sushior
Thành viên chăm chỉ
Đang là mùa cưới, bạn bè lấy vợ, lấy chồng nhiều, nên tiền đi đám cưới cũng nhiều, mà tôi lại đang thất nghiệp. Tình thế quả thật rất khó khăn ...
Tôi đã tốt nghiệp được hơn 2 tháng. Hiện đang về quê xin việc. Cũng như bao sinh viên khác, tôi cũng ấp ủ trong mình những hoài bão riêng về một công việc tốt, một gia đình ổn định, một cuộc sống tuyệt vời.
Nhưng sự thật thường không như những gì mình mơ ước. Khoảng thời gian này thật sự là rất khó khăn vì tôi cảm thấy hơi thất vọng về năng lực cũng như bằng cấp của mình. Tôi nghĩ bản thân chưa đủ để đáp ứng yêu cầu của các nhà tuyển dụng.
Hàng ngày mỗi sáng thức dậy việc đầu tiên của tôi là mở máy tính, kiểm tra xem những hồ sơ xin việc của mình gửi tới nhà tuyển dụng đã được phản hồi hay chưa. Nhưng càng hi vọng bao nhiêu, lại cảm thấy thất vọng bấy nhiêu, không có nhà tuyển dụng nào chú ý đến hồ sơ của mình.
Cả ngày tôi dành thời gian theo dõi các website tuyển dụng, gửi e-mail, xem thông tin về công ty, lấy địa chỉ để đi gửi hồ sơ nếu công ty không nhận hồ sơ điện tử. Nhưng bao nhiêu hồ sơ gửi đi, cũng chỉ mang lại cho tôi cảm giác trông chờ trong tuyệt vọng.
Khi có một cuộc điện thoại, một số lạ gọi đến, lòng bỗng vui lạ thường bởi có lẽ đây là một trong những nhà tuyển dụng gọi điện đến hẹn lịch phỏng vấn, nhưng hóa ra vẫn lại là các công ty bảo hiểm, tư vấn tài chính, hay bán hàng đa cấp gọi tới.
Hơn 2 tháng cầm hồ sơ đi xin việc ở các công ty lớn nhỏ, tôi nhận ra một điều đó là thời buổi kinh tế khó khăn, xin được một công việc như mong muốn không phải chuyện dễ, khó hơn cả việc chúng ta thi đỗ vào một trường đại học.
Các công ty, đặc biệt là công ty nước ngoài hiện nay tuyển dụng rất khắt khe. Họ có yêu cầu cao về các kỹ năng nhất là ngoại ngữ. Nếu ngoại ngữ của bạn không tốt thì một là bạn không dám ứng tuyển, hoặc là sẽ bị loại ngay ở vòng phỏng vấn.
Với tấm bằng cử nhân quản trị kinh doanh của một trường đại học chính quy không được tiếng tăm cho lắm, tôi bắt đầu cảm thấy đôi chút thất vọng. Tự trách mình thời sinh viên không chịu trau dồi kiến thức về ngoại ngữ và các kỹ năng mềm khác.
Tôi quyết định đổi hướng, chuyển sang xin làm nhân viên kinh doanh, công việc cơ bản chủ yếu là phát triển thị trường, mang hàng hóa, sản phẩm dịch vụ của công ty đi chào hàng tới khách hàng là doanh nghiệp, hay cá nhân. Công việc này yêu cầu năng động, có khả năng thuyết phục...
Khi tôi ứng tuyển vào, hàng loạt các nhà tuyển dụng lớn nhỏ gọi điện tới hẹn lịch phỏng vấn. Tôi vui vẻ nhận lời đi phỏng vấn, hi vọng sẽ tìm được một công việc trước mắt để nuôi sống bản thân mình.
Ấn tượng ban đầu khi đến các công ty này đó là cơ sở vật chất hết sức tồi tàn, thiếu sự chuyên nghiệp. Tôi nghĩ rằng một khi công ty như thế này thì có chào hàng tới khách hàng cũng không hiệu quả, bởi tâm lý khách hàng đã bỏ tiền ra mua hàng hóa, dịch vụ phải chọn nhà cung cấp uy tín.
Lại một lần nữa thất vọng ra về, tôi cố gắng tìm nhà tuyển dụng nào đó lớn mạnh. Lần này, họ nói là một sinh viên mới ra trường như tôi, thiếu vốn kiến thức và kinh nghiệm sống, mất nhiều thời gian và tiền bạc công ty đào tạo nên họ không thể nhận tôi.
Tôi lại ra về trong tâm trí là một kẻ thất bại, hoang mang và tuyệt vọng. Tự trách bản thân mình thiếu quá nhiều kỹ năng cần thiết để làm việc.
Quay trở về với căn phòng nhỏ của mình, nằm suy nghĩ và ngủ triền miên cho quên đi cái sự thật là vẫn đang thất nghiệp, chịu sức ép từ gia đình, tự thấy xấu hổ với bạn bè, những người đã xin được việc làm.
Mùa này là mùa cưới, bạn bè lấy vợ, lấy chồng nhiều, tiền đi đám cưới cũng nhiều, mà với tình trạng như thế này quả thật khó khăn với tôi...
Những dòng tâm sự này tôi viết mong được gửi gắm tới các bạn sắp là sinh viên hay đã và đang là sinh viên: hãy tự mình trau dồi vốn kiến thức khi còn trên ghế nhà trường bằng những kỹ năng mềm, đừng quá lười biếng sa đà vào những thú vui chốn thành thị khi không có sự quản lý của gia đình.
Đừng để quá muộn mới nhận ra được giá trị của cuộc sống.
Thất nghiệp, vấn đề nan giải và dễ gây stress
Tôi đã tốt nghiệp được hơn 2 tháng. Hiện đang về quê xin việc. Cũng như bao sinh viên khác, tôi cũng ấp ủ trong mình những hoài bão riêng về một công việc tốt, một gia đình ổn định, một cuộc sống tuyệt vời.
Nhưng sự thật thường không như những gì mình mơ ước. Khoảng thời gian này thật sự là rất khó khăn vì tôi cảm thấy hơi thất vọng về năng lực cũng như bằng cấp của mình. Tôi nghĩ bản thân chưa đủ để đáp ứng yêu cầu của các nhà tuyển dụng.
Hàng ngày mỗi sáng thức dậy việc đầu tiên của tôi là mở máy tính, kiểm tra xem những hồ sơ xin việc của mình gửi tới nhà tuyển dụng đã được phản hồi hay chưa. Nhưng càng hi vọng bao nhiêu, lại cảm thấy thất vọng bấy nhiêu, không có nhà tuyển dụng nào chú ý đến hồ sơ của mình.
Cả ngày tôi dành thời gian theo dõi các website tuyển dụng, gửi e-mail, xem thông tin về công ty, lấy địa chỉ để đi gửi hồ sơ nếu công ty không nhận hồ sơ điện tử. Nhưng bao nhiêu hồ sơ gửi đi, cũng chỉ mang lại cho tôi cảm giác trông chờ trong tuyệt vọng.
Khi có một cuộc điện thoại, một số lạ gọi đến, lòng bỗng vui lạ thường bởi có lẽ đây là một trong những nhà tuyển dụng gọi điện đến hẹn lịch phỏng vấn, nhưng hóa ra vẫn lại là các công ty bảo hiểm, tư vấn tài chính, hay bán hàng đa cấp gọi tới.
Hơn 2 tháng cầm hồ sơ đi xin việc ở các công ty lớn nhỏ, tôi nhận ra một điều đó là thời buổi kinh tế khó khăn, xin được một công việc như mong muốn không phải chuyện dễ, khó hơn cả việc chúng ta thi đỗ vào một trường đại học.
Các công ty, đặc biệt là công ty nước ngoài hiện nay tuyển dụng rất khắt khe. Họ có yêu cầu cao về các kỹ năng nhất là ngoại ngữ. Nếu ngoại ngữ của bạn không tốt thì một là bạn không dám ứng tuyển, hoặc là sẽ bị loại ngay ở vòng phỏng vấn.
Với tấm bằng cử nhân quản trị kinh doanh của một trường đại học chính quy không được tiếng tăm cho lắm, tôi bắt đầu cảm thấy đôi chút thất vọng. Tự trách mình thời sinh viên không chịu trau dồi kiến thức về ngoại ngữ và các kỹ năng mềm khác.
Tôi quyết định đổi hướng, chuyển sang xin làm nhân viên kinh doanh, công việc cơ bản chủ yếu là phát triển thị trường, mang hàng hóa, sản phẩm dịch vụ của công ty đi chào hàng tới khách hàng là doanh nghiệp, hay cá nhân. Công việc này yêu cầu năng động, có khả năng thuyết phục...
Khi tôi ứng tuyển vào, hàng loạt các nhà tuyển dụng lớn nhỏ gọi điện tới hẹn lịch phỏng vấn. Tôi vui vẻ nhận lời đi phỏng vấn, hi vọng sẽ tìm được một công việc trước mắt để nuôi sống bản thân mình.
Ấn tượng ban đầu khi đến các công ty này đó là cơ sở vật chất hết sức tồi tàn, thiếu sự chuyên nghiệp. Tôi nghĩ rằng một khi công ty như thế này thì có chào hàng tới khách hàng cũng không hiệu quả, bởi tâm lý khách hàng đã bỏ tiền ra mua hàng hóa, dịch vụ phải chọn nhà cung cấp uy tín.
Lại một lần nữa thất vọng ra về, tôi cố gắng tìm nhà tuyển dụng nào đó lớn mạnh. Lần này, họ nói là một sinh viên mới ra trường như tôi, thiếu vốn kiến thức và kinh nghiệm sống, mất nhiều thời gian và tiền bạc công ty đào tạo nên họ không thể nhận tôi.
Tôi lại ra về trong tâm trí là một kẻ thất bại, hoang mang và tuyệt vọng. Tự trách bản thân mình thiếu quá nhiều kỹ năng cần thiết để làm việc.
Quay trở về với căn phòng nhỏ của mình, nằm suy nghĩ và ngủ triền miên cho quên đi cái sự thật là vẫn đang thất nghiệp, chịu sức ép từ gia đình, tự thấy xấu hổ với bạn bè, những người đã xin được việc làm.
Mùa này là mùa cưới, bạn bè lấy vợ, lấy chồng nhiều, tiền đi đám cưới cũng nhiều, mà với tình trạng như thế này quả thật khó khăn với tôi...
Những dòng tâm sự này tôi viết mong được gửi gắm tới các bạn sắp là sinh viên hay đã và đang là sinh viên: hãy tự mình trau dồi vốn kiến thức khi còn trên ghế nhà trường bằng những kỹ năng mềm, đừng quá lười biếng sa đà vào những thú vui chốn thành thị khi không có sự quản lý của gia đình.
Đừng để quá muộn mới nhận ra được giá trị của cuộc sống.
Dũng Phạm
Độc giả của VnExpress
Độc giả của VnExpress
Thất nghiệp, vấn đề nan giải và dễ gây stress
Chỉnh sửa lần cuối bởi người điều hành: