Mấy ngày hôm nay cảm thấy thật mệt mỏi, mệt mỏi cả thể chất lẫn tinh thần. Hôm nay đi làm về mà ngủ một mạch đến 9h chẳng còn biết mô tê gì cả. Mệt thật. Ngày nào cũng chạy như con thoi. Hình như lâu lắm rồi cũng chẳng còn để tâm đến cảm xúc của chính mình. Thèm một câu nói của ngày xưa. Mệt lắm phải không? Ngủ ngoan nhớ, Xoa đầu.
Còn lúc này, mình hiểu, chỉ có một mình mình trên con đường ấy. Từ bé vì là con một nên luôn cố tỏ ra mạnh mẽ, gồng mình lên với tất cả vì không muốn làm bố mẹ lo lắng. Có lẽ vì thế mà luôn thấy mình cô độc. Mạnh mẽ chỉ là cái vẻ ngoài, bên trong những lúc thế này, mình thấy mệt mỏi vô cùng.
Tại sao mình lại phải như thế, tại sao chỉ vì cái nhìn của những người không thật sự quan tâm đến mình mà mình phải gồng mình lên như thế. Những lúc mình như thế này, họ có quan tâm không? Vì họ mà cảm thấy thế này có đáng hay không?
Lâu rồi cũng chả còn biết rơi nước mắt, cảm xúc chai sần rồi lặng đi trong những giấc ngủ. Thèm ngủ, chỉ thèm ngủ mà thôi. Rồi ngày mai thức dậy lại nói cười như thế.
Phải. Ai cũng có những quyết định của riêng mình, có những toan tính của riêng mình, có những thứ thật sự không thể nói được. Mình biết mọi người đang trách mình sao lại thờ ơ như thế, sao không lo công việc ổn định đi nhỉ? sao nó cứ thờ ơ như thế nhỉ? Có lẽ, cái vẻ ngoài tươi cười, tưng hửng của mình chả thay đổi được. Nhưng đằng sau nó, mình đang cố gắng, cố gắng từng ngày. Và mỏi mệt như thế nào thì chỉ mình hiểu mà thôi. Nhưng mình cũng cảm thấy ấm lòng lắm vì bên cạnh vẫn có những người luôn ủng hộ mình. Người chị đã cho mình định hướng và lối đi, cho mình động lực, người "em trai" luôn tin tưởng mình, động viên mình. tự nhủ, dù mệt mỏi thế nào hãy cố gắng nhé Mikochan.
Rồi sẽ đến lúc con cần phải trở về
cần được khóc và cần lau nước mắt
con đã từng ước mình đừng sinh ra để không bao giờ phải sống mỏi mệt
chỉ ước mình là dòng nước mà thôi...
Có lẽ con đã bất hiếu từ lúc mới chào đời
những đớn đau, giận hờn đều cuộn vào lòng giấu kín
con không cho phép mình nhìn thấy giọt nước mắt của mình rơi xuống
cứ lạnh lùng để lớn lên...
Đôi khi con thèm khát thể hiện sự yêu thương
những giấc ngủ bớt đi nhiều mộng mị
trải lòng ra mà không bận tâm nhiều phút giây suy nghĩ
ai tốt hay không tốt với mình?
Chiều nay đi làm về đi ngang qua nhà thờ, đã đi qua rồi, lai vòng lại. Nay không phải ngày lễ, nhà thờ thinh lặng hơn ngày thường, Nhìn quanh có các bạn công giáo đang chắp tay cầu nguyện. Dù mình chẳng phải là người công giáo nhưng mỗi khi đến đây đều cảm thấy lòng mình bình yên lạ. Rồi mình cũng chắp tay lên, cầu nguyện trong thinh lặng và chợt nhận ra đó là điều từ lâu lắm rồi, mình không còn làm nữa....