rocky_karate
Chuyên Gia Ngân Hàng
Lê la trên lamchame đọc được topic của các mẹ phàn nàn về tiền rách khi rút ở ATM làm em thấy nhớ nghề kinh khủng. Em học chuyên ngành kế toán ngân hàng rồi ra trường đi làm hơn 3 năm, biết bao nhiêu là chuyện nghề. Môi trường ngân hàng đúng là làm dâu trăm họ, rồi lại chị em nhiều hơn cánh mày râu nên khối chuyện để nói.
Về khía cạnh quan hệ đồng nghiệp thì may mắn em có được nhiều người chị người bạn rất tốt nhưng cũng ko ít người chuyên trị đâm bị thóc chọc bị gạo. Nhớ nhất là anh sếp đầu tiên khi em vừa ra trường, em chưa từng thấy anh sếp nào mà hết lòng vì nhân viên như vậy. Ngày đó em làm ở Abbank, đúng vào thời điểm chuyển giao phần mềm nên kế toán như bọn em là cực chúa luôn. Sáng làm việc từ 8h đến 17h chiều trên phần mềm cũ, nghỉ ngơi ăn uống rồi 7h tối lại chiến đấu với phần mềm mới đến 4h sáng hôm sau vì phải chạy song song 2 chương trình. Khổ thân anh ấy, ko giúp gì được cho bọn em nên cứ loanh quanh để bọn em sai vặt rồi lại chạy mua hết đồ ăn đến nước uống cho nhân viên. Cứ chiến đấu như thế mấy tháng trời ăn ngủ tại ngân hàng, nhiều hôm mấy chị em mệt quá nên lăn ra khóc ko chịu làm nữa thì anh ấy cũng dở khóc dở mếu mà nói là em ơi anh năn nỉ em đó, anh biết tụi em mệt nhưng giờ mà tụi em biểu tình là mấy anh em mình bị bêu tên trên toàn hệ thống ngay, thế rồi phi đi mua chiếu, mua đệm, mua chăn gối về cho bọn em ngủ một tí rồi lại dậy làm tiếp, gắn cả máy nóng lạnh để bọn em dùng. Sau đợt đấy sếp trích lương của sếp tổ chức cho cả pgd đi rì sọt Mỏm đá chim, nhân viên chả phải bỏ xu nào, cứ gọi là sướng lê tê mê! Sau bà kiểm soát viên quá thể đáng vì thấy em được sếp ưu ái nên phải dứt áo đi dù sếp đã khuyên hết lời (giờ mới thấy mình ngu vì ko nghe lời sếp, sếp trải thảm cho đi mà cái tính háu thắng nó đè bẹp). Chính vì thế mà em vẫn luôn dành những tình cảm tốt đẹp cho Abbank vì em cảm nhận tình đồng nghiệp nó ấm áp, ấm áp lắm (nhưng giờ thì hết rồi ạ, thói đời, càng chuyên nghiệp thì càng bóc lột, với lại dàn sếp từ lớn đến bé đều đã thay đổi nên cái văn hóa công ty nó cũng đổi thay, may mắn là em vẫn còn giữ được nhiều người bạn tốt ở Abbank). Xong phần 1, đó là quãng thời gian em làm tại Abbank.
Phần 2: làm việc tại ACB (phần này mới là nhiều cái khóc cười đây)
Ở bên An Bình em gặp được anh sếp nice bao nhiêu thì về Á Châu em vớ phải một lão sếp mà phải nói là bọn em vái cả nón, nhân viên toàn bảo sếp chín phần đàn bà chỉ có một phần đàn ông. Èo ôi, đàn ông gì mà ky bo kẹt xỉ thuộc hàng thượng thừa luôn. Điển hình nhé, anh ý đếm xem cả pgd có bao nhiêu cái thùng rác, rồi anh ý xem cuộn bao rác mua trong siêu thị về là bao nhiêu túi, suy ra một cuộn sử dụng được trong bao nhiêu ngày, tháng nào mà dùng nhiều hơn lượng anh ý quy ra thì chị lao công được mời lên phòng anh ý ngay tắp lự. Giấy vệ sinh sau một thời gian bị anh ý khủng bố bằng cách ko cho dùng nữa thì bọn em bảo nhau là đứa nào đi làm cũng phải mang theo một cuộn mà dùng, mà nhớ phải đeo ở trước cổ ý cho sếp biết ko sếp lại tưởng mình ăn cắp của công. Cũng vì "bà" sếp này mà pgd chỗ em luôn trong tình trạng báo động đỏ về biến động nhân sự, sau 2 năm khai trương đã có gần 20 nhân viên đến và ra đi vì ko chịu nổi "bà" ý. Thậm chí có đứa nó khinh đến mức nó đập bàn bảo anh im đi, đừng nói nữa rác tai tôi, hị hị. Cơ mà theo thông tin vỉa hè thì sếp là tay phải tay trái gì đó của một sếp to thật to bên trên nên cho dù lỗ sặc tiết và nhân viên lên tận phòng nhân sự để quậy thì vẫn cứ ghế anh anh ngồi. Chỗ em đã thay 4 chị kiểm soát viên và cả 4 chị trước khi ra đi đều lên chửi thẳng vào mặt sếp luôn. Em vào làm là tự sắm cho mình một loạt văn phòng phẩm, máy tính, thậm chí đến cả bộ mộc thu-chi em cũng tự làm, thế mà trước khi em nghỉ việc còn bắt em làm biên bản bàn giao bao nhiêu cây bút bi/bút chì/thước/kéo/đồ bấm...., em tức xịt khói nên em bảo đồ đấy em tự sắm nhưng anh thích thì em cho anh hết, em đem về thì cũng vứt thùng rác thôi, còn cái máy tính thì em ko cho, sếp cự lại bảo máy tính em được trang bị mà ai cho em mang về, em giơ ngay cái máy tính vào mặt sếp bảo anh tìm ngay xem cả cái pgd này có ai đang xài cái máy tính giống em ko em sẵn sàng mua 10 cái như thế biếu anh, sử tô nhà sếp!
Sếp thì thế mà nhân viên với nhau thì cũng chả yên bình. Bộ phận giao dịch toàn nữ, nhỏ nhất sinh năm 87, già nhất sinh năm 79, em già thứ 3 còn đâu là nhỏ hơn em hết. Thế mà các mợ ý kèn cựa, đâm thọt nhau như phim. Chả là bên ACB có một cái barem tính điểm thi đua cuối năm, trong đó quy định một nhân viên một ngày phải đạt tối thiểu bao nhiêu bút toán, đạt nhiều hơn số đó thì được thưởng thêm lương; một năm được bao nhiêu cái thư khen/thư chê của khách hàng, ....... Từ cái đấy mà nó nảy sinh bao nhiêu chuyện, giành giật khách để đạt nhiều bút toán, nhờ khách viết thư khen (1 thư khen là nhân viên đó được thưởng 500k đấy). Em thì ko làm như thế được, cứ đúng việc mà làm, lương bao nhiêu hưởng bấy nhiêu ko bon chen, nhường hết khách cho các mợ, ấy thế mà cũng chả yên với các mợ, có mợ còn nói nhà nó giàu, chồng nó kiếm ra tiền nên nó có cần gì đến lương thưởng thêm như mình đâu, thế thì ở nhà đi chứ đến đây làm gì cho nó chướng mắt. Em bị hiếm muộn phải điều trị nên chồng em cũng chiều em, mua cho em bộ đựng cơm lock&lock và cái bình giữ nhiệt để mẹ em chuẩn bị cơm trưa cho em được tốt và nói em ăn gì ngon thì cứ mua mà ăn đừng có tiếc tiền để có sức chữa bệnh, thế mà các mợ cứ dòm ngang liếc dọc rồi tụm lại nói xấu này nọ. Có mợ ghét em chỉ bởi em là dân thành phố chứ ko phải từ quê lên trọ học rồi đi làm, có mợ ghét em vì em lấy chồng được ở nhà bố mẹ chứ ko phải làm dâu, mà nào phải em khoe khoang hay hợm hĩnh gì cho cam. Trời cho em những điều kiện đó nhưng lại lấy đi của em cái quyền được làm mẹ, thế thì có gì là bất công với các mợ. Các mợ bắt nạt em cũng chả nói gì vì tính em ko thích đôi co ngoài chỗ làm.
Ngoài những chuyện lục đục nội bộ đó ra thì còn rất nhiều chuyện khó khăn đến từ phía khách hàng, được người khách tốt và thông cảm thì may mà ko thì chỉ có nước khóc. Khổ nỗi người hiểu cho mình thì ít mà ngược lại thì nhiều vô kể. Em làm ở bộ phận giao dịch, hàng ngày phải tiếp xúc với biết bao nhiêu người và ăn chửi thì cũng bao la luôn. Khách hàng nhiều người họ nghĩ họ có tiền, ngân hàng phải phục vụ họ nên họ coi nhân viên nói thật là như con chó. Nhiều lúc quy định của ngân hàng nó đi ngược lại với yêu cầu đặt ra của khách hàng nên mình ko thể thỏa mãn cho khách thì ăn chửi ngay tại chỗ, mà khách đã lớn tiếng rồi thì ko cần biết lý do tại sao mà sếp luôn quy cho nhân viên ko biết cách chăm sóc, phục vụ khách hàng ==> lại được mời lên phòng sếp nghe sếp hát bài ca con cá. Nhiều khách hàng vào ngân hàng gọi nhân viên là con này con nọ, thậm chí ném thẳng tiền vào mặt nhân viên khi họ đòi hỏi mà ko được đáp ứng. Có bác tham gia chương trình cộng thêm ls và cam đoan ko rút trước hạn, vài ngày sau vàng biến động thì đòi rút ra nhưng đâu thể được, thế là bác lôi cả họ nhà nhân viên ra chửi rồi bác bẩu chúng mày là quân hút máu người, thấy tiền là tươm tướp, mấy ngày sau bác cứ ra ngân hàng ngồi chửi, hễ có khách nào đến giao dịch là bác túm lấy bảo về đi, bọn này lừa đảo đấy, chúng nó cướp tiền mồ hôi nước mắt của tôi đấy làm mấy vị khách kia cứ gọi là mắt tròn mắt dẹt. Có khách hàng đến rút tiền và vàng số lượng lớn mà ko báo trước, mình phải mời họ ngồi chờ tiếp quỹ hoặc nếu ko chờ được thì mình sẽ liên hệ một chi nhánh lớn gần nhất để họ đến rút cho nhanh thì họ phang ngay "mịe mày, lúc tao mang tiền đến đây tao có phải báo trước cho chúng mày ko mà giờ chúng mày bắt tao phải báo trước cho chúng mày, tiền của tao thì tao rút chứ việc éo gì tao phải thưa gửi với chúng mày" nguyên văn luôn đấy ạ, em ấn tượng quá nên thuộc luôn tới giờ. Lại còn có ông tuổi tác chỉ nhỏ hơn mẹ em 1 tuổi mà cứ một hai bắt em kêu bằng anh, mỗi lần mình đưa tay lên quầy là "anh" chộp ngay cái tay mới tởm chứ lị, trước khi ra về lại còn chu mỏ ra mi gió, chả hiểu cái thể loại dê ở đâu ra.
Chuyện buồn thì nhiều nhưng chuyện vui cũng ko ít, nhất là khi mình được khách hàng yêu quí. Em tuy ko xinh đẹp trẻ trung, ko nói năng ngọt ngào được như các mợ cùng làm nhưng khách hàng quý em thì nhiều hơn hẳn các mợ. Có những khách hàng ra chỉ chờ đúng quầy của mình mới làm, có cô nhà có cây xoài và cây sake nên cứ có trái là lụi cụi hái đem lên cho em, có chị đi mỗi bận đi nước ngoài về lại cho khi thì chai nước hoa, khi thì bộ dưỡng thể. Vui lắm dù quà nhiều khi chỉ là những món nho nhỏ, các mợ cứ bảo em sao ko nhờ họ viết thư khen mà lấy tiền, em thì thấy ngại vô cùng, thà lấy quà như thế còn tình cảm hơn nhiều so với việc mở miệng nhờ họ viết cho cái thư khen (đấy, cũng vì vậy mà em bị ghét thêm vì cái tội sĩ diện hão đấy). Em mà trót làm sai cái gì là khách họ sẵn sàng quay lại để giúp mình, khi thì viết lại chứng từ, khi thì nộp thêm tiền. Có lần em bị thiếu quỹ 35tr mà khách họ vẫn trả dù em sai lè lè trong khi mợ trẻ làm cùng em mợ ý thiếu 10tr (cũng cùng một người khách với em nhé) thì mợ ko đòi được. Có ông khách một mực bênh vực em khi em bị sếp đổ oan là thu gian tiền của ông ý và phản hồi lên trên luôn là sếp chỗ đấy ko tôn trọng nhân viên làm mất hình ảnh ngân hàng trong mắt khách hàng.
Chồng em thấy em đi làm lương lậu chẳng bao nhiêu mà lại nhiều chuyện phức tạp nên bảo em ở nhà chuyên tâm điều trị, nghỉ nửa năm rồi cũng thấy nhớ nghề lắm, ngày còn đi làm thì chỉ mong chồng phán câu ở nhà cho sướng cái thây nhưng ở nhà mãi cũng sợ quên mất kiến thức. Các mẹ nào làm ngân hàng có gì hay ho kể em nghe với cho em cập nhật tí hơi hướm nghề nghiệp.
Về khía cạnh quan hệ đồng nghiệp thì may mắn em có được nhiều người chị người bạn rất tốt nhưng cũng ko ít người chuyên trị đâm bị thóc chọc bị gạo. Nhớ nhất là anh sếp đầu tiên khi em vừa ra trường, em chưa từng thấy anh sếp nào mà hết lòng vì nhân viên như vậy. Ngày đó em làm ở Abbank, đúng vào thời điểm chuyển giao phần mềm nên kế toán như bọn em là cực chúa luôn. Sáng làm việc từ 8h đến 17h chiều trên phần mềm cũ, nghỉ ngơi ăn uống rồi 7h tối lại chiến đấu với phần mềm mới đến 4h sáng hôm sau vì phải chạy song song 2 chương trình. Khổ thân anh ấy, ko giúp gì được cho bọn em nên cứ loanh quanh để bọn em sai vặt rồi lại chạy mua hết đồ ăn đến nước uống cho nhân viên. Cứ chiến đấu như thế mấy tháng trời ăn ngủ tại ngân hàng, nhiều hôm mấy chị em mệt quá nên lăn ra khóc ko chịu làm nữa thì anh ấy cũng dở khóc dở mếu mà nói là em ơi anh năn nỉ em đó, anh biết tụi em mệt nhưng giờ mà tụi em biểu tình là mấy anh em mình bị bêu tên trên toàn hệ thống ngay, thế rồi phi đi mua chiếu, mua đệm, mua chăn gối về cho bọn em ngủ một tí rồi lại dậy làm tiếp, gắn cả máy nóng lạnh để bọn em dùng. Sau đợt đấy sếp trích lương của sếp tổ chức cho cả pgd đi rì sọt Mỏm đá chim, nhân viên chả phải bỏ xu nào, cứ gọi là sướng lê tê mê! Sau bà kiểm soát viên quá thể đáng vì thấy em được sếp ưu ái nên phải dứt áo đi dù sếp đã khuyên hết lời (giờ mới thấy mình ngu vì ko nghe lời sếp, sếp trải thảm cho đi mà cái tính háu thắng nó đè bẹp). Chính vì thế mà em vẫn luôn dành những tình cảm tốt đẹp cho Abbank vì em cảm nhận tình đồng nghiệp nó ấm áp, ấm áp lắm (nhưng giờ thì hết rồi ạ, thói đời, càng chuyên nghiệp thì càng bóc lột, với lại dàn sếp từ lớn đến bé đều đã thay đổi nên cái văn hóa công ty nó cũng đổi thay, may mắn là em vẫn còn giữ được nhiều người bạn tốt ở Abbank). Xong phần 1, đó là quãng thời gian em làm tại Abbank.
Phần 2: làm việc tại ACB (phần này mới là nhiều cái khóc cười đây)
Ở bên An Bình em gặp được anh sếp nice bao nhiêu thì về Á Châu em vớ phải một lão sếp mà phải nói là bọn em vái cả nón, nhân viên toàn bảo sếp chín phần đàn bà chỉ có một phần đàn ông. Èo ôi, đàn ông gì mà ky bo kẹt xỉ thuộc hàng thượng thừa luôn. Điển hình nhé, anh ý đếm xem cả pgd có bao nhiêu cái thùng rác, rồi anh ý xem cuộn bao rác mua trong siêu thị về là bao nhiêu túi, suy ra một cuộn sử dụng được trong bao nhiêu ngày, tháng nào mà dùng nhiều hơn lượng anh ý quy ra thì chị lao công được mời lên phòng anh ý ngay tắp lự. Giấy vệ sinh sau một thời gian bị anh ý khủng bố bằng cách ko cho dùng nữa thì bọn em bảo nhau là đứa nào đi làm cũng phải mang theo một cuộn mà dùng, mà nhớ phải đeo ở trước cổ ý cho sếp biết ko sếp lại tưởng mình ăn cắp của công. Cũng vì "bà" sếp này mà pgd chỗ em luôn trong tình trạng báo động đỏ về biến động nhân sự, sau 2 năm khai trương đã có gần 20 nhân viên đến và ra đi vì ko chịu nổi "bà" ý. Thậm chí có đứa nó khinh đến mức nó đập bàn bảo anh im đi, đừng nói nữa rác tai tôi, hị hị. Cơ mà theo thông tin vỉa hè thì sếp là tay phải tay trái gì đó của một sếp to thật to bên trên nên cho dù lỗ sặc tiết và nhân viên lên tận phòng nhân sự để quậy thì vẫn cứ ghế anh anh ngồi. Chỗ em đã thay 4 chị kiểm soát viên và cả 4 chị trước khi ra đi đều lên chửi thẳng vào mặt sếp luôn. Em vào làm là tự sắm cho mình một loạt văn phòng phẩm, máy tính, thậm chí đến cả bộ mộc thu-chi em cũng tự làm, thế mà trước khi em nghỉ việc còn bắt em làm biên bản bàn giao bao nhiêu cây bút bi/bút chì/thước/kéo/đồ bấm...., em tức xịt khói nên em bảo đồ đấy em tự sắm nhưng anh thích thì em cho anh hết, em đem về thì cũng vứt thùng rác thôi, còn cái máy tính thì em ko cho, sếp cự lại bảo máy tính em được trang bị mà ai cho em mang về, em giơ ngay cái máy tính vào mặt sếp bảo anh tìm ngay xem cả cái pgd này có ai đang xài cái máy tính giống em ko em sẵn sàng mua 10 cái như thế biếu anh, sử tô nhà sếp!
Sếp thì thế mà nhân viên với nhau thì cũng chả yên bình. Bộ phận giao dịch toàn nữ, nhỏ nhất sinh năm 87, già nhất sinh năm 79, em già thứ 3 còn đâu là nhỏ hơn em hết. Thế mà các mợ ý kèn cựa, đâm thọt nhau như phim. Chả là bên ACB có một cái barem tính điểm thi đua cuối năm, trong đó quy định một nhân viên một ngày phải đạt tối thiểu bao nhiêu bút toán, đạt nhiều hơn số đó thì được thưởng thêm lương; một năm được bao nhiêu cái thư khen/thư chê của khách hàng, ....... Từ cái đấy mà nó nảy sinh bao nhiêu chuyện, giành giật khách để đạt nhiều bút toán, nhờ khách viết thư khen (1 thư khen là nhân viên đó được thưởng 500k đấy). Em thì ko làm như thế được, cứ đúng việc mà làm, lương bao nhiêu hưởng bấy nhiêu ko bon chen, nhường hết khách cho các mợ, ấy thế mà cũng chả yên với các mợ, có mợ còn nói nhà nó giàu, chồng nó kiếm ra tiền nên nó có cần gì đến lương thưởng thêm như mình đâu, thế thì ở nhà đi chứ đến đây làm gì cho nó chướng mắt. Em bị hiếm muộn phải điều trị nên chồng em cũng chiều em, mua cho em bộ đựng cơm lock&lock và cái bình giữ nhiệt để mẹ em chuẩn bị cơm trưa cho em được tốt và nói em ăn gì ngon thì cứ mua mà ăn đừng có tiếc tiền để có sức chữa bệnh, thế mà các mợ cứ dòm ngang liếc dọc rồi tụm lại nói xấu này nọ. Có mợ ghét em chỉ bởi em là dân thành phố chứ ko phải từ quê lên trọ học rồi đi làm, có mợ ghét em vì em lấy chồng được ở nhà bố mẹ chứ ko phải làm dâu, mà nào phải em khoe khoang hay hợm hĩnh gì cho cam. Trời cho em những điều kiện đó nhưng lại lấy đi của em cái quyền được làm mẹ, thế thì có gì là bất công với các mợ. Các mợ bắt nạt em cũng chả nói gì vì tính em ko thích đôi co ngoài chỗ làm.
Ngoài những chuyện lục đục nội bộ đó ra thì còn rất nhiều chuyện khó khăn đến từ phía khách hàng, được người khách tốt và thông cảm thì may mà ko thì chỉ có nước khóc. Khổ nỗi người hiểu cho mình thì ít mà ngược lại thì nhiều vô kể. Em làm ở bộ phận giao dịch, hàng ngày phải tiếp xúc với biết bao nhiêu người và ăn chửi thì cũng bao la luôn. Khách hàng nhiều người họ nghĩ họ có tiền, ngân hàng phải phục vụ họ nên họ coi nhân viên nói thật là như con chó. Nhiều lúc quy định của ngân hàng nó đi ngược lại với yêu cầu đặt ra của khách hàng nên mình ko thể thỏa mãn cho khách thì ăn chửi ngay tại chỗ, mà khách đã lớn tiếng rồi thì ko cần biết lý do tại sao mà sếp luôn quy cho nhân viên ko biết cách chăm sóc, phục vụ khách hàng ==> lại được mời lên phòng sếp nghe sếp hát bài ca con cá. Nhiều khách hàng vào ngân hàng gọi nhân viên là con này con nọ, thậm chí ném thẳng tiền vào mặt nhân viên khi họ đòi hỏi mà ko được đáp ứng. Có bác tham gia chương trình cộng thêm ls và cam đoan ko rút trước hạn, vài ngày sau vàng biến động thì đòi rút ra nhưng đâu thể được, thế là bác lôi cả họ nhà nhân viên ra chửi rồi bác bẩu chúng mày là quân hút máu người, thấy tiền là tươm tướp, mấy ngày sau bác cứ ra ngân hàng ngồi chửi, hễ có khách nào đến giao dịch là bác túm lấy bảo về đi, bọn này lừa đảo đấy, chúng nó cướp tiền mồ hôi nước mắt của tôi đấy làm mấy vị khách kia cứ gọi là mắt tròn mắt dẹt. Có khách hàng đến rút tiền và vàng số lượng lớn mà ko báo trước, mình phải mời họ ngồi chờ tiếp quỹ hoặc nếu ko chờ được thì mình sẽ liên hệ một chi nhánh lớn gần nhất để họ đến rút cho nhanh thì họ phang ngay "mịe mày, lúc tao mang tiền đến đây tao có phải báo trước cho chúng mày ko mà giờ chúng mày bắt tao phải báo trước cho chúng mày, tiền của tao thì tao rút chứ việc éo gì tao phải thưa gửi với chúng mày" nguyên văn luôn đấy ạ, em ấn tượng quá nên thuộc luôn tới giờ. Lại còn có ông tuổi tác chỉ nhỏ hơn mẹ em 1 tuổi mà cứ một hai bắt em kêu bằng anh, mỗi lần mình đưa tay lên quầy là "anh" chộp ngay cái tay mới tởm chứ lị, trước khi ra về lại còn chu mỏ ra mi gió, chả hiểu cái thể loại dê ở đâu ra.
Chuyện buồn thì nhiều nhưng chuyện vui cũng ko ít, nhất là khi mình được khách hàng yêu quí. Em tuy ko xinh đẹp trẻ trung, ko nói năng ngọt ngào được như các mợ cùng làm nhưng khách hàng quý em thì nhiều hơn hẳn các mợ. Có những khách hàng ra chỉ chờ đúng quầy của mình mới làm, có cô nhà có cây xoài và cây sake nên cứ có trái là lụi cụi hái đem lên cho em, có chị đi mỗi bận đi nước ngoài về lại cho khi thì chai nước hoa, khi thì bộ dưỡng thể. Vui lắm dù quà nhiều khi chỉ là những món nho nhỏ, các mợ cứ bảo em sao ko nhờ họ viết thư khen mà lấy tiền, em thì thấy ngại vô cùng, thà lấy quà như thế còn tình cảm hơn nhiều so với việc mở miệng nhờ họ viết cho cái thư khen (đấy, cũng vì vậy mà em bị ghét thêm vì cái tội sĩ diện hão đấy). Em mà trót làm sai cái gì là khách họ sẵn sàng quay lại để giúp mình, khi thì viết lại chứng từ, khi thì nộp thêm tiền. Có lần em bị thiếu quỹ 35tr mà khách họ vẫn trả dù em sai lè lè trong khi mợ trẻ làm cùng em mợ ý thiếu 10tr (cũng cùng một người khách với em nhé) thì mợ ko đòi được. Có ông khách một mực bênh vực em khi em bị sếp đổ oan là thu gian tiền của ông ý và phản hồi lên trên luôn là sếp chỗ đấy ko tôn trọng nhân viên làm mất hình ảnh ngân hàng trong mắt khách hàng.
Chồng em thấy em đi làm lương lậu chẳng bao nhiêu mà lại nhiều chuyện phức tạp nên bảo em ở nhà chuyên tâm điều trị, nghỉ nửa năm rồi cũng thấy nhớ nghề lắm, ngày còn đi làm thì chỉ mong chồng phán câu ở nhà cho sướng cái thây nhưng ở nhà mãi cũng sợ quên mất kiến thức. Các mẹ nào làm ngân hàng có gì hay ho kể em nghe với cho em cập nhật tí hơi hướm nghề nghiệp.
TrangNguyen84 - lamchame.com