Những câu chuyện hay [Ý NGHĨA] - Sưu tầm (cont'd)

  • Bắt đầu Bắt đầu cocghe266
  • Ngày bắt đầu Ngày bắt đầu

cocghe266

Administrator
Bạn là ai?
Bạn là ai? Đây là câu hỏi mà chúng ta hay nhận được khi chúng ta làm quen với nhau.
Bạn là ai? Và những câu trả lời thì luôn luôn là: Tôi tên …., Tôi học hoặc làm ở …, Tôi ở …., Tôi có … Tôi thích …., Tôi muốn … Tôi … tuổi... Hầu hết mọi người thường nói về những thứ mình sở hữu, những đều mình mong muốn và dường như chúng ta không quan tâm đến người đặt câu hỏi thực sự muốn nhận được câu trả lời như thế nào.
Hãy tiếp cận với vấn đề bằng một cách khác đi. Bạn là ai? Hãy đặt câu hỏi đó với chính bạn: Tôi là ai? Hãy tĩnh lặng để suy ngẫm và tìm cho mình một câu trả lời. Đó không phải là tên bạn, không phải bạn đang ở đâu, đang làm gì, bao nhiêu tuổi, có bằng cấp gì, … mà là những giá trị, phẩm chất của bạn của bạn là gì?
Đơn giản hơn, hãy nghĩ xem loài hoa nào đại diện cho bạn và đặc điểm nổi trội của nó. Đò là loài hoa nào? Hoa hồng, Violet, Hướng dương hay Loa kèn . . . và đặc điểm của nó mà bạn thích nhất và giống với bạn nhất: dịu dàng, quyến rũ, sôi nổi, nội tâm, yêu thương, giúp đỡ …
Bông hoa của bạn với những đặc điểm và nét đẹp ẩn chứa trong đó thể hiện những giá trị, phẩm chất của chính bạn. Hãy thành thật nhé vì đôi khi bạn có thể nhầm lẫn giữa loài hoa “bạn là . . .” với loài hoa “bạn muốn là…” hay “bạn nghĩ mình là…”
Bạn là ai? Loài hoa nào đại diện cho bạn?


Kiên trì

Một nhân viên mới sau 2 tháng làm việc ở công ty với năng lực và hiệu quả công việc anh cảm thấy rất thỏa mãn về những gì mình được hưởng. Nhưng một thời gian sau, cũng với công việc đó, hiệu quả công việc thì tốt hơn trước rất nhiều, anh nhân viên thì không còn cảm thấy thoải mái nữa. Đồng nghiệp đánh giá cao những đóng góp từ khi anh vào công ty nhưng với anh điều đó chả có nghĩa lý, bởi người cần phải nhận ra năng lực của anh là “sếp” thì lại chẳng có ý kiến gì. Điều này làm anh băn khoăn dằn vặt nhiều lắm.
Thời gian đầu chỉ là những ý nghĩ thoáng qua nhưng càng về sau nó bao vây lấn chiếm hết tâm trí anh. Chẳng còn suy nghĩ cho công việc, anh đắm chìm trong chán nản, bất công, dằn vặt vì không được nhìn nhận đúng với những gì mà anh mang lại cho công ty. Lúc nào anh cũng sợ thiệt, nên chỉ làm những việc thuộc trách nhiệm của mình. Kiểu tư duy đó biến anh từ một nhân viên tích cực, hòa đồng luôn chia sẻ thành một người ích kỷ luôn nói “không” khi đồng nghiệp cần sự giúp đỡ.
Suy ngẫm
Rất nhiều người sau một thời gian làm việc thường kêu ca phàn nàn rằng những thứ mình được hưởng không thỏa đáng, không bằng những thứ mình đã bỏ ra. Nhưng họ đâu biết rằng muốn nhận nhiều hơn thì phải làm ra nhiều hơn. Và quan trọng nhất là phải bỏ ra một phần để đầu tư xây dựng cho công ty lớn mạnh hơn thì phần của mình sẽ càng nhiều hơn. Nếu lãnh đạo chưa để ý cất nhắc bạn ngay lúc đó thì cũng đừng nản và vội vàng từ bỏ, có thể họ đang thử lòng kiên nhẫn của bạn. Bởi “Ngu nhất là trả lương cho người không làm được việc, còn ngu hơn là không trả lương cho người làm được việc” chỉ cần bạn kiên trì chút thôi.


