao lại nghiêm trọng thế, dù gì e cũng coi a như a trai rùi, a có thể chia sẻ cho e được không???
Anh ngập ngùng đang định nói thì có tiếng ai đó gọi Hoàng Yến , cô nghe quen quen, và đúng như cô nghĩ, đó chính là Diễm Vân, vậy là câu chuyện của họ phải dừng lại tại đây.
Diễm Vân: cô vỗ vai H.Yến , không quên hello, chợt cô để ý đến người ngồi đối diện H.Yến, Lâm Hùng vội đứng lên, không quên giơ tay ra:
Chào cô, tôi là Lâm Hùng, nhân viên mới của phòng khách hàng cá nhân
D.Vân lắp bắp: dạ, ch…ào….. chà..o…chào anh, tôi là Diễm Vân, tôi làm việc bên phòng khách hàng doanh nghiệp.
L.Hùng: Mời cô ngồi cùng chúng tôi cho vui
D.Vân ngồi xuống, không quên quay sang liếc H.Yến 1 cái
H.Yến tủm tỉm cười và bắt đầu nói :
Giới thiệu với a, CHị D.Vân đây là 1 người chị, 1 người bạn thân nhất của e trong bank đó.
L.Hùng: vậy sao?? Thế thì tốt quá còn gì??
H.Yến: Uhm, và có thể sẽ là 1 nửa còn lại của a trong tương lai đó
Lúc này mặt D.Vân càng lúc càng đỏ lên, đôi tai của cô đỏ rực như quả ớt vậy.
L.Hùng: Con bé này, e chỉ giỏi đùa, bỏ cái tật đó đi, không ế chồng là a ko chịu trách nhiệm đâu nhé
H.Yến: hô hô hô, không nha, e không cần đâu, e đủ tự tin để lo được, e chỉ lo cho chị ý thui a à, )
D.Vân liền quay sang véo hông H.Yến, làm cô đau và hét toáng lên. D.Vân sợ quá liền lấy tay che miệng H.yến lại, L.HÙng chỉ còn biết ngồi cười mỉm mà không biết nói gì hơn về cô e quái đản này của mình
H.Yến trật tự lại và nói tiếp: giới thiệu với chị đây la a zai kết nghĩa của e – Lâm Hùng
D.Vân: sao cơ??? Sao e kết nghĩa nhanh thế????
H.Yến: ha ha ha ha…. Tất nhiên là không thể nhanh thế được bà chị của e ơi, e và a ấy kết nghĩa với nhau từ 5 năm trước cơ mà, =))))))))))
D.Vân: ohhhhhhhhhhhhhhh, có phải là a chàng e kể cho chị là nếu quay về cả e và a ý chưa iu ai thì 2 ng sẽ iu nhau ko??????
H.Yến: chính xác , đích thị là chàng.
H.yến quay sang nhìn L.Hùng cười mỉm mỉm nói tiếp : câu đó là của 5 năm trước , nhưng có lẽ bây giờ e xin rút lại thui, giờ người ta có đối tượng ùi, mom men vớ vẩn tiêu ngay ko kịp ngáp ý chứ, )
L.HÙng lườm cô và nói: a thua e rùi, lời lẽ của e vẫn như xưa, làm a chẳng xoay nổi, sợ e quá ùi
D.Vân: a L.Hùng nói đúng đó, chị cũng sợ e gê gớm ý
H.yến: ô kì nha, e đã làm gì 2 người đâu ta, 1 sợi tóc cũng chưa dám động nhá, thế mà cả 2 cùng kêu sợ e, giữa 2 người có sợi dây tơ hồng kết nối à, đây đúng là “ tâm đầu ý hợp”, hahahahahahaha, =))
L.Hùng & D.Vân: >”<
Tối hôm đó về, H.Yến cứ nằm và mải mê suy nghĩ: cảm ơn trời đã cho con gặp lại a ấy, cảm ơn ông trời đã mang thiên thần hộ mệnh về bên con, con cảm ơn ông rất nhiều , :x. Thực sự trong lòng cô, L.HÙng vẫn luôn là người hiểu cô nhất, chỉ cần nghe câu nói hay nhìn ánh mắt cô là a có thể đoán ra tâm trạng lúc đó của cô, nên cô rất khâm phục a, cũng có 1 thời gian lay động a, nhưng lâu dần cô nhận ra sự lay động đó chỉ giống như dành cho 1 người mà cô tôn trọng, mà cô thần tượng thôi, lâu dần cô cũng quen với việc coi L.HÙng như a zai mình.
Từ sau đó, H.Yến và L.Hùng luôn làm việc cùng nhau, đi cùng nhau kể cả lúc đi làm, đi về, hay đi ăn trưa. Một thời gian, có khá nhiều người bàn tán về 2 người họ nhưng H.Yến đều vô tư cho qua, vì cô chỉ cần thấy hạnh phúc còn ai muốn nghĩ sao cũng tùy.
Thụy Sỹ…ngày…tháng …năm
Minh Hùng: 6 năm, một quãng thời gian vừa dài mà cũng vừa đủ, dài vì tôi đã xa quê hương, gia đình, bạn bè suốt 6 năm qua, đủ vì ít ra tôi cũng đã có những kỉ niệm sâu sắc để khi trở về quê hương tôi vẫn còn chút lưu luyến mảnh đất Thụy Sỹ không quá ồn ào pha chút tĩnh lặng này: tuy tôi thích biển, nhưng mảnh đất này không cạnh biển, nhưng tôi chọn nơi đây bởi vẻ đẹp ẩn bí của thiên nhiên, núi đồi vào mùa xuân, vẻ đẹp lạnh lùng mà ấm áp lòng người của những dòng sông băng vào mùa đông. Và cũng tại nơi đây, tôi đã tình cờ gặp được một cô bé (cô bé ấy tên là Thiên Như) và vô tình tôi cũng đã để cô bé ấy ra đi……
Mải miên man mà không biết rằng điện thoại đang đổ chuông nãy giờ:
Tôi nhìn qua em dế của mình, mami lại gọi nữa rồi:
Alo, mẹ à??
Con sắp lên máy bay chưa, sao giờ này vẫn nghe điện thoại được????
Mẹ hỏi hay quá!!! Tất nhiên con chưa lên thì mới nghe được điện thoại của mẹ chứ!!
Uhm nhỉ, mẹ lộn, nhóc con bắt lỗi vẫn ghê như ngày nào , ^^
Tôi thực sự phát bực mình vì bà mẹ quý hóa của mình: Mẹ…………………….Con 27 tuổi rồi chứ ko phải nhóc con đâu
Uhm, thế thì về nhanh rồi kiếm tiền mau đi, nhanh còn kiếm cho mẹ cháu bồng cháu bế nữa chứ, con nhẫn tâm lắm đó, biết không???
Lại điệp khúc nàng dâu – cháu chắt, những lúc thế này tôi chỉ muốn trả lời nhanh cho mẹ cúp máy, không mẹ lại thao thao: “con của bạn mẹ thế này, con của bạn mẹ thế kia, nhiều cháu lắm rồi mà mẹ chưa có đứa nào, buồn lắm con ơi”.
Cuối cùng mẹ cũng tắt máy, tôi tiếp tục nghe tiếp bản nhạc mà cả tôi và Thiên Như đều luôn thích nghe mỗi khi 2 đứa ở cạnh nhau:
“you are not here
can't stand you're not near
I'll wait for you forever and I pray
my fantasy makes me believe that you're with me”.
“Em không ở đây
Anh không chịu được khi không có Em ở quanh đây
Anh sẽ mãi đợi Em và Anh cầu nguyện
Ảo tưởng của Anh làm Anh tin rằng Em vẫn đang ở bên Anh”
………………….……..
“snow falling down
and you're not around
I'm all alone that white wonderland”
“Tuyết vẫn đang rơi
và Em không ở gần bên
Anh đã thấy tất cả nỗi cô đơn trong thiên đường tuyết trắng”
“I have winter in my heart
count the hours every single day
that lonesome time is too sad to be true
got winter in my heart”
“Anh có một mùa đông trong trái tim
ngồi đếm từng giờ mỗi ngày lẻ loi
thời gian cô đơn ấy thật sự quá buồn để thật sự…
cảm nhận thấy mùa đông trong trái tim”
Đoạn điệp khúc cuối vừa kết thúc cũng là lời thông báo chuyến bay của tôi đã đến giờ lên máy bay, đứng dậy…nhắm mắt lại…hít 1 hơi thật sâu…và từ từ mở mắt….say goodbye Switzerland…say good bye – my love…
Sài Gòn…ngày..tháng…năm
D.Vân: H.Yến này, e còn nhớ người a họ Minh Hùng của chị mà chị kể với e đợt trước không???
H.Yến: Có phải a chàng du học ở Thụy Sỹ không chị?
D.Vân: uhm, a ấy đã về nước từ hôm qua rồi e ạ, và chị…
H.Yến: D.Vân , chị đừng nói nữa, e biết chị vẫn nuôi ý định giới thiệu e cho a ấy. Nhưng đáng tiếc, e không còn hứng thú với mấy chuyện này nữa chị à!!!
D.Vân: Thôi, chị không nói nữa, cứ để ông trời quyết định, cơ duyên của 2 người tới đâu thì tới. Mà mai a ấy sẽ bắt đầu đến bank nhận việc đó, e cứ chuẩn bị đi là vừa, kiểu gì a ấy cũng sẽ làm việc cùng với e đó.
Hôm sau:
H.Yến: Hello a. Lâm Hùng, đêm qua ngủ ngon không a??
L.Hùng: oh, chào e, a ngủ ngon lắm, mà nè, phởn vừa thui, hôm nay nhận sếp mới đó, e nghe chưa?
H.Yến: e biết, đó cũng là a họ của chị D.Vân đó a, nghe nói a ta sẽ làm nhóm trưởng của chúng ta phải không a???
L.HÙng: e cũng tin tức nhanh nhỉ! Mọi người mấy hôm nay bàn tán ghê lắm, độ lạnh lùng, đẹp trai, tài giỏi cứ phải gọi là các cụ nhìn thấy cũng mê đó, ), nên e cứ cẩn thận không gặp sét lớn đó, :d
H.Yến: oh, e ko quan tâm, muốn ra sao thì ra, cùng lắm nghỉ việc,
L.HÙng: cẩn thận với cái miệng và câu nói, ở cơ quan e đừng có mà phát ngôn bừa bãi, may mà giờ chỉ có a với e trong thang máy đó ngốc.
Cửa thang máy mở ra: 6 ánh mắt nhìn nhau( H.Yến, L.Hùng, M.Hùng), M.Hùng chợt giật mình trước ánh mắt chớp nhoáng qua của H.Yến: Sao người con gái kia lại có ánh mắt giống Thiên Như đến thế.
H.Yến: A chàng đó đẹp trai mà sao nhìn e giữ vậy a nhỉ???
L.Hùng: Chắc tại e xinh quá ý mà,
H.Yến: e không dám, không xấu quá là mừng lắm ùi ý, ^^
Bước vào phòng, một lần nữa H.Yến lại được chứng kiến phòng mình ầm ĩ thế này sau lần L.HÙng đến làm ở phòng, L.Hùng & H.Yến vừa bước vào :
Viết Quý: lúc nãy, e có gặp 1 a chàng cao lớn đẹp trai không???
H.Yến: có , cả e và L.Hùng đều gặp nè, sao thế a???
V.Quý: a chàng đó sẽ là nhân viên mới tiếp theo của phòng mình và cũng sẽ là nhóm trưởng mới của chúng ta đó
L.Hùng: lẽ nào đó là Minh Hùng à???
Thiên Long: chính xác đó, con trai tổng giám đốc bank của chúng ta đó, xem ra phòng chúng ta ngày càng hội tụ nhiều nhân tài – đẹp zai – đào hoa nhỉ??? Giờ lại có song HÙng nữa chứ, kiểu nè ăn mừng lớn quá, )
Trưởng phòng từ đâu đi tới, 8 chuyện xong chưa nè??? Quá giờ làm việc rùi nhé, ai muôn mất thưởng cuối tháng thì bảo anh nhé!!!
Nghe đến từ thưởng ai ai cũng im lặng bắt đầu công việc của mình mà không dám hé câu nào, J
Bữa trưa, L.Hùng & H.Yến đã đợi sẵn ở quán ăn mà cả 2 người và D.Vân thường ngồi.
H.Yến: Lạ thiệt, sao hôm nay chị D.Vân đến muộn thế, cái bụng e nó reo ầm ĩ lun ùi, hic hic. Kiểu nè đi bà 8 ở đâu ùi, tí bít tay e, > “ <
L.Hùng: e chịu khó chút đi, chắc cô ấy đang gặp ai đó cũng nên, mà e cứ cau có thế ế chồng thiệt chứ không đùa đâu nha!!
H.Yến: oài, e đang mong ế đây, ở nhà với ba mẹ vui hơn , lại được tha hồ tung tăng bay lượn, ), mà a hiểu chị D.Vân quá nha, ),,,,,có người đỏ mặt, hahahahaha…
L.Hùng: đang cầm ly uống chút nước mà suýt sặc, e muốn a chít sớm em mới vừa lòng sao, a nhắc lại lần cuối, ăn nói cẩn thận đó, >”<
Dù L.Hùng rất chiều H.Yến, H.yến cũng hay giỡn a, nhưng 1 khi đã biết a cáu lên thì cô lại rất tôn trọng a, đó cũng là cách duy nhất để L.Hùng có thể trị được cái tính cách nông nổi bồng bột không giống ai của H.Yến.
Từ phía sau, giọng D.Vân vang lên:
Xin lỗi cả nhà, mình đến muộn, cả nhà đói lắm hông?
H.Yến bật dậy và nói: Chị hôm nay sao thế, định cho e treo hồn ở quán còn xác không đi về hử????
D.Vân: chị xin lỗi mừ, e đừng nóng chứ, trời nóng người nóng là stress lém e ơi, . Mà hôm nay chị mang đến thêm một người bạn nữa nè
H.Yến mải giận mà không để ý nãy giờ đi cùng D.Vân còn có 1 người con trai cao to, đẹp zai đang đứng cạnh, cô thoáng giật mình khi nhận ra đó là người sáng nay mà cô và L.Hùng đã chạm mặt ở thang máy. Cô nói:
Aaaaaaaaaa, đúng rùi, a Minh Hùng đúng không chị???
D.Vân cười: uhm, đúng ùi e, giới thiệu với cả nhà, đây là a họ mình – Lâm Hùng, a ấy mới du học ở Thụy SỸ về, và đợt nè sẽ về làm trưởng nhóm bên phòng e đó, ^^
Giới thiệu với a, đây là Lâm Hùng và Hoàng Yến, họ là anh em kết nghĩa của nhau đó a, nên sau này a có thấy 2 người họ bám chặt lấy nhau thì cũng xin 3 chữ: “ đừng hiểu nhầm” nha ^^. Ngoài ra, Hoàng Yến cũng là cô bé thân thiết nhất với e ở Bank đó a ạ
Rất nhanh, Minh Hùng bước đến và nói: Xin chào 2 bạn, mình là Minh Hùng, rất vui khi được làm quen!, ( nụ cười của M.Hùng quả là không chê vào đâu được, có khá nhiều cô gái đã đem lòng thương a cũng vì nụ cười nè)
Trong suốt bữa ăn, kì lạ thay M.Hùng luôn luôn để ý đến H.Yến, còn H.Yến thì vẫn thánh thót như mọi ngày, cười nói rất vui vẻ, vô tư, cô không nghĩ rằng đang có 1 ánh mắt chăm chú nhìn cô. Thời gian trôi qua, lần lượt L.Hùng, D.Vân đi trước, họ cáo lỗi vì có công việc hay gặp khách hàng,…
Đến khi bữa ăn kết thúc chỉ còn lại M.HÙng và H.Yến, nhưng vì còn sớm nên họ đã ngồi lại uống cà phê đợi giờ vào làm của ca chiều.
H.Yến: xin lỗi hơi mạo phạm, nhưng tôi có thể biết tuổi của anh được không?
M.Hùng: không sao, tôi 27 tuổi, còn e?
H.Yến: tôi kém a 4 tuổi, mà kém nhau 4 tuổi có được coi là khoảng cách đẹp không nhỉ???
M.Hùng mỉm cười( lâu rùi a mới lại nở nụ cười mỉm thiên thần như thế này và cũng lâu rùi khi mở đầu câu chuyện a lại được nghe 1 câu hỏi về tuổi, vì trước đây lần đầu tiên Thiên Như đặt câu hỏi cho a cũng là về tuổi ):
Theo e , có hợp hay không?
H.Yến: tôi đang hỏi a cơ mà, sao a đã đặt ngược lại rùi???
M.Hùng: hì, tôi muốn nghe e nói sao thui, không ngờ e cũng chẳng vừa chút nào à!, ^^
H.Yến: ý a nói tôi ghê gớm đúng không?
M.HÙng: hey, này, tôi không có ý đó nha, e đừng có mà hiểu nhầm thế chứ, oan cho tôi quá!
H.Yến: rõ là thế lại còn chối, thế a có trả lời ko???
M.Hùng: đc ùi, tôi trả lời, theo tôi hợp hay không quan trọng là do mình, chứ tuổi tác không thành vấn đề đâu e à!
H.Yến: oh, a cũng có suy nghĩ giống tôi nhỉ! Thú vị ghê đó, J
M.HÙng: tôi lại tưởng e sẽ nói là hợp đó, = _ =
H.Yến: her, đó là a thích tưởng quá chứ tôi cũng có lập trường của tôi chứ bộ. Mà xa Sài Gòn lâu ùi, a có thấy nhớ nơi đây không?
M.Hùng: có chứ, dù gì tôi cũng sinh ra và lớn lên ở đây mà
H.Yến: vậy mà tôi cứ nghĩ a là con người lạnh lùng, không cảm xúc, không biết thương nhớ gì cơ đó!
M.hùng: e……….., có lẽ giờ tôi phải công nhận e không đơn giản chút nào thật rùi, e hơn những gì mà tôi nghĩ đó.
H.Yến được đà vênh lên: hohohohoho, thế thì a sẽ còn phải nhìn lại về tôi nhiều đó, tôi không dễ dàng từ bỏ điều gì mà tôi đã nói hay chưa đạt được đâu, nhất là về con trai, đừng cố tỏ ra gần gũi với tôi, kể cả a là sếp của tôi, không thì không bít sẽ có chuyện gì xảy ra đâu, tôi chỉ cảnh báo trước thế thôi, còn a nghĩ sao thì tùy….về cơ quan thui, đến giờ làm việc rồi!
M.hùng: E đang dọa tôi đó à, e nghĩ tôi là ai chứ, nhưng e cũng khiến tôi phải thừa nhận, e bản lĩnh hơn tôi thấy, ha ha ha ha ha, sau này sẽ có nhiều chuyện vui lắm đây,
Đêm hôm đó:
H.yến: Nhật kí……….Hôm nay, ngày đầu tiên gặp M.Hùng, quả thực a ta quá hoàn hảo, từ khuôn mặt đến vẻ bề ngoài và cách nói chuyện, nếu nói mình không có chút xuyến xang cũng không đúng mà rung động rùi thì cũng sai,hic hic, nhưng “mình điên thật rùi, dù gì sau này a ta cũng là sếp mình, sao mình lại nói như thế với sếp chứ, aaaaaaaaaaaa, H.Yến , mày khùng quá rùi….mà kệ… thế cũng tốt, ít ra a ta cũng sẽ hiểu mình phần nào mà tránh gây phiền cho mình, J”
M.Hùng: cô nàng này khiến mình thật sự bất ngờ, ánh mắt có gì đó trong sáng , huyền bí nhưng lại hiện ra là con người nghị lực, thật không giống với Thiên Như của mình chút nào. Kể ra ngày đầu tiên đi làm đã ấn tượng thế này, cũng thú vị thiệt đó. Mà tại sao mình lại bị cô ta thu hút như thế nhỉ, chẳng phải hot girl – thiên tài gì vậy mà mình lại nghĩ nhìu về cô ta thế, lâu rùi mình mới lại thấy mình lạ thế này, haizzzzzzzzzzzzzz, ngốc quá!!
Ngày..tháng…năm
L.Hùng: H.Yến, chuẩn bị vào họp tổng kết cuối tuần thui e, trưởng nhóm đang đợi kìa!
H.Yến vừa nhìn hồ sơ vừa nói:e vào ngay đây, a giục ít thui, nhóm trưởng đợi thêm 1,2 phút có sao đâu
Từ đâu đó tiếng M.HÙng vang lên: thế tôi có cần trừ ngày lương của e hôm nay không?
H.Yến giật mình nhìn M.HÙng và không quên nở 1 nụ cười thật tươi ( nụ cười cũng chính là điểm mạnh của cô đối với phái nam, )
Thứ 7 cuối tuần sau khi tan làm vào buổi trưa, những hôm không có hẹn với bạn bè hay D.Vân, H.Yến có sở thích: lang thang đi bộ 1 mình trên khắp các con phố trung tâm ở quận nhất, điểm dừng chân đầu tiên của cô lúc nào cũng là Diamond Plaza, thưởng thức chút KFC rùi vào rạp chiếu phim, Công xã Paris, Nhà thờ Đức Bà, Bưu điện Sài Gòn. Xế chiều, cô đến với Highland coffee cùng 1 cuốn truyện và không quên thưởng thức bữa tối với 1 số món ăn Huế cạnh khu chợ Bến Thành, nhưng có lẽ điều mà cô thích nhất , địa điểm luôn hấp dẫn cô đó lại là Tòa tháp tài chính Bitexco, bởi ở nơi đây khi lên đài quan sát tại tầng thứ 47 thui cô đã có thể ngắm toàn bộ Sài Gòn về tối đêm, cô luôn tưởng tượng rằng vẻ đẹp đó thật hoàn hảo – một thành phố sôi động với hàng ngàn ánh đèn giống như đang ngắm những con đom đóm giữa bầu trời đêm vậy – điều đó giúp tâm hồn cô trở nên vui vẻ thoải mái hơn, nhất là sau cả tuần làm việc stress.
Như mọi lần, đứng trên tòa tháp cô vừa ngắm nhìn thành phố, vừa đeo tai nghe du dương theo điệu nhạc của ca khúc “Winter in my heart”, bản nhạc mà cô luôn thích thời sinh viên, cô bỗng nhớ Hà Nội, nhớ cái lạnh giá, rét buốt thấu cả con tim, khóe mắt bắt đầu rưng rưng nhưng cô biết cô đang đứng đâu nên sự kiểm soát cảm xúc rất tốt đã không để ai nhận ra là cô đang khóc. Lúc này cô cũng có cảm giác hơi lạ, giác quan của cô luôn rất chuẩn, cô quay sang phía bên trái và giật mình khi nhận ra người đang đứng cạnh cô nãy giờ là Minh Hùng.
M.Hùng: 1 người con gái có đôi mắt đẹp là 1 người có khả năng biết kìm nén cảm xúc đúng lúc, đúng chỗ và em là 1 trong số những cô gái đó.
H.Yến bất ngờ mà thốt lên: Sao a lại ở đây vào giờ này, mà sao a lại biết tôi muốn khóc???, . Tôi cứ tưởng a là người vô cảm đó,
M.Hùng: chẳng lẽ e được phép đứng đây còn tôi không được sao??? Còn sao tôi lại biết điều kia thì xin e hãy nhớ lấy 1 điều rằng: “ đừng chỉ nhìn vẻ bề ngoài hoàn hảo mà lạnh lùng của tôi để kết 1 câu là tôi vô cảm”, tôi khác hoàn toàn với những gì mà e đang nghĩ đó
H.Yến càng bất ngờ hơn vì dường như M.Hùng đang dần nắm được thóp của cô, cô liền gắt lên: her, a là gì chứ, sao tôi phải nhớ điều đó về a, tôi nghĩ gì a làm sao mà biết được, đừng cho mình là giỏi hơn 1 số người mà tự kiêu, còn tôi nghĩ sao thì kệ tôi, không ảnh hưởng đến a là được, thiệt là xui xẻo, tự nhiên mất hứng, a thuộc chòm sao chiếu tinh của tôi đó à!!!
M.Hùng ko ngờ cô phản ứng giữ như thế: oh, e có cần tuôn 1 tràng như thế không??? Dù gì tôi cũng là sếp của e và hơn e 4 tuổi đó
H.Yến: sếp thì sếp nhưng thưa với a, giờ ko phải giờ làm việc, mau đưa hồn trở về thực tế đi, còn hơn tuổi tôi thì sao, a hơn tuổi không có nghĩa là a hơn tôi về cái đầu hay sự hiểu biết, cứ cho là a hơn tôi về cái đầu thật thì cũng không đủ tư cách để hiểu được con người tôi đâu! >_<
Nói 1 hồi xong cô bỏ đi, cô vẫn đeo tai nghe nhạc, bài hát đó vẫn không ngừng vang lên:
taking a walk
there's noone to talk
we used to be together hand in hand
my fantasy makes me belive that you're with me
em đi lang thang
không có ai để chuyện trò
trước kia chúng ta vẫn thường bên nhau tay nắm tay
những tưởng tượng của em làm em tin rằng anh đang ở bên em
nước mắt không ngừng rơi….
M.HÙng đứng ngẩn ra thực sự đang không hiểu chuyện gì xảy ra, con gái lạ kì thật đó, rõ ràng chưa nặng lời gì đã tự nói tự khóc rùi tự bỏ đi, chợt a thực sự cảm thấy lo lắng về cô nên đã chạy theo:
Này, cô đứng lại được không???
H.Yến: kệ tôi, a về đi, tôi không muốn thấy ai lúc này đâu, L.
Cô nói, nước mắt vẫn rơi, và bước chân cô không hề có ý định dừng. Mặc dù nói thế nhưng trong lòng cô lúc này đúng là rất muốn có ai đó để dựa vào, cô dần sợ cái cảm giác phải khóc 1 mình trong đêm tối, cô nhớ cũng ngày này 4 năm trước đó, cô đã quen người mà cô hết lòng yêu thương.
Không thể chứng kiến nước mắt của con gái rơi nhất là từ sau khi nhìn thấy Thiên Như khóc lần cuối, Minh Hùng đã tự nhủ, từ sau này trở đi sẽ không để cho người mà a yêu thương phải rơi nước mắt nữa. A vội chạy đến bên H.Yến, giữ cô lại và ôm cô thật chặt.
H.Yến bất ngờ chỉ biết vừa đánh M.Hùng, vừa khóc vừa gào kêu a ta thả cô ra. Mọi người đi đường ai cũng đứng sững lại nhìn, mặc dù đang đứng giữa phố đông đúc người, nhưng cả a và cô đều không hề quan tâm, vì lúc này ai cũng đang giữ cảm xúc của riêng mình.
H.Yến khóc đập lưng M.Hùng 1 hồi rồi cũng nấc lên từng tiếng và dừng lại, M.Hùng từ từ thả cô ra, H.Yến: hic, cảm ơn anh, cảm ơn a đã giúp tôi khóc thoải mái, có lẽ tôi quá lợi dụng đúng không??? Thành thật cho tôi xin lỗi, tôi sẽ đền đáp a sau, giờ thì a về đi, tôi xin phép về trước
M.HÙng nhìn vẻ mặt buồn rầu đó của cô thực sự không biết nói gì hơn là để cô đi, nhưng không hiểu sao con tim a lần này lại thắng lý trí, nó giục a hãy đi theo H.Yến, và đúng thế, a lái con Audi màu đen đời mới nhất theo sau cô và con vịt bầu( vespa ) , đến khi cô về đến nhà a cũng chưa về mà đợi cô vào nhà xong a bước ra khỏi xe và đứng trước nhà cô 1 hồi rất lâu. A tự nhủ, người con gái này thật lạ lùng, đây là lần đầu tiên a được chứng kiến 1 con người thật của cô, sau cái vẻ ghê gớm, mạnh mẽ hay cười, hay trọc a và mọi người hàng ngày. Trong tâm trí a nảy ra 1 ý nghĩ, quyết phải tìm hiểu cho ra bản chất thật của người con gái này, và để có thể biết rõ hơn chỉ còn cách đi hỏi Diễm Vân mà thui..
H.Yến về đến nhà, cô đi thẳng lên phòng, cô thả lỏng người tự do rơi xuống cái tấm đệm êm hàng ngày của mình. Bỗng nhiên cô thấy lạ, sao con tim mình lại đập nhanh đến thế, đã 1 năm rùi, con tim cô không còn biết cái cảm giác này, nó chỉ đập nhanh khi nào cô chạy bộ hay dọn dẹp nhà cửa cả ngày.
Lẽ nào, số phận lại muốn cô đến với Minh Hùng, cô miên man suy nghĩ đến khi có tin nhắn cô chợt tỉnh. Cô lục tìm e dế mà không thấy, bần thần 1 lúc định ko tìm nữa thì thấy e dế đang nằm trong túi áo khoác chống nắng. Cô mở ra, là tin nhắn của Minh Hùng:
Xin lỗi em, đáng lẽ tôi không nên để e khóc, nhưng lúc đó tôi không còn cách nào nên chỉ biết để e khóc cho thoải mái thui, có những thứ đã thuộc về quá khứ, hãy để gió cuốn đi, hãy để cát bụi chôn vùi, tình yêu sẽ đến với ai tin vào nó, cố lên e nhé, chúc e ngủ ngon, J
H.Yến mỉm cười và nhắn lại duy nhất 1 chữ: “ thanks!!”
Hôm sau, từ sáng sớm, M.Hùng đã đến tìm D.Vân:
King kong! King Kong!.....
Thật may, D.Vân có thói quen dạy sớm từ 6h cho dù hiện tại đang là chủ nhật, nếu như H.Yến chắc cô phải nướng đến cháy giường mới chịu dậy quá.
D.Vân nhanh chóng ra mở cửa, cô hơi sốc:
Aaaaaaaaaaaaaaaaa, sao mèo lại đến tìm ngựa vào giờ này, :O
M.HÙng: e sao đó, học tính của cô bé Hoàng Yến từ bao giờ thế??? Hét thì rõ to, xong lại mèo mới chẳng ngựa, a đoán e dậy ùi nên a qua hỏi thăm cô e họ của a có nuôi zai trong nhà không???
D.Vân: a nói gì thế hử, zai nào, e vẫn đang theo chủ nghĩa độc thân đó nhé!
M.Hùng: Giấy chứng nhận đâu? Mà khách quý tới phải tiếp, sao lại bắt khách đứng ngoài cửa trò chuyện thế này hả cô nương?
D.Vân: ối, e quên mất, , a vào nhà đi, mà giấy chứng nhận đang dán trên trán e đây nè, khỏi phải tìm ở đâu cho mất công, . Mà hôm nay có chuyện gì thế a? Sao lại tìm e vào giờ này?
M.HÙng: uhm, có chuyện, e mau thay đồ rùi đi ăn sáng, cà phê với a, từ sau khi a về nước đến giờ được mấy tháng rùi mà chưa có dịp ngồi hàn huyên, tâm sự với e, hì hì
D.Vân: ghê, hôm nay giả bộ nhớ tới cô em này nữa đó, cứ tưởng quên e luôn rùi ý chứ,
M.HÙng: thế nhanh lên ko? Không a đi đây, kệ e đó, =_=
D.Vân: đợi e 20 phút, xong ngay đây, sao điểm này a giống tính H.Yến thế không biết??
Nhắc tới H.Yến, M.Hùng chợt chột dạ.
D.Vân: Hù………….
M.Hùng: e mún a vào viện tim sớm à?
D.Vân: đâu có, chỉ là e thấy đang có người ngồi đần ra thui, hồn ơi, mày đang lưu lạc phương nào, về đây đi!!!
M.HÙng nghiêm giọng: Stop here, nhanh đi thôi
D.Vân càng được đà cười to hơn vì cô biết có người đang bắt đầu đỏ mặt, J
Cả 2 nhanh chóng vào quán bún bò mà D.Vân và H.Yến thường ghé qua.
D.Vân: a ah, mà hôm nay mặt trời đâu có mọc đằng tây a nhỉ??? Sao a lạ thế, sáng sớm đến rủ e đi ăn sáng cà phê, xong lại ngồi bần thần ra, có vấn đề gì đúng không?
M.HÙng: ờ thì mặt trời mọc đằng đông nhưng a thì ko có vấn đề gì đâu, mà không lẽ lâu lâu a muốn mời e đi ăn sáng tán gẫu cũng ko được sao?? Anh cũng phải quan tâm xem bao giờ cô em này cho a mum cỗ chứ, hì hì
D.Vân: xì, e ế ùi. Mà các cô gái vây quanh a đi đâu hết rùi, chủ nhật hàng tuần a vẫn đi chơi với họ cơ mà, hôm nay cô e này không bị ra rìa , thật là hạnh phúc quá,
M.HÙng: e mà làm bà cô, chắc suốt đời này a cũng ko dám lấy vợ đâu, a làm gì có e nào, mấy cô nàng chỉ là bạn rượu thui, e hiểu tính a còn gì, J
D.Vân : tùy a thui, nhưng a này, e hỏi điều này a đừng buồn nhé, a đã quên Thiên Như chưa???
M.Hùng suy nghĩ rồi nói: a cũng ko biết nữa, thực sự nỗi đau đó quá lớn, quá bất ngờ, nhiều lúc a tưởng chừng mình đã quên nhưng hóa ra a đều nhầm, đi cùng với những người con gái khác a chỉ luôn thấy hình bóng của Thiên Như, a không rõ liệu mình còn có thể dành tình cảm chân thành cho 1 người con gái khác hay không nữa e à!
D.Vân: Minh Hùng à, vậy a nghĩ sao về H.yến?
M.Hùng: thực ra hôm nay a gặp e cũng vì muốn hỏi e về cô ấy?
D.Vân: oh, e đoán ko sai mà, tự nhiên đêm qua e nhận đc 1 tin nhắn cụt lủn chỉ 2 từ của H.Yến: “ e nhớ…”, e biết con bé đang có tâm trạng nhưng e ko nhắn tin lại, như thế nó sẽ ngủ và quên đi tâm trạng lúc đó. Anh à, hôm qua đã có chuyện gì đúng ko?
M.Hùng: uhm e, tối qua tình cờ, a đã gặp H.Yến trên tòa tháp Bitexco, cô ấy đứng đó 1 mình nghe nhạc và ngắm thành phố, nhưng vô tình a nhận ra cô ấy đang khóc, a đã nói 1 số từ không nên nói, cô ấy vừa khóc vừa bỏ chạy, đến khi a chạy theo và ôm cô ấy, cô ấy khóc càng giữ, 1 lúc sau cô ấy chào a tự về, nhưng a có cảm giác bất an nên đã đi theo cô ấy về tận nhà. Chỉ có điều a hơi băn khoăn về cá tính của cô ấy.
D.Vân: hóa ra là thế, e hiểu rồi, con bé lại nhớ người đó , L
M.HÙng: người đó??? Người yêu cũ hả e?
D.Vân: vâng, đó là người mà cô ấy luôn luôn yêu thương trong suốt hơn 1 năm qua, đến giờ con bé vẫn chưa chịu ai không phải vì không có ai thích nó ngược lại nó có rất nhiều vệ tinh nhưng nó vẫn chỉ luôn ôm hình bóng của người kia.
M.HÙng: oh, vậy mà a cứ nghĩ vì cái cá tính mạnh mẽ của cô ấy mà không ai dám yêu,
D.Vân: con bé ko phải là tuýp người mạnh mẽ, nó là đứa rất sâu sắc và có duyên đó a, ai yêu được con bé là sướng lắm đấy, con bé dễ làm người khác hiểu nhầm ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng tiếp xúc với nó rồi thì chẳng thể quên hay xa nó đâu a ạ. Vì thế mà mọi người rất quý nó ,
M.HÙng: oh, sức thu hút cũng lớn quá nhỉ!!!
D.Vân: hì hì, thế a thì sao, bị con bé cướp hồn rồi đúng không???
M.HÙng: e nói vớ vỉn ghê đi, sao cướp được, trong lòng a chỉ có 1 người con gái duy nhất thôi
D.Vân: e ko tin đâu, ánh mắt lời nói của a đang thể hiện ngược lại đó
M.Hùng: e vừa thui, a đã bảo không có mà. Mà người con trai đó là người như thế nào mà khiến cô ấy thay đổi như thế hả e?
D.Vân:không mà vẫn tò mò, a kì ghê. Cách đây 4 năm, lúc đó con bé gặp 1 người tên là Nhật Anh, họ quen nhau qua 1 số người bạn, a ấy hơn con bé 5 tuổi, đa tài, tinh tế, gia đình cũng bình thường, nhưng lại rất có duyên. Sau này khi đi thực tập, a chàng đó cũng chính là người phụ trách đoàn sinh viên thực tập ở Bank, đến khi gặp lại nhau cả 2 đều rất bất ngờ. Và cũng không lâu sau đó, họ yêu nhau, thật sự e đã rất choáng về kỉ niệm của họ: những tháng ngày vòng quanh khắp phố phường khi cả 2 stress, cùng nhau nấu cơm khi họ rảnh, rong đuổi khắp các con phố cổ vào các dịp lễ, đôi khi những cử chỉ nho nhỏ thôi cũng đủ để cảm nhận thấy tình yêu của nhau. Con bé kể mà e ghen tị lắm, hic hic
M.Hùng: thú vị thật đấy!!
D.Vân: đúng, đằng sau sự thú vị lại là chữ “ không ngờ ”, họ yêu nhau được nửa năm, và con bé quyết định thi tuyển vào ngân hàng đó làm cùng, may mắn là con bé đã trúng và Nhật Anh lại là sếp của con bé. Con bé sống trong cảm giác hạnh phúc trọn vẹn chưa đầy 1 tháng thì các cuộc gặp gỡ giữa 2 người họ dần dần ít đi, có cũng chỉ là gặp trong công việc. Em chỉ khâm phục con bé 1 điều : từ lúc bắt đầu yêu Nhật Anh, trừ 3 đứa bạn thân thực tập cùng con bé biết chuyện thì không ai biết nữa cả, đến khi con bé đi làm, nhân viên trong bank cũng đều không biết họ yêu nhau
M.HÙng: oh, yêu nhau đến nửa năm rùi còn gì, chẳng lẽ họ không công khai sao???
D.Vân: vâng, Nhật Anh ko muốn công khai, nên con bé tôn trọng điều đó
M.HÙng: gì thế, nửa năm cũng đâu phải quãng thời gian quá ngắn mà ko cho công khai chứ, con người đó mà cô ấy cũng tin tưởng được, a chịu rồi, chắc chắn a ta là con người không chung tình
D.Vân: a nói không sai, các cuộc gặp gỡ ít dần đã khiến con bé cảnh giác, vì con bé cũng có sự nhạy cảm khá tốt, con bé cũng biết, trong thời gian thử việc này cũng có 1 cô nàng thích Nhật Anh( tên cô nàng là Tâm Á), họ cũng học cùng trường với nhau thời đại học, nên cô bé không lạ gì. Một thời gian sau, bỗng nhiên Nhật Anh gọi điện tìm con bé và nói lời chia tay, con bé thực sự bị sốc.
M.Hùng: a ta đưa lý do là gì hả e?
