Sợ hãi mạo hiểm luôn là lực cản con người ta, nhưng nếu muốn trở thành chú bướm xinh đẹp, trước hết phải qua quá trình gắng sức phá vỡ tổ kén đang hạn chế mình.
01
Có một vị lão hòa thượng, bên cạnh ông có 5 đệ tử thành kính. Một hôm, lão hòa thượng dặn dò các đệ tử mỗi người đi lên ngọn núi ở phía Đông gánh củi trở về. 5 đệ tử vội vàng đi lên núi, đi chưa được bao lâu thì gặp một bờ sông, mọi người tỏ ra kinh ngạc. Chỉ thấy nước lũ từ trên núi tràn xuống, dù sao thì cũng khó mà mơ tưởng qua sông đốn củi.
Không biết phải làm sao, 4 đệ tử đành quay trở về mặt mày ủ rũ. Duy chỉ có một tiểu hòa thượng là vẫn khá ung dung.
Lão hòa thượng hỏi nguyên do, tiểu hòa thượng lấy từ trong áo ra mấy quả táo, đưa cho sư phụ nói: "Không qua sông được, cũng không gánh được củi, thấy bờ sông có một cây táo, con thuận tay hái mấy quả về".
Về sau, tiểu hòa thượng này là người được sư phụ truyền thụ lại tất cả những tinh hoa học thuật.
Trên đời này có đi không hết đường, cũng có lúc không qua được sông. Qua sông không được thì quay đầu trở về. Nhưng người trí tuệ thực sự là trong lúc cùng đường có thể tìm kiếm một cơ hội khác.
Những người nhìn thấy cơ hội trong nghịch cảnh, hi vọng trong bế tắc sẽ đạt được sự đột phá dù trong giây phút cuối cùng sẽ ngày càng tiến xa hơn nữa.
Thật ra, cơ hội luôn có sẵn, nhưng không phải ai ai cũng nắm giữ được. Cơ hội thường ưu ái những người có tầm mắt mở rộng, liên tục thử thách chính mình. Với những ai cố gắng không ngừng, họ sẽ nhận ra rằng, cơ hội luôn có mặt ở khắp nơi.
Lại có câu chuyện khác, về hai người nghèo đói nhận được sự ban ân của một vị trưởng lão: Một cái cần câu và một cái giỏ đựng rất nhiều cá. Trong đó, một người muốn có được cái giỏ cá, người kia muốn có cái cần câu, cho nên sau khi chia xong, hai người họ mỗi người đi một ngả.
Người có cái giỏ cá bèn đi kiếm củi khô, đun lửa nấu cá lên, anh ta ăn như hổ đói, ăn nhanh đến nỗi còn không biết mùi vị cá tươi ngon ra sao. Trong phút chốc, cả giỏ cá đã hết sạch. Chẳng bao lâu sau, anh ta cuối cùng cũng chết đói bên cạnh giỏ cá trống rỗng.
Còn người có cái cần câu, ban đầu anh ta tiếp tục cố gắng chịu đói, lê từng bước khó khăn đi đến bờ biển. Nhưng khi ra đến nơi thì cũng đã sức cùng khí kiệt, chỉ còn đôi mắt có thể nhìn ra phía đại dương xanh thẳm. Cuối cùng anh ta cũng đành phải nhắm mắt xuôi tay trong tiếc nuối.
Lại có hai người nghèo đói khác, cũng được vị trưởng lão ban ân cho một cái cần câu và giỏ cá. Nhưng mà bọn họ không đường ai nấy đi, mà là cùng nhau hợp sức đi tìm biển cả.
Hai người bọn họ mỗi lần chỉ nấu một con cá, sau đó trải qua bao vất vả khó khăn, cuối cùng cũng đi tới biển. Từ đó về sau, hai người cùng nhau bắt cá mà sinh sống. Vài năm sau, bọn họ đã có thể dựng được nhà, từng người một có gia đình con cái, có thuyền đánh cá riêng, cuộc sống ngày một hạnh phúc an khang.
Khi được trao cho cơ hội, hãy tỉnh táo đưa ra lựa chọn. Lựa chọn đúng, sinh mệnh của bạn mới được đảm bảo, ngược lại, có những quyết định sai lầm dẫn tới cả một đời khóc hận.
Nếu chỉ lo lợi ích trước mắt, điều cuối cùng nhận được chỉ là đôi bàn tay trắng. Còn biết nhìn xa trông rộng, tìm kiếm cơ hội trong những hoàn cảnh ngặt nghèo, chắc chắn sẽ cải biến được vận mệnh, gặt hái được thành công.