Cho và Nhận
Một dòng suối trong vắt chảy qua khu rừng, nơi có chiếc ao nhỏ suốt ngày chỉ biết than vãn. Dù đã rất nhiều lần dòng suối dừng lại để hỏi han ao tại sao lại buồn phiền và hay cáu gắt thế? Nhưng lần nào chiếc ao cũng buông đúng một câu: “đừng làm phiền, để tôi yên”.
Ngày tháng trôi đi, dòng suối nhỏ vẫn chảy qua khu rừng và đi đến đâu nó cũng được chào đón. Bởi suối luôn mang những câu chuyện, những bài học thu lượm được trên đường đi chia sẻ lại cho những người bạn nó gặp. Nơi nào dòng suối đi qua ở đó cỏ cây xanh tốt, muông thú nhận được những dòng nước mát lạnh và tinh khiết.
Còn chiếc ao nhỏ thì ngược lại, thời gian trôi qua càng làm nó mệt mỏi, khô cạn, dần dần nó thu mình trở thành một vũng nước nhỏ xíu. Muôn loài trong khu rừng dường như đã quên mất sự tồn tại của nó.
Suy ngẫm
Cuộc sống của chúng ta cũng có những lúc phải giống như chiếc ao nhỏ, cần phải yên bình tĩnh lặng để suy ngẫm, nhưng không phải là đắm chìm trong lợi ích của cái Tôi. Hãy sống, hãy chảy và hãy chia sẻ những gì mình biết vì chỉ khi bạn cho đi đó là lúc bạn đang nhận về rất nhiều thứ. Và khi bạn cho đi chứng tỏ bạn đang là người giàu có.


"Quy luật ấm chén"
Hai thầy trò đang ngồi đọc sách trước hiên, người học trò ra điều nghĩ ngợi, rời mắt khỏi trang sách và hỏi thầy:
“Thưa thầy, làm thế nào để khiến người khác nghe mình ạ?”
Người thầy đưa mắt nhìn học trò và nói:
“Con vào nhà pha cho thầy ấm trà.”
Rất nhanh chóng người học trò mang đến trước mặt thầy một ấm trà và vài cái chén nhỏ. Thầy chậm rã rót nước vào chén và nói với học trò:
“Con hãy hình dung ấm trà này là người nói, muốn rót được nước-muốn đưa thông điệp đến với người nghe con cần làm gì?”
Người học trò nhanh nhẹn đỡ lấy ấm trà, nhấc một chiếc chén lên, từ từ rót nước vào và nói:
“Thưa thầy, ấm và chén phải tiếp xúc với nhau, cái ấm phải nghiêng đi thì nước mới vào trong chén được ạ!”
Thế đấy, nếu là người nói còn phải biết cách tiếp cận, tìm điểm chung với người nghe, biết chắt lọc thông tin trước khi truyền đạt cho người nghe và biết “nghiêng mình”. Còn nếu con là người nghe, hãy là người nghe tuyệt với nhất bằng cách tự nâng cao giá trị bản thân, đeo bám và cũng phải biết nghiêng mình để đón nhận thông tin. Và con nên nhớ, hãy là chiếc cốc rỗng đừng áp đặt, đừng chì trích phê phán khi con thực sự muốn lắng nghe.


Can đảm
Con bé vùng vằng bỏ đi sau khi to tiếng với mẹ. Trong đầu nó toàn những ý nghĩ trách móc: mẹ thật khó tính, không tâm lý và lúc nào cũng áp đặt nó. Những ý nghĩ cứ quay cuồng khiến đầu óc nó nóng bừng, cảm giác như có ngọn lửa đang thiêu đốt.
Nằm dài trên giường, nó nghĩ lại những điều đã nói với mẹ khi đang giận dữ. Những thứ mà nó thích, nó cho là phù hợp luôn bị mẹ gạt đi và ép nó phải là theo những gì mẹ muốn. Nó đã ước được sống một mình và đó chính là điều nó hét lên với mẹ khi bỏ đi. Bây giờ nằm nghĩ lại nó thấy hối hận vì những điều đã nói.
Suy ngẫm:
Trong cuộc sống, chúng ta đủ can đảm để mắng mỏ trách móc người khác, đủ can đảm để nói những điều không tốt về người khác, đủ can đảm làm người khác tổn thương… nhưng liệu chúng ta có đủ can đảm để nhận lỗi và nói "Xin lỗi!".
Hãy biết xin lỗi và nói với những người thương yêu bạn rằng bạn cũng yêu thương họ rất nhiều. Vì nếu ngày mai không bao giờ đến, bạn sẽ không phải hối tiếc về ngày hôm nay một khi bạn đã nói những lời trên.
(to be continued...)

Link phần 1: http://ub.com.vn/threads/11269-Nhung-cau-chuyen-hay-Y-NGHIA-Suu-tam.html
Link phần 3 (Phần cuối): http://ub.com.vn/threads/11324-Nhung-cau-chuyen-hay-Y-NGHIA-Suu-tam-Finale.html?p=69157#post69157
 
Chỉnh sửa lần cuối bởi người điều hành:
Back
Bên trên