D.Vân: a ta bảo ko biết con bé đã kể chuyện gì với ai mà có người nói con bé đã nói xấu a ta, thể hiện ra mặt là có 1 người yêu tài giỏi, thái độ coi thường gia đình a ta. Con bé xin giải thích mà a ta không cho, tắt máy, đến cơ quan thì a ta tỏ vẻ khó chịu, rồi tránh mặt..
M.HÙng: trời, làm gì mà gê thế, con người thật khó lường
D.Vân: uhm, con bé nói đến đó rồi bật khóc, e cũng chỉ biết khóc theo, a ta thật sự quá ác, mới chỉ nghe từ 1 phía mà nỡ kết tội con bé như thế trừ khi a ta ko yêu con bé thật lòng.
Có 1 lần, H.Yến chạy ra phía cầu thang thoát hiểm nghe điện thoại thì gặp Tâm Á cũng đang nói chuyện điện thoại, nhưng Tâm Á lại không thấy con bé đang đứng gần đó.
Tâm Á: Thu Liên à, tao thành công rồi mày ạ, giờ Nhật Anh đã dứt khoát chia tay với con ngốc đó rồi, tao vui quá mày ơi
H.Yến nghe xong thì chân tay bỗng bủn rủn, và không tin vào những gì Tâm Á nói, con bé đờ đẫn đi về chỗ làm việc mà không dám khóc thành tiếng, nghĩ mà tội cho nó quá. Sau đó không lâu, khoảng 2 tuần a biết điều gì xảy ra không???
M.HÙng: điều gì hả e? Không lẽ Hoàng Yến xin nghỉ
D.Vân: không, sau 2 tuần thì Nhật Anh và Tâm Á công khai yêu nhau trước mọi người, cũng thời gian đó thì NorthBank thông báo tuyển nhân sự, và con bé quyết định rời Hà Nội, xóa đi ký ức đau thương, để về với gia đình – Sài Gòn, và đi thi tuyển vào NorthBank.
M.Hùng: thế có khác nào là cô ấy chạy trốn hả e?
D.Vân: nói thế cũng không sai mà cũng không đúng a à, thứ nhất gia đình H.Yến chuyển vào SG rùi thì con bé về gần gia đình là đúng thui, thứ 2 ở đây môi trường phát triển tốt hơn mà, thứ 3 nó có thể quên đi đau thương, thứ 4 , ở HN cũng không còn gì đáng để níu kéo con bé nữa, e nghĩ rằng sự lựa chọn đó là hoàn toàn sáng suốt a à.
M.HÙng: uhm, a hiểu rồi, nhưng thực sự a cũng rất khâm phục cô ấy - 1 con người có nghị lực, chịu đựng và biến nỗi đau thành niềm vui, đó là điều a chưa bao giờ làm được, a chỉ biết lấy học hành và công việc để xóa lấp tất cả vết thương lòng. Có lẽ a nên học cô ấy e nhỉ?
D.Vân: ha ha ha ha ha… cuối cùng a cũng tỉnh rùi sao, nhưng thui, a là nam nhi ko thể thua 1 đứa con gái được a nhở??? Phải làm sao cho đáng mặt nam nhi chứ, kekekekeke
M.Hùng: ghê, nghe mà lạnh cả sống lưng, nhưng thực sự lần đầu tiên gặp cô ấy, a cũng đã bị thu hút bởi đôi mắt có hồn giống Thiên Như, và cũng có cái cách hỏi mà chỉ ở Thiên Như mới có,
D.vân: oh, hóa ra thế, nhưng a này, sự tổn thương của con bé đủ lớn rồi, a đừng lúc nào cũng nhìn con bé như Thiên Như, không tốt đâu a à, L
M.HÙng: a biết, e yên tâm, a sẽ tự biết kiểm soát chính bản thân mình
D.Vân: nếu a và H.Yến iu được nhau thì tốt nhỉ? Nhưng e sợ rằng con bé sẽ ko chấp nhận a đâu, e là e họ a mà còn không chấp nhận được nữa ý
M.Hùng: trời, a có làm gì đâu, hic hic
D.Vân: nếu ở cách nhìn nhận của H.Yến, e tin chắc nó sẽ bảo a khác nó quá nhiều, hơn nó quá nhiều, mà nó có xách dép hay nồi niêu xong chảo cũng không theo kịp, :d
M.Hùng: sặc sặc, e nói câu gì nghe kì thế??
D.Vân: đó là câu cửa miệng của H.yến đó a, a cứ từ từ sẽ được thưởng thức hết cho coi, , cố lên a, e sẽ ủng hộ, nhưng nhớ cho rõ nè: “ Hoàng Yến là Hoàng Yến không phải Thiên Như ” nhé.
M.HÙng: a hiểu mà, e yên tâm, a sẽ có cách của a, ^^. Hay giờ chúng ta mời H.Yến đi chơi cùng nhỉ?
D.Vân: e sợ là ko được đâu, chủ nhật hàng tuần vào buổi sáng H.Yến hay đi học piano đến chiều thì lại đi học làm các kiểu bánh hoặc đi nhà sách đọc truyện, hầu như hiếm chủ nhật nào e có thể đi chơi cùng con bé lắm
M.HÙng: oh, con người này bận rộn nhỉ!!
D.Vân: mà e quên đó, H.Yến nấu ăn khéo lắm đó a, e thích mỗi cái con bé có nhiều tài lẻ lắm, cũng có chút năng khiếu nghệ thuật nữa, nên e lại càng quý con bé hơn, hí hí hí….
M.HÙng: e đúng là……. “bồn” cô nương, hahahahahahaha,
D.Vân: á, a dám gọi e như thế hử, thế thì e ko giúp a đâu, sau này thế nào thì tùy a đó, xì……….
CONTINUE........
Chỉnh sửa lần cuối bởi người điều hành: