[SUY NGẪM] - Chúng ta còn được gặp bố mẹ bao nhiêu lần?!!

Mẹ Là Người Thầy Đầu Tiên Trong Cuộc Đời

Mẹ là người thầy đầu tiên và là người luôn sát cánh, nâng đỡ mọi khó khăn của cuộc sống. Những lời mẹ dạy về cuộc đời, tình yêu … cho con là những gì mẹ rút ra từ chính cuộc đời mẹ.

1. Về cuộc sống

- Con sẽ chẳng bao giờ đạt được điều gì, dù là nhỏ nhất, nếu lúc nào cũng chỉ ngồi im một chỗ.

- Biết trân trọng và đánh giá cao mọi niềm vui, dù là nhỏ nhặt nhất, trong c uộc sống. Đừng lúc nào cũng than vãn và mơ mộng về những thứ mà mình không thể có. Hạnh phúc là biết ước muốn vừa đủ.

- Những người khác có thể lấy đi của con nhiều thứ, ngoại trừ học vấn mà con đã dày công có được.

2. Về tình yêu

- Một người đàn ông đã yêu con thật lòng, anh ta sẽ tìm cách liên lạc lại với con cho dù con có hay không mong đợi điều đó.

- Con chỉ có thể làm thay đổi người đàn ông con yêu nếu anh ta thật tình cũng muốn thay đổi.

- Đừng bao giờ có tư tưởng kỳ vọng thái quá hoặc hoàn toàn ỷ lại vào sự chở che, giúp đỡ của bất kỳ người đàn ông nào, cho dù đó là chồng con. Người phụ nữ tài năng và hiện đại phải biết tự mình đi trên đôi chân của mình.

- Không nên chung sống một cách vội vàng với bất kỳ người đàn ông nào, bởi có thể anh ta không xứng đáng với tình yêu của con.

- Trong hai người đàn ông: một con có thể sống chung và một con không thể sống thiếu (anh ta), hãy chọn kết hôn với người đàn ông thứ hai.

3. Về hôn nhân gia đình

- Đừng quá cố chấp hoặc lúc nào cũng cằn nhằn những chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống hôn nhân. Hãy biết tôn trọng và tin yêu lẫn nhau.

- Để có hạnh phúc với một người đàn ông, con phải biết “kết hôn” với cả cha mẹ và những người thân trong gia đình anh ta.

- Đừng bao giờ phục vụ, chiều chuộng chồng như một người đầy tớ chỉ biết lắng nghe; nếu không, con không những sẽ đánh mất lòng tự trọng và bãn lĩnh của một người vợ hiện đại mà con có nguy cơ đánh mất luôn cả hạnh phúc gia đình.

4. Về vai trò làm mẹ

- Hãy luôn là người bảo vệ, chở che và chăm sóc con cái nhiều và tốt nhất.

- Thái độ thiên vị của người mẹ sẽ làm méo mó sự phát triển nhân cách của các con (cả đứa được thiên vị lẫn đứa không được thiên vị)

- Nếu muốn con tốt nhất thì phải biết sống mẫu mực.

- Tình thuơng đích thực của người mẹ là tình thương vô điều kiện đối với các con.

5. Về nội trợ

- Công việc nội trợ tuy không còn là gánh nặng của người phụ nữ hiện đại nhưng là một nghệ thuật sống và giữ gìn hạnh phúc.

- Đối với người đàn ông biết yêu thương vợ, bữa cơm gia đình thân mật và ngon miệng bao giờ cũng có giá trị hơn những bữa tiệc sang trọng chiêu đãi ở nhà hàng.

6. Về chuyện làm đẹp

- Hãy biết làm đẹp mỗi ngày vì chẳng người đàn ông nào là không thích vợ (người yêu) của mình quyến rũ.

- Nghệ thuật trang điểm là biết cách tôn vinh những nét đẹp vốn có của mình một cách tự nhiên chứ không phải là cố tình thoa son trát phấn một cách lố bịch và kệch cỡm.

- Vẽ đẹp đích thực nằm trong sự giản gị, tự nhiên và có phong cách.

(Sưu tầm)
 
có trãi qua cảm giác mất ng thân thì mới hiểu đc nó khó chịu thế nào.tôi giờ đang là sv năm cuối, tui cũng từ quê vô sg để học. năm đầu t cũng thường xuyên về nhưng rồi những năm tiếp theo t lại ít về lại.lần đó t đc ngỉ cũng gần cả tuần nhưng cứ ráng chờ tới tết rồi về luôn vì mỗi lần ra vô cũng rất tốn kém. Nhưng rồi vào 1 buổi chiều tôi nhận đc cuộc dt của chị t báo mẹ t đã qua đời, t không tin nổi vì mẹ t rất khỏe không bệnh gì hết, t khóc rất nhiều nhưng lúc đó t cũng hi vọng 1 chút gì đó là mẹ sẽ còn sống. Nhưng có hi vọng thì cũng zj, t đã không nói với mẹ đc lời nào trc khi mẹ ra đi mãi mãi. t cảm thấy hối hận lắm sao mình không về lúc mình đc nghỉ chứ....Những ai đi làm xa nếu đc nghỉ thì cứ về thăm ba mẹ vì cuộc sống không thể nói trc đc điều gì hết.......
 
[FLASH]http://static.mp3.zing.vn/skins/mp3_main/flash/player/mp3Player_skin1.swf?xmlurl=http://mp3.zing.vn/blog?ZC8zMC9kMzA3NzJkYjIxYTMzMjFhODVjNGE4ZWUwZjBmMmI4Yi5cUIbaBmUsICDN8TmfGsOG7nWkgxJDDoG4gQsOgIFRo4WeBdUngpIEhhaXxOZ-G7jWMgQW5ofHwx[/FLASH]

Mẹ đừng buồn khi anh ấy yêu con
Mẹ đừng buồn những chiều hôm ban mai sớm
Anh ấy nhớ con hơn nhớ mẹ
Con chỉ là cơn gió nhẹ
Mẹ luôn là bến bờ thương nhớ
Mẹ đừng buồn hình bóng mẹ lồng vào tim anh ấy
Dẫu bây giờ con đuợc yêu thế
Con cũng chỉ cũng chỉ là người đàn bà thứ hai...
Con chỉ như cơn gió mong manh
Những người đàn bà khác có thể thay thế
Nhưng có một tình yêu âm ỉ cháy
Và anh ấy chỉ dành riêng cho mẹ thôi
Mẹ đừng buồn vì anh ấy bên con suốt cuộc đời
Nhưng có thể chia tay ngay trong ngày mai
Nhưng anh ấy mãi luôn yêu mẹ
Dẫu thế nào, con cũng chỉ là người thứ hai...
:">
Người đàn bà thứ 2 :P
 
Mẹ của con......

Thuở nhỏ, gia đình cậu bé rất nghèo, tới bữa, chẳng mấy khi có đủ cơm ăn, mẹ liền lấy cơm ở trong chén mình chia đều cho các con. Mẹ bảo: Các con, ăn nhanh đi, mẹ không đói!
——> Mẹ nói câu nói dối đầu tiên!

Khi cậu bé lớn dần lên, người mẹ tảo tần lại tranh thủ những ngày nghỉ cuối tuần, đến những vùng đầm hồ ven đô bắt cá về cho con ăn cho đủ chất. Cá rất tươi, canh cá cũng rất ngon. Khi các con ăn thịt cá, mẹ lại ngồi một bên nhằn đầu cá. Lấy lưỡi mà liếm những mảnh thịt sót lại trên đầu cá. Cậu bé xót xa, liền gắp miếng cá trong bát mình sang bát mẹ, Mẹ không ăn, lại dùng đũa gắp trả miếng cá về bát cậu bé. Mẹ bảo: Con trai, con ăn đi, mẹ không thích ăn cá.
——> Mẹ nói câu nói dối thứ hai.

