cungvi
Verified Banker
Tôi và chị tình cờ quen nhau ở lớp học ngoại ngữ buổi tối. Thật ra hôm ấy tôi chỉ đến đăng kí học rồi về và lúc đợi xe buýt tôi gặp chị đến học. Ấn tượng ban đầu về chị đó là một cô gái hiền lành khiến người khác có cảm tình. Điều làm tôi nhớ nhất là giọng miền Trung của chị ngọt ngào trong từng câu chữ. Từ lúc quen chị, tôi mới để ý rằng con gái miền Trung dễ thương như vậy. Lần đầu gặp nhau ấy, chúng tôi chỉ nói chuyện đôi ba câu về thầy dạy tiếng Anh, sau đó thì tôi ra về trong sự tiếc nuối. Nhưng không ngờ hôm sau, chúng tôi lại có duyên học cùng một lớp. Và đương nhiên, tôi dành chỗ ngồi cạnh chị. Thời gian thấm thoát trôi qua, sau 3 tháng học cùng nhau, chúng tôi cũng có vài cuộc hẹn. Tôi thường xuyên gọi điện cho chị, thấy chị cũng cởi mở tâm sự với tôi về công việc, gia đình… tôi cũng thấy vui, ngỡ rằng chị cũng thích mình, nhưng tôi đã lầm…
Chị là con người của công việc, đi làm xa, tối về cũng vẫn phải lo việc, vì vậy thời gian chị dành cho tôi cũng là nhiều nhất có thể, mặc dù chẳng bao nhiêu nhưng tôi vẫn thấy hạnh phúc lắm. Hơn tôi ba tuổi, công việc của chị khá tốt, lương cao, còn tôi vẫn đang là sinh viên năm cuối. Khoảng cách ấy tôi càng đi lại càng thấy xa, sao xa quá!
Kỉ niệm đáng nhớ nhất của tôi với chị là lần chị chủ động hẹn tôi đi chơi. Lúc về chị đòi trả tiền, vì chị nói em sinh viên làm gì có tiền, dẫn chị đi chơi rồi tối về ăn mì tôm à. Thật ra thì chẳng đáng bao nhiêu, ở cái làng đại học này cái gì chẳng rẻ. Với lại tôi cũng có công việc, cũng kiếm được chút đỉnh. Nhưng vì biết trước chị sẽ giành trả nên tôi đã nhanh tay đưa tiền trước. Chẳng biết thế nào mà lúc ấy tôi cầm lấy tay chị để bảo chị cất tiền đi. Một lúc sau tôi mới nhận ra điều đó và vội buông tay. Bàn tay nhỏ nhắn của chị thật ấm áp, lần đầu tiên tôi có cảm giác là một người đàn ông khi ở bên chị, mặc dù tôi cũng không còn nhỏ nữa, sắp ra trường rồi mà.
[TABLE="width: 200, align: center"][TR][TD][/TD][/TR][/TABLE]Công việc của chị cùng ngành học với tôi nên “hai chị em” cũng khá hợp khi nói chuyện. Chị cho tôi ấn tượng về người con gái chín chắn, quyết đoán, nghị lực, không như những cô gái tính khí trẻ con hay giận dỗi vô cớ, không biết cảm thông mà tôi quen trước đây. Hay như chuyện mỗi khi hẹn tôi, chị không bao giờ thất hẹn. Thậm chí hôm ấy, chẳng may chị có việc đột xuất, thì chị cũng không quên cái hẹn với tôi, để xin lỗi tôi và hẹn khi khác, không như những cô gái kiêu ngạo, bất lịch sự khác, từng bắt tôi chờ đợi và leo cây hàng tiếng đồng hồ.
Hiện tại, tôi không còn được gặp chị nữa vì chị về gần nhà công tác rồi. Nhưng tôi vẫn nhớ chị lắm. Chỉ có điều thời gian này, tôi gọi chị không được. Có lẽ vì lần trước, tôi đã "lỡ dại" thú nhận với chị rằng: “Em thích chị”. Nghe vậy chị hỏi tôi “Em thích chị theo nghĩa gì vậy?”. Lúc ấy tôi mới vỡ lẽ ra rằng chị chỉ coi mình như là em trai, chị chưa bao giờ thích tôi theo kiểu tình yêu nam nữ. Thật sự tôi rất buồn, từ đó tôi ít gọi điện cho chị dần, và chị cũng không nghe máy nữa…
Mặc dầu vậy mối tình "phi công trẻ" yêu đơn phương "máy bay bà già" ấy vẫn để lại cho tôi nhiều ấn tượng tốt đẹp, chỉ tiếc là nó không có “happy ending” như nhiều người khác. Ngay cả đến bây giờ, tôi cũng rất thích “gái già” như chị. Tôi nghĩ, những người như chị nếu lấy được thì tổ ấm sẽ hạnh phúc, vì chị biết lo nghĩ, vun vén cho cả gia đình lẫn công việc. Không hiểu sao trong thâm tâm, tôi vẫn hi vọng về một lời hứa vu vơ của chị, rằng: 30 tuổi chị mới lấy chồng. Lúc ấy em có công việc ổn định rồi em sẽ đi tìm chị, hãy để em "cưa" chị một lần nữa nhé, chị yêu!
N.LAM
Chỉnh sửa lần cuối bởi người điều hành: