Mr_bank
Verified Banker
Hắn chỉ kịp đạp phanh cái két, gạt chân chống cho cô gái thử việc tóc vàng hoe chui tọt vào toilet của quán đoạn thả phịch cái thân hình béo múp ngoài sáu mươi cân xuống ghế, vẻ mặt xanh như đít nhái dù đã cố gắng làm ra vẻ bình thản.
Từ bên ngoài một người đàn bà rất khó đoán tuổi xồng xộc xông vào, nhìn bản mặt đằng đằng sát khí này thì cô ta có thể xé xác tình địch thành trăm mảnh nếu tóm được.
Một chút chưng hửng khi thấy tôi đang ngồi cùng hắn, nhưng giọng cô ta vẫn rin rít qua kẽ răng “Khốn nạn! Tao mà tóm được thì…”. Cô ta liếc xéo - ném vào mặt tôi cái nhìn khinh khỉnh.
“ Cô vừa phải thôi! Về ngay đi không, quán xá người ta làm ăn!”. Mặt hắn giãn ra đôi chút khi cô ta và thằng đệ tử đi khuất.
Không biết kiếp trước có nợ nần gì hắn không mà giờ phải khổ thế này? Ngày đi học đã thế giờ vẫn thế, cái tật máu gái của hắn thì không thể nào bỏ được. Hắn khá đẹp trai và học giỏi, có lẽ trong mắt các em thế là đủ. Công nhận cách “sống thử” của hắn cũng có cái hay, trong khi chúng tôi mì gói không có gặm thì hắn vẫn ung dung cơm ngày ba bữa, kè kè một em xinh tươi tình nguyện phục dịch đầy trách nhiệm, đêm đến đảm đương công việc của người vợ, vui thật…
Hồi còn học phổ thông hắn đã có một mối tình đầu lâm ly, cứ ngỡ tình yêu cảm tính học trò cho vui không ngờ nàng say như điếu đổ. Rồi mùa Hạ - mùa chia ly đến, trong khi hắn bù óc bù tai với một đống bài vở thì nàng nước mắt ngắn nước mắt dài, ỉ ôi thề hẹn, hắn chỉ muốn rũ quách cho xong nhưng nghe nàng dọa tự tử hắn đâm hoảng đành ậm ừ “hẹn gặp em dưới cổng trường Đại học”. Khốn nỗi xinh gái, con nhà khá giả nhưng con đường học vấn của nàng lao đao lận đận, thi mãi vẫn không đỗ. Hắn gọi điện về báo tin làm ra vẻ tâm trạng nhưng như đang mở cờ trong bụng, vô phúc hai nàng gặp nhau thì có mà chết dẫm… Hắn tống biệt mối tình đầu bẵng bữa nhậu thịt cầy thơm phức, dĩ nhiên cô ô sin miễn phí không mảy may hay biết…
Tốt nghiệp, hắn về tỉnh, bản hợp đồng “sống thử” chấm dứt. Ba hắn xin cho vào công ty lương thực cho ổn định nhưng được vài bữa hắn xin thôi. Hắn về làm cho một công ty tư nhân trong khu Thương mại, môi trường kinh doanh hiện đại khiến hắn choáng ngợp, sẵn trong lòng chứa đựng nhiều tham vọng, mưu mô xảo trá cùng cái miệng dẻo hắn thích ứng rất nhanh… Có được hắn lão giám đốc như hổ mọc thêm cánh, nhờ cách lươn lẹo khác người của hắn mà các khoản thuế, phí giảm đi đáng kể. Ngân sách ngày một dày thêm, lão cười nhung nhúc hai khối thịt bên gò má… “Công ty thiếu chân giám đốc bộ phận, cậu mày còn trẻ, cửa sáng nhất đấy, có điều…”, gã bỏ lửng câu càng làm hắn sốt ruột – có gì xổ toẹt ra đi, cứ ấm ớ… A! Có điều là con rể của lão thì dễ hơn. Cô con gái rượu gần bốn mươi xuân không ai rước, toan thành bà cô. Sau nhiều đêm đắn đo cuối cùng con quỷ tham lam trong hắn đã thắng, hình ảnh ngôi nhà ba tầng thiết kế độc đáo gần khu Thương mại và vị trí giám đốc bộ phận cứ hiện lên như mời mọc khiến hắn mụ đầu óc đành chặc lưỡi “tắt đèn nhà ngói giống nhà tranh”, một triết lý cổ xưa như biện bạch an ủi hắn.
Tưởng thế đã yên nhưng bản tính máu gái trong hắn không dễ gì bỏ được, mỗi lần có em sinh viên thực tập hay cô nhân viên mới nóng bỏng nào là trong người hắn cứ rậm rịch như kiến bò, khổ không chịu được. Hắn tâm niệm với lòng là phải thờ chữ nhẫn, khi đã ổn định đã rồi tung hê tất cả nhưng hình như lão cáo già cũng nhận ra những ý nghĩ trong đầu hắn nên cứ lần lữa chưa quyết mà các em hơ hớ cứ bày ra trước mắt, chao ôi! Vợ hắn hình như đã đánh hơi thấy nên ngoài thì giờ nướng tiền vào spa, tắm trắng là theo dõi. Ả kiểm soát ngặt nghèo từ điện thoại đến giờ giấc vậy mà hắn vẫn lách được. Nhiều lần hắn bị truy đuổi tôi thành kẻ tòng phạm bất đắc dĩ, cản đường cho hắn và tình nhân chạy trốn, đến khổ.
Mấy hôm nay đọc báo có nghe nói công ty hắn bị công an kinh tế sờ gáy nhưng tôi không ngờ hắn lại xuống mã nhanh đến thế. Lần gặp này mắt hắn trũng sâu, râu ria lởm chởm… Hắn nâng cốc bia tu một ngụm đánh ực: “Tao với ông già bị đình chỉ để điều tra, đời khốn nạn”. Lần đầu tiên tôi thấy trong cặp mắt ma mãnh của hắn có những tia sợ hãi, có lẽ hắn đang mường tượng cảnh phòng giam với ô cửa tò vò, không biết có chân dài nào đến thăm hắn không?
Từ bên ngoài một người đàn bà rất khó đoán tuổi xồng xộc xông vào, nhìn bản mặt đằng đằng sát khí này thì cô ta có thể xé xác tình địch thành trăm mảnh nếu tóm được.
Một chút chưng hửng khi thấy tôi đang ngồi cùng hắn, nhưng giọng cô ta vẫn rin rít qua kẽ răng “Khốn nạn! Tao mà tóm được thì…”. Cô ta liếc xéo - ném vào mặt tôi cái nhìn khinh khỉnh.
“ Cô vừa phải thôi! Về ngay đi không, quán xá người ta làm ăn!”. Mặt hắn giãn ra đôi chút khi cô ta và thằng đệ tử đi khuất.
Không biết kiếp trước có nợ nần gì hắn không mà giờ phải khổ thế này? Ngày đi học đã thế giờ vẫn thế, cái tật máu gái của hắn thì không thể nào bỏ được. Hắn khá đẹp trai và học giỏi, có lẽ trong mắt các em thế là đủ. Công nhận cách “sống thử” của hắn cũng có cái hay, trong khi chúng tôi mì gói không có gặm thì hắn vẫn ung dung cơm ngày ba bữa, kè kè một em xinh tươi tình nguyện phục dịch đầy trách nhiệm, đêm đến đảm đương công việc của người vợ, vui thật…
Hồi còn học phổ thông hắn đã có một mối tình đầu lâm ly, cứ ngỡ tình yêu cảm tính học trò cho vui không ngờ nàng say như điếu đổ. Rồi mùa Hạ - mùa chia ly đến, trong khi hắn bù óc bù tai với một đống bài vở thì nàng nước mắt ngắn nước mắt dài, ỉ ôi thề hẹn, hắn chỉ muốn rũ quách cho xong nhưng nghe nàng dọa tự tử hắn đâm hoảng đành ậm ừ “hẹn gặp em dưới cổng trường Đại học”. Khốn nỗi xinh gái, con nhà khá giả nhưng con đường học vấn của nàng lao đao lận đận, thi mãi vẫn không đỗ. Hắn gọi điện về báo tin làm ra vẻ tâm trạng nhưng như đang mở cờ trong bụng, vô phúc hai nàng gặp nhau thì có mà chết dẫm… Hắn tống biệt mối tình đầu bẵng bữa nhậu thịt cầy thơm phức, dĩ nhiên cô ô sin miễn phí không mảy may hay biết…
Tốt nghiệp, hắn về tỉnh, bản hợp đồng “sống thử” chấm dứt. Ba hắn xin cho vào công ty lương thực cho ổn định nhưng được vài bữa hắn xin thôi. Hắn về làm cho một công ty tư nhân trong khu Thương mại, môi trường kinh doanh hiện đại khiến hắn choáng ngợp, sẵn trong lòng chứa đựng nhiều tham vọng, mưu mô xảo trá cùng cái miệng dẻo hắn thích ứng rất nhanh… Có được hắn lão giám đốc như hổ mọc thêm cánh, nhờ cách lươn lẹo khác người của hắn mà các khoản thuế, phí giảm đi đáng kể. Ngân sách ngày một dày thêm, lão cười nhung nhúc hai khối thịt bên gò má… “Công ty thiếu chân giám đốc bộ phận, cậu mày còn trẻ, cửa sáng nhất đấy, có điều…”, gã bỏ lửng câu càng làm hắn sốt ruột – có gì xổ toẹt ra đi, cứ ấm ớ… A! Có điều là con rể của lão thì dễ hơn. Cô con gái rượu gần bốn mươi xuân không ai rước, toan thành bà cô. Sau nhiều đêm đắn đo cuối cùng con quỷ tham lam trong hắn đã thắng, hình ảnh ngôi nhà ba tầng thiết kế độc đáo gần khu Thương mại và vị trí giám đốc bộ phận cứ hiện lên như mời mọc khiến hắn mụ đầu óc đành chặc lưỡi “tắt đèn nhà ngói giống nhà tranh”, một triết lý cổ xưa như biện bạch an ủi hắn.
Tưởng thế đã yên nhưng bản tính máu gái trong hắn không dễ gì bỏ được, mỗi lần có em sinh viên thực tập hay cô nhân viên mới nóng bỏng nào là trong người hắn cứ rậm rịch như kiến bò, khổ không chịu được. Hắn tâm niệm với lòng là phải thờ chữ nhẫn, khi đã ổn định đã rồi tung hê tất cả nhưng hình như lão cáo già cũng nhận ra những ý nghĩ trong đầu hắn nên cứ lần lữa chưa quyết mà các em hơ hớ cứ bày ra trước mắt, chao ôi! Vợ hắn hình như đã đánh hơi thấy nên ngoài thì giờ nướng tiền vào spa, tắm trắng là theo dõi. Ả kiểm soát ngặt nghèo từ điện thoại đến giờ giấc vậy mà hắn vẫn lách được. Nhiều lần hắn bị truy đuổi tôi thành kẻ tòng phạm bất đắc dĩ, cản đường cho hắn và tình nhân chạy trốn, đến khổ.
Mấy hôm nay đọc báo có nghe nói công ty hắn bị công an kinh tế sờ gáy nhưng tôi không ngờ hắn lại xuống mã nhanh đến thế. Lần gặp này mắt hắn trũng sâu, râu ria lởm chởm… Hắn nâng cốc bia tu một ngụm đánh ực: “Tao với ông già bị đình chỉ để điều tra, đời khốn nạn”. Lần đầu tiên tôi thấy trong cặp mắt ma mãnh của hắn có những tia sợ hãi, có lẽ hắn đang mường tượng cảnh phòng giam với ô cửa tò vò, không biết có chân dài nào đến thăm hắn không?
Đình Dũng