02
Đây là câu chuyện thời hiện đại.
Thời tôi còn là sinh viên, trong ký túc xá có cô bạn tên là Minh Tú, trước sau chưa từng tham gia các hoạt động vui chơi cùng chúng tôi.
Lúc nhóm bạn chúng tôi tổ chức đi ăn uống, xem phim, dã ngoại, thì cô ấy lại đắm mình trong thư viện. Cuối tuần chúng tôi rủ nhau đi ca hát thì cô ấy lại lặng lẽ làm thêm công việc bán thời gian. Minh Tú quá bận rộn, chúng tôi cho rằng cô ấy không hòa đồng.
Nhưng kết quả vào năm tốt nghiệp đã khiến chúng tôi một phen mở rộng tầm mắt.
Trong khi đám chúng tôi tất bật xin cộng tác ở những công ty truyền thông vừa và nhỏ, thì Minh Tú đã thênh thang chủ động đứng trước các lựa chọn.
Thì ra, trong suốt khoảng thời gian 4 năm học, Minh Tú không chỉ ở thư viện luyện thành một cây viết tài năng, mà còn tận dụng thời gian rảnh đi làm thực tập sinh cho các hãng truyền thông mới, nhờ đó cô đã tích lũy được không ít kinh nghiệm.
Một trong số những nơi cô xin thử việc, cộng tác lại chính là một trong 10 hãng truyền thông lớn cả nước, điều này không nghi ngờ gì đã dát một lớp vàng trong bản lý lịch của Minh Tú. Cộng thêm các mối quan hệ mà cô đã kết giao được trong suốt 4 năm đó, không ít công ty đều đã đưa ra mức lương hậu hĩnh muốn Minh Tú đầu quân.
Chúng tôi đều khen nền tảng của cô thật tốt. Minh Tú lại khiêm tốn nói với chúng tôi rằng: "Nền tảng tốt không phải từ trời rơi xuống, mà phải dựa vào thực lực mới kiếm lại được. Nói thật, ngày trước mình cũng rất hâm mộ các cậu cuối tuần có thể thảnh thơi, nhưng khi nghĩ đến bản thân còn cách ước mơ cần thực hiện quá xa, liền không dám trễ nải thời khắc nào cả".
Thấy mình với Minh Tú cách nhau xa đến như vậy, tôi mới thật sự hiểu ra thứ gọi là "cơ hội mãi luôn chỉ dành cho những ai đã chuẩn bị sẵn sàng".
Nếu bạn vô tâm, cơ hội mãi mãi chỉ ở tương lai phía trước, còn như bạn có tâm, cơ hội không đâu không hiện hữu. Nó ẩn mình trong mỗi sự cố gắng không ngừng nghỉ của mỗi người, bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra, ôm chầm lấy những ai sẵn sàng muốn cất cánh bay lên.
Khi được trao cơ hội, tất nhiên bạn nên mạnh dạn nắm bắt. Nhưng trước khi được trao bảo kiếm, bạn cần mài giũa năng lực, để khi gươm báu xuất hiện bạn đã đủ tinh nhuệ, sức mạnh và lòng dũng cảm.
03
Dạo trước công ty tôi cải cách, không ít chi nhánh đã phải cơ cấu lại. Lúc ấy, có anh bạn đồng nghiệp tên là Vũ Dương, mới vào công ty chưa đến 3 năm, nhưng nhờ "bước đệm" ấy mà trong thời gian chưa đầy nửa năm ngắn ngủi anh đã thực hiện ba cú nhảy ngoạn mục.
Bước đầu tiên, anh ứng tuyển đến đơn vị mới nơi mà các đồng nghiệp khác không ai nguyện ý đi. Khi đưa ra quyết định này, Dương nhận phải sự cười chê của đồng nghiệp. Họ nói anh quá mạo hiểm, điên rồ, "đường quang không đi lạid đâm quàng vào bụi rậm". Nhưng Vũ Dương vẫn quyết tâm dấn thân, thử sức mình.
Không lâu sau, nhờ thành tích xuất sắc anh được đề bạt lên một cấp. Lúc này, đồng nghiệp bắt đầu trầm trồ, nhưng vẫn hoài nghi Dương chỉ dậm chân tại vị trí ấy là hết, không thể có đột phá mới.
Thế nhưng, chỉ vài ngày trước thôi, chi nhánh mới mở rộng ứng tuyển, Vũ Dương lại được nâng lên thành trưởng phòng dự bị, cơ hội được đề bạt lần nữa nắm chắc trong tầm tay.
Còn nhớ thời điểm đó, chi nhánh mới vừa mới được thành lập, mọi người đều không hứng thú: Người thì ít, công việc thì nhiều, không biết sẽ kết giao với đồng nghiệp thế nào, không biết cấp trên có khó tính hay không? Tất cả đều là ẩn số.
Nhìn lại, nếu anh vẫn ở đơn vị cũ thì dẫu 6,7 năm sau anh cũng khó đạt được vị trí ấy. Nhóm đồng nghiệp cũ nghe vậy, lại xì xầm sau lưng, rằng anh ăn may, hoặc đi "cửa sau", nhờ cao nhân nào đó chống lưng mới thăng tiến nhanh như vậy. Thực chất, những lời sắc như dao nhọn ấy đều xuất phát từ lòng đố kị xấu xí, nhưng thẳm sâu trong lòng họ là sự trầm trồ dành cho Dương.
Kỳ thật, ai cũng không nguyện ý vứt bỏ công việc an nhàn trước mắt để đi mạo hiểm, nên đều đứng ngoài quan sát tình hình xem sao. Chỉ riêng Vũ Dương, vừa có năng lực tốt, vừa có sự xông xáo đã mạo hiểm lăn xả vào khu vực nguy hiểm, vất vả đó.
Giờ đây, chúng tôi dù có mơ ước đạt được vị trí lúc đầu của Vũ Dương thì cũng không còn cơ hội ấy nữa.
Thiết nghĩ, từ một nơi an nhàn thoải mái chuyển đến một môi trường hoàn toàn xa lạ, không phải ai cũng có được dũng khí này. Sợ hãi mạo hiểm luôn là lực cản con người ta, nhưng nếu muốn trở thành chú bướm xinh đẹp, trước hết phải qua quá trình gắng sức phá vỡ tổ kén đang hạn chế mình.
Cơ hội mãi luôn ở chặng đường phía trước, chứ không phải ở nơi ta vốn đã quen thuộc.
Cơ hội hầu như mỗi người đều có, nhưng không phải ai ai cũng nắm giữ được, nó thường ưu ái những người biết mở rộng tầm mắt, không ngừng thử thách bản thân mình.
01
Có một vị lão hòa thượng, bên cạnh ông có 5 đệ tử thành kính. Một hôm, lão hòa thượng dặn dò các đệ tử mỗi người đi lên ngọn núi ở phía Đông gánh củi trở về. 5 đệ tử vội vàng đi lên núi, đi chưa được bao lâu thì gặp một bờ sông, mọi người tỏ ra kinh ngạc. Chỉ thấy nước lũ từ trên núi tràn xuống, dù sao thì cũng khó mà mơ tưởng qua sông đốn củi.
Không biết phải làm sao, 4 đệ tử đành quay trở về mặt mày ủ rũ. Duy chỉ có một tiểu hòa thượng là vẫn khá ung dung.
Lão hòa thượng hỏi nguyên do, tiểu hòa thượng lấy từ trong áo ra mấy quả táo, đưa cho sư phụ nói: "Không qua sông được, cũng không gánh được củi, thấy bờ sông có một cây táo, con thuận tay hái mấy quả về".
Về sau, tiểu hòa thượng này là người được sư phụ truyền thụ lại tất cả những tinh hoa học thuật.
Trên đời này có đi không hết đường, cũng có lúc không qua được sông. Qua sông không được thì quay đầu trở về. Nhưng người trí tuệ thực sự là trong lúc cùng đường có thể tìm kiếm một cơ hội khác.
Những người nhìn thấy cơ hội trong nghịch cảnh, hi vọng trong bế tắc sẽ đạt được sự đột phá dù trong giây phút cuối cùng sẽ ngày càng tiến xa hơn nữa.
Thật ra, cơ hội luôn có sẵn, nhưng không phải ai ai cũng nắm giữ được. Cơ hội thường ưu ái những người có tầm mắt mở rộng, liên tục thử thách chính mình. Với những ai cố gắng không ngừng, họ sẽ nhận ra rằng, cơ hội luôn có mặt ở khắp nơi.
Lại có câu chuyện khác, về hai người nghèo đói nhận được sự ban ân của một vị trưởng lão: Một cái cần câu và một cái giỏ đựng rất nhiều cá. Trong đó, một người muốn có được cái giỏ cá, người kia muốn có cái cần câu, cho nên sau khi chia xong, hai người họ mỗi người đi một ngả.
Người có cái giỏ cá bèn đi kiếm củi khô, đun lửa nấu cá lên, anh ta ăn như hổ đói, ăn nhanh đến nỗi còn không biết mùi vị cá tươi ngon ra sao. Trong phút chốc, cả giỏ cá đã hết sạch. Chẳng bao lâu sau, anh ta cuối cùng cũng chết đói bên cạnh giỏ cá trống rỗng.
Còn người có cái cần câu, ban đầu anh ta tiếp tục cố gắng chịu đói, lê từng bước khó khăn đi đến bờ biển. Nhưng khi ra đến nơi thì cũng đã sức cùng khí kiệt, chỉ còn đôi mắt có thể nhìn ra phía đại dương xanh thẳm. Cuối cùng anh ta cũng đành phải nhắm mắt xuôi tay trong tiếc nuối.
Lại có hai người nghèo đói khác, cũng được vị trưởng lão ban ân cho một cái cần câu và giỏ cá. Nhưng mà bọn họ không đường ai nấy đi, mà là cùng nhau hợp sức đi tìm biển cả.
Hai người bọn họ mỗi lần chỉ nấu một con cá, sau đó trải qua bao vất vả khó khăn, cuối cùng cũng đi tới biển. Từ đó về sau, hai người cùng nhau bắt cá mà sinh sống. Vài năm sau, bọn họ đã có thể dựng được nhà, từng người một có gia đình con cái, có thuyền đánh cá riêng, cuộc sống ngày một hạnh phúc an khang.
Khi được trao cho cơ hội, hãy tỉnh táo đưa ra lựa chọn. Lựa chọn đúng, sinh mệnh của bạn mới được đảm bảo, ngược lại, có những quyết định sai lầm dẫn tới cả một đời khóc hận.
Nếu chỉ lo lợi ích trước mắt, điều cuối cùng nhận được chỉ là đôi bàn tay trắng. Còn biết nhìn xa trông rộng, tìm kiếm cơ hội trong những hoàn cảnh ngặt nghèo, chắc chắn sẽ cải biến được vận mệnh, gặt hái được thành công.
02
Đây là câu chuyện thời hiện đại.
Thời tôi còn là sinh viên, trong ký túc xá có cô bạn tên là Minh Tú, trước sau chưa từng tham gia các hoạt động vui chơi cùng chúng tôi.
Lúc nhóm bạn chúng tôi tổ chức đi ăn uống, xem phim, dã ngoại, thì cô ấy lại đắm mình trong thư viện. Cuối tuần chúng tôi rủ nhau đi ca hát thì cô ấy lại lặng lẽ làm thêm công việc bán thời gian. Minh Tú quá bận rộn, chúng tôi cho rằng cô ấy không hòa đồng.
Nhưng kết quả vào năm tốt nghiệp đã khiến chúng tôi một phen mở rộng tầm mắt.
Trong khi đám chúng tôi tất bật xin cộng tác ở những công ty truyền thông vừa và nhỏ, thì Minh Tú đã thênh thang chủ động đứng trước các lựa chọn.
Thì ra, trong suốt khoảng thời gian 4 năm học, Minh Tú không chỉ ở thư viện luyện thành một cây viết tài năng, mà còn tận dụng thời gian rảnh đi làm thực tập sinh cho các hãng truyền thông mới, nhờ đó cô đã tích lũy được không ít kinh nghiệm.
Một trong số những nơi cô xin thử việc, cộng tác lại chính là một trong 10 hãng truyền thông lớn cả nước, điều này không nghi ngờ gì đã dát một lớp vàng trong bản lý lịch của Minh Tú. Cộng thêm các mối quan hệ mà cô đã kết giao được trong suốt 4 năm đó, không ít công ty đều đã đưa ra mức lương hậu hĩnh muốn Minh Tú đầu quân.
Chúng tôi đều khen nền tảng của cô thật tốt. Minh Tú lại khiêm tốn nói với chúng tôi rằng: "Nền tảng tốt không phải từ trời rơi xuống, mà phải dựa vào thực lực mới kiếm lại được. Nói thật, ngày trước mình cũng rất hâm mộ các cậu cuối tuần có thể thảnh thơi, nhưng khi nghĩ đến bản thân còn cách ước mơ cần thực hiện quá xa, liền không dám trễ nải thời khắc nào cả".
Thấy mình với Minh Tú cách nhau xa đến như vậy, tôi mới thật sự hiểu ra thứ gọi là "cơ hội mãi luôn chỉ dành cho những ai đã chuẩn bị sẵn sàng".
Nếu bạn vô tâm, cơ hội mãi mãi chỉ ở tương lai phía trước, còn như bạn có tâm, cơ hội không đâu không hiện hữu. Nó ẩn mình trong mỗi sự cố gắng không ngừng nghỉ của mỗi người, bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra, ôm chầm lấy những ai sẵn sàng muốn cất cánh bay lên.
Khi được trao cơ hội, tất nhiên bạn nên mạnh dạn nắm bắt. Nhưng trước khi được trao bảo kiếm, bạn cần mài giũa năng lực, để khi gươm báu xuất hiện bạn đã đủ tinh nhuệ, sức mạnh và lòng dũng cảm.
03
Dạo trước công ty tôi cải cách, không ít chi nhánh đã phải cơ cấu lại. Lúc ấy, có anh bạn đồng nghiệp tên là Vũ Dương, mới vào công ty chưa đến 3 năm, nhưng nhờ "bước đệm" ấy mà trong thời gian chưa đầy nửa năm ngắn ngủi anh đã thực hiện ba cú nhảy ngoạn mục.
Bước đầu tiên, anh ứng tuyển đến đơn vị mới nơi mà các đồng nghiệp khác không ai nguyện ý đi. Khi đưa ra quyết định này, Dương nhận phải sự cười chê của đồng nghiệp. Họ nói anh quá mạo hiểm, điên rồ, "đường quang không đi lạid đâm quàng vào bụi rậm". Nhưng Vũ Dương vẫn quyết tâm dấn thân, thử sức mình.
Không lâu sau, nhờ thành tích xuất sắc anh được đề bạt lên một cấp. Lúc này, đồng nghiệp bắt đầu trầm trồ, nhưng vẫn hoài nghi Dương chỉ dậm chân tại vị trí ấy là hết, không thể có đột phá mới.
Thế nhưng, chỉ vài ngày trước thôi, chi nhánh mới mở rộng ứng tuyển, Vũ Dương lại được nâng lên thành trưởng phòng dự bị, cơ hội được đề bạt lần nữa nắm chắc trong tầm tay.
Còn nhớ thời điểm đó, chi nhánh mới vừa mới được thành lập, mọi người đều không hứng thú: Người thì ít, công việc thì nhiều, không biết sẽ kết giao với đồng nghiệp thế nào, không biết cấp trên có khó tính hay không? Tất cả đều là ẩn số.
Nhìn lại, nếu anh vẫn ở đơn vị cũ thì dẫu 6,7 năm sau anh cũng khó đạt được vị trí ấy. Nhóm đồng nghiệp cũ nghe vậy, lại xì xầm sau lưng, rằng anh ăn may, hoặc đi "cửa sau", nhờ cao nhân nào đó chống lưng mới thăng tiến nhanh như vậy. Thực chất, những lời sắc như dao nhọn ấy đều xuất phát từ lòng đố kị xấu xí, nhưng thẳm sâu trong lòng họ là sự trầm trồ dành cho Dương.
Kỳ thật, ai cũng không nguyện ý vứt bỏ công việc an nhàn trước mắt để đi mạo hiểm, nên đều đứng ngoài quan sát tình hình xem sao. Chỉ riêng Vũ Dương, vừa có năng lực tốt, vừa có sự xông xáo đã mạo hiểm lăn xả vào khu vực nguy hiểm, vất vả đó.
Giờ đây, chúng tôi dù có mơ ước đạt được vị trí lúc đầu của Vũ Dương thì cũng không còn cơ hội ấy nữa.
Thiết nghĩ, từ một nơi an nhàn thoải mái chuyển đến một môi trường hoàn toàn xa lạ, không phải ai cũng có được dũng khí này. Sợ hãi mạo hiểm luôn là lực cản con người ta, nhưng nếu muốn trở thành chú bướm xinh đẹp, trước hết phải qua quá trình gắng sức phá vỡ tổ kén đang hạn chế mình.
Cơ hội mãi luôn ở chặng đường phía trước, chứ không phải ở nơi ta vốn đã quen thuộc.
Cơ hội hầu như mỗi người đều có, nhưng không phải ai ai cũng nắm giữ được, nó thường ưu ái những người biết mở rộng tầm mắt, không ngừng thử thách bản thân mình.
Theo Sương Vũ
Trí Thức Trẻ
Trí Thức Trẻ