Lên cấp 2, để nộp đủ tiền học phí cho cậu bé và anh chị, Vừa làm thợ may, mẹ vừa đến Hợp tác xã nhận vỏ hộp diêm về nhà ngồi cặm cụi mà dán vào mỗi tối, để kiếm thêm chút tiền chi tiêu cho gia đình. Một buổi tối mùa đông, nửa đêm cậu bé tỉnh giấc. Thấy mẹ vẫn còng lưng dán vỏ bao diêm bên cạnh chiếc đèn dầu. Cậu bé nói: Mẹ à, mẹ đi ngủ thôi, sáng ngày mai mẹ còn phải đi làm nữa mà. Mẹ cười nhẹ: Con trai, đi ngủ đi. Mẹ không buồn ngủ!
——> Mẹ lại lần thứ ba nói dối

Ngày thi vào trung học, mẹ xin nghỉ làm, Ngày nào cũng đứng ở cổng trường thi, làm chỗ dựa tinh thần cho cậu bé đi thi. Đúng vào mùa hạ, trời nắng khét tóc. Người mẹ nhẫn nại đứng dưới cái nắng hè gay gắt chờ con suốt mấy tiếng đồng hồ. Tiếng chuông hết giờ đã vang lên. Mẹ nghiêng người đưa cho cậu bé bình trà đã được pha sẵn, dỗ dành cậu bé uống, bình trà nồng đượm, tình mẹ còn nồng đượm hơn. Nhìn thấy bờ môi khô nẻ và khuôn mặt lấp lánh mồ hôi của mẹ, cậu bé liền đưa bình trà trong tay mời mẹ uống. Mẹ bảo: Con uống nhanh lên con. Mẹ không khát!!
——> Mẹ nói dối lần thứ tư

Sau khi Cha lâm bệnh qua đời, Mẹ vừa làm Mẹ vừa làm Cha. Vất vả với chút thu nhập ít ỏi từ nghề may vá. Ngậm đắng nuốt cay nuôi con ăn học, cái khổ không lời nào kể xiết. Có chú Lý ngồi sửa đồng hồ dưới chân cây cột điện đầu ngõ biết chuyện, việc lớn việc nhỏ chú đều tìm cách qua giúp một tay. Từ chuyển than, gánh nước, giúp ít tiền cho gia đình cậu bé tội nghiệp. Con người chứ đâu phải cây cỏ, lâu rồi cũng sinh tình cảm. Hàng xóm láng giềng biết chuyện đều khuyên mẹ tái giá, việc gì phải một mình chịu khổ thế. Nhưng qua nhiều năm mẹ vẫn thủ thân như ngọc, kiên quyết ko đi bước nữa. Mọi người có khuyên mẹ kiên quyết không nghe. Mẹ bảo: Mẹ không yêu chú ấy.
——> Mẹ nói dối lần thứ 5

Sau khi cậu bé và các anh chị cậu tốt nghiệp đại học đi làm. Mẹ nghỉ hưu rồi nhưng vẫn tiếp tục làm những việc lặt vặt ở chợ để duy trì cuộc sống. Các con biết chuyện thường xuyên gửi tiền về để phụng dưỡng mẹ. Mẹ kiên quyết không nhận, tất cả tiền con gửi về mẹ đều gửi trả. Mẹ bảo: Mẹ có tiền mà!
——> Mẹ nói dối lần thứ 6

Cậu bé ở lại trường dạy 2 năm, sau đó thi đỗ học bổng học thạc sỹ ở một trường đại học danh tiếng ở nước ngoài. Sau khi tốt nghiệp cậu ở lại làm việc tại một công ty nghiên cứu máy móc. Sống ở nước ngoài một thời gian, khi đã có chút điều kiện. Cậu bé muốn đưa mẹ qua sống cùng để phụng dưỡng mẹ tốt hơn. Nhưng lại bị mẹ từ chối. Mẹ bảo: Mẹ không quen!
——> Mẹ nói dối lần thứ 7.

Nhiều năm trôi qua, mẹ lâm trọng bệnh, phải vào viện điều trị. Khi con trai đáp máy bay từ nơi xa xôi về thăm mẹ, mẹ già đi nhiều và yếu quá rồi. Nhìn mẹ bị bệnh tật dày vò đến chết đi sống lại, thấy con trai đau đớn vì thương xót mẹ. Mẹ lại bảo: Con trai, đừng khóc, mẹ không đau đâu.
——> Đấy là lần nói dối cuối cùng của mẹ.
_ST_
Nhớ mẹ quá ....
 
"Mẹ ơi cho tiền con đóng học phí!". Cô bé ríu rít chạy tới bên mẹ

"Bao nhiêu?". Giọng mẹ lạnh tanh.

"Hai triệu". Cô bé đáp.

Mẹ với lấy cái túi treo trên giá móc đồ, rút ra một cái ví to màu đen.

"Năm triệu đấy con đóng học phí còn dư thì để tiêu vặt".

"Dzạ thank you momy !". Cô bé hí hửng cầm những tờ bạc phẳng lì thơm tho với những kế hoạch vui chơi mua sắm cùng với lũ bạn…

Trong lúc đó…

"Mẹ ơi mai là đến hạn đóng học phí rồi ạ…". Cậu bé nhỏ nhẹ nói, mặt hơi cúi xuống.

"Ờ…hai trăm ngàn hả con…". Mẹ nói rồi móc ra từ trong túi quần ra một sắp tiền nhàu nát, không có tờ tiền nào mệnh giá lớn hơn 20 nghìn cả.

Mẹ đếm đi đếm lại một hồi rồi đưa cho cậu bé một xấp tiền lẻ, cậu bé nhìn khuôn mặt lo âu của mẹ rồi lặng lẽ bước vào phòng.

Mẹ cậu bé thì ngồi trong căn bếp nhỏ và đau nhói con tim khi nghĩ về hoàn cảnh gia đình mình, về cậu con trai phải chịu nhiều thiệt thòi so với chúng bạn…

- ST -
:(
 
Mùa thi
Võ Thành An


Ngày tôi thi tú tài, ba đạp xe hơn chục cây số, chờ tôi ngoài trường thi cả buổi, cốt để hỏi:

- Con làm bài tốt không?

Sợ ba nhọc lòng, tôi nói:

- Ba chờ ngoài này, có khi con lại lo, không làm bài được.

Buổi thi cuối, ra cổng không thấy ba, hỏi chú Bảy còi:

- Ba con có đến không?

Chú đưa tay chỉ cây bàng phía xa mươi mét bảo:

- Ổng ở đằng kia, tao biểu đến ổng không chịu



Viết cho cha
Minh Tú

Con xin tiền đóng học phí học thêm Anh văn. Cha nói để cha tính. Mấy ngày sau cha mới có tiền đưa con.

Một lần trốn học, lũ bạn rủ con đi uống nước.

Ngồi trong quán, con giật mình khi thấy dáng một người rất quen: cha của con. Cha chạy xe ôm sau giờ làm việc. Con trách mình sao quá vô tâm.


(Sưu tầm)
 
Mùi lúa, mùi rơm thơm quá:). Cuối cùng nhà mình cũng gặt xong, mong tuần tới trời nắng để phơi rơm thóc nhanh khô, dù trời nắng sẽ mỏi:(. Cái nghịch lý mà lâu nay nhà nông đã quá quen...
Bao giờ nhà mình cấy con lại về:)
 
4 năm rồi, 4 năm từ ngày lớp 12, con ở nhà ôn thi đại học vào đúng ngày mùa nhưng con k biết rơm thóc là gì, vì bố mẹ muốn con tập trung ôn thi, tạo điều kiện hết mức cho con. 3 năm đầu đại học, nhà mình gặt vào lúc con thi học kỳ, khi con về thì k còn ngày mùa nữa...
Năm nay là năm cuối, con k phải thi học kỳ nữa, cũng đang thất nghiệp tạm thời. Về nhà vẫn còn rơm thóc, được phơi thóc, quét thóc cùng mẹ. Hóa ra thất nghiệp cũng có cái hay:D
Cũng 4 năm rồi con mới được chạy mưa, 1 việc quá quen vào ngày mùa. Chạy thóc, quạt thóc xong 1 lúc trời mới mưa:).Lâu rồi con mới làm 1 việc hào hứng và hăng say như thế:). Ở HN con lười nhưng về nhà con thấy mình cũng chăm ghê:D
Con đã hiểu tại sao dù vất vả nhưng mẹ luôn muốn ở quê... Đúng là không đâu bằng Gia đình, Quê hương...
 
Back
Bên trên