Để một lần em về với tình yêu của anh

  • Bắt đầu Bắt đầu ruoitnvn
  • Ngày bắt đầu Ngày bắt đầu

ruoitnvn

Thành viên
[h=1]Để một lần em về với tình yêu của anh[/h]
Có lẽ anh quen với việc được em quan tâm, được em giận hờn rồi nên giờ cảm giác sẽ bị mất đi một thứ gì đó quý giá…
Bốn năm, anh ngồi nhìn lại quãng thời gian đã qua, nhớ lại ngày nào anh và em cùng ngồi bên nhau, giữa những cơn mưa chiều mùa hạ, giữa cái giá lạnh của mùa đông… và còn nhiều nữa những kỷ niệm chúng ta đã từng có. Anh cũng không nhớ hết những con đường chúng ta đi, hàng cây ghế đá nơi chúng ta từng hẹn hò.
Em còn nhớ không? Con đường đó, hàng cây đó, những hàng ghế và, nơi mà anh và em vẫn thường nắm tay nhau đi, những bước đi thật chậm rãi, cùng chuyện trò, vui đùa… thật hồn nhiên, vui vẻ và hạnh phúc biết bao.
Những ngày tháng qua dường như mọi vật vẫn không thay đổi đối với anh, vẫn con đường ấy với những hàng cây và những tia nắng còn đọng lại dưới hàng cây rực rỡ trong cái nắng ấm của mùa xuân sắp qua đi, mọi vật trong anh đều đầy đủ, nhưng trong tâm trí của anh, hình bóng em cứ đến rồi lại vụt đi và anh đã tự hiểu rằng em không còn bên cạnh anh như lúc xưa nữa. Có lẽ Thượng đế đã ban tặng anh những gì tốt đẹp nhất, hạnh phúc nhất thì người sẽ dần lấy lại những thứ ấy, ngay cả em – người đã đem lại cho anh biết được thế nào là sự quan tâm, chăm sóc, tình yêu thương…
Chiều hôm nay lại thế, anh đã tìm đến nơi ấy trong một buổi chiều muộn, con đường, còn in hình bóng em. Anh đã chờ đợi cho đến khi màn đêm buông xuống, không còn một bóng người qua lại, phủ kín toàn bộ thành phố trong sự im ắng đáng sợ. Cuối cùng anh lại phải trở về trong nỗi buồn vô tận, anh mỉm cười và đã tự an ủi lòng mình: “Em vẫn mãi trong tâm trí anh và chúng mình sẽ vẫn mãi hạnh phúc”.
Giờ đây, cuộc sống ngày càng đổi thay, trong cuộc sống không bao giờ đem đến trọn vẹn một cái gì đó hạnh phúc thật sự cho con người, liệu như thế có bất công? Anh và em gần cũng thật gần mà xa cũng thật là xa. Đã rất nhiều đêm, anh lặng lẽ chứng kiến con tim của mình thật sự đau nhói, nó như muốn vỡ tung ra khỏi lòng ngực của anh kèm theo hai hàng nước mắt chảy vô bờ để biến khỏi con người anh, biến khỏi cuộc sống này, để anh không còn bao giờ gặp điều này nữa. Đã lâu lắm rồi anh rất muốn và khao khát được tìm lại cảm giác ngày xưa, cái cảm giác cho đến tận bây giờ, anh vẫn chưa thể quên được.
“Cà chua yêu”, “Nhất trên đời”… những cái tên biết đến khi nào anh mới có thể gọi lại chúng một cách thân yêu như lúc trước nữa đây? Chắc là sẽ không, không bao giờ nữa phải không em?
Anh đã từng hỏi em nhiều lần khi nào mình sẽ cưới nhau? Khi nào mình sẽ cùng sống bên nhau trong một mái nhà? Khi nào em mới có thể sinh cho anh một thằng Cu tí… và em vẫn chưa thể trả lời cùng anh. Em biết không? Những điều em hỏi lại càng làm cho tim anh thêm đau nhói. Em cũng từng hỏi anh rằng liệu anh có thể thay đổi con đường mà anh đang đi không? Anh vẫn thế, vẫn chưa thể trả lời mặc dù anh biết mình không thể. Bởi vì, anh đang làm công việc đi thắp anh sáng đến cho những vùng sâu xa, vùng núi, đem ánh sáng đến cho bà con dân bản.
Đến bây giờ những câu hỏi trên của em, anh sẽ trả lời và thực hiện được nhưng đã muộn rồi, thời gian không chờ đợi bất kỳ ai. Xin lỗi em, thật lòng xin lỗi em, anh sẽ nguyện cầu cho em mãi mãi được hạnh phúc, sẽ không bao giờ, không còn có một cơn bão giông nào đến với em thêm một lần nữa đâu.
Ngồi viết cho em mà mắt anh đang nhòe lệ. Thấy buồn, thấy trống trải nhiều lắm. Có lẽ anh quen với việc được em quan tâm, được em giận hờn rồi nên giờ cảm giác sẽ bị mất đi một thứ gì đó quý giá.
Em sẽ hỏi tại sao? Tại sao anh đã bỏ rơi em, tại sao những lúc em cần anh thì anh lại không ở bên mà giờ đây khi em có tình yêu mới thì anh lại vậy. Anh là người quyết định cơ mà. Còn nhiều nữa, anh biết em sẽ thắc mắc nhiều câu hỏi tại sao nữa vì em hiểu anh mà. Khi anh quyết định như vậy em thấy anh đã khóc. Vậy chắc không chỉ một lý do không còn tình cảm với em nữa mà anh chia tay đâu???

Chúng ta không ở bên nhau, nhưng vẫn nguyên vẹn tình yêu anh dành cho em… (Ảnh minh họa)
Mối tình của mình buồn phải không em? Nước mắt nhiều hơn tiếng cười, anh biết em khóc vì anh, vì tình yêu của chúng ta nhiều lắm. Có những lúc em khóc thầm, có những lúc em khóc thật to như một đứa trẻ nhưng em cũng có biết rằng anh cũng khóc nhiều lắm. Như giờ đây, anh phải đóng hết cửa để ngồi viết cho em vì anh sợ người ta nhìn thấy anh khóc. Vì sao khóc thì anh cũng không biết nữa. Chỉ biết rằng cứ nghĩ đến em là anh không thể ngăn được nước mắt.
Ngày hôm qua, cách đây đúng 4 năm ta trao cho nhau nụ hôn đầu tiên rồi cũng là ngày chúng ta trao nhau nụ hôn cuối cùng. Nằm bên em, ôm em mà anh thấy thương em nhiều lắm. Em có thấy anh ôm em chặt lắm không? Anh chưa bao giờ ôm em chặt đến thế, vì biết rằng khi anh buông tay ra, anh sẽ không bao giờ còn được ôm em lần nữa. Anh khóc – em khóc…
5 năm qua, biết bao kỷ niệm giữa chúng ta. Anh nhớ nhiều lắm, kể cả những chuyện nhỏ nhặt. Em hay bảo anh là nhớ lâu, nhưng tính anh thế rồi, nhiều khi nói chuyện với em nhắc lại để thấy tình cảm hơn. Nhưng lần này, anh nói ra đây để lần cuối cùng nói chuyện cùng em. Rồi mai này, em có gia đình riêng của em, anh cũng có gia đình riêng của anh. Rồi những lo toan hằng ngày sẽ làm chúng ta không có thời gian để nhớ về quá khứ nhưng anh tin rằng cả anh, cả em sẽ không bao giờ quên mối tình này.
Rồi những lần tâm sự, những lần trêu đùa đã đưa chúng ta gần nhau hơn. Rồi cái đêm mà cách đây đúng 4 năm đó cũng đến. Anh ngỏ lời và được đón nhận tình yêu của em. Chúng ta trao nhau nụ hôn đầu đời. Ngọt ngào phải không em, em lần đầu tiên vụng về. Hôn nhau mà làm đau cả nhau nữa chứ. Ai biết chắc là buồn cười lắm. Rồi thời gian cứ trôi đi, những lần âu yếm của chúng ta nhiều lên nhưng cũng giận nhau nhiều hơn. Có lần em giận đòi chia tay anh nữa. Nhưng chỉ là những phút giận hờn rồi như thế chứ anh biết rằng em yêu anh nhiều hơn ai hết.
“Anh đi học về, mở cửa rồi gọi anh thật to như những ngày trước, nhưng khi vào chẳng thấy em đâu, chạy sang phòng khác cũng không có. Anh gọi anh mà không thấy em trả lời. Anh biết em xa anh thật rồi”. Viết đến đây anh lại khóc. Giờ đây anh – em mình đã xa thật rồi em à!
Rồi em cũng trở về, áp lực từ gia đình, việc làm lại làm em gầy đi nhiều. Anh thì đi công trường ở xa. Không có nhiều thời gian bên nhau. Em còn nhớ em về được mấy hôm thì đến sinh nhật anh. Ngày đầu tiên đi công trường, trời mưa to lắm, lại mất điện nữa. Một mình nơi đất khách, sinh nhật thì người yêu đang giận, buồn lắm, cô đơn lắm.
Anh biết anh tệ lắm, anh không xứng đáng với tình yêu em dành cho anh. Thời gian sau đó, anh biết em đã khóc nhiều lắm, rất nhiều. Anh cũng đã khóc rất nhiều. Chúng ta không ở bên nhau, nhưng vẫn nguyên vẹn tình yêu anh dành cho em…
Nhưng dù sao anh cũng quá nhẫn tâm, đã phụ bạc người thương yêu mình nhất. Anh biết sau này, khó có thể có ai lại yêu anh nhiều như em. Dù làm gì thì cũng không thể xóa đi tội lỗi anh đã gây ra cho em. Tũn ơi! Đời này, kiếp này anh là người có lỗi với em! Anh không dám xin em tha thứ chỉ mong em một điều, bằng nghị lực của em, em hãy sống thật tốt, anh chỉ là quá khứ khổ đau, không đáng để được em yêu thương. Có rất nhiều người thương yêu em, quan tâm em!
Cũng đã hơn một năm kể từ ngày đó, giờ em đã có người yêu mới. Anh không biết nhiều về người ta nhưng cảm thấy người ta đến với em chân thành chứ không phải như anh đâu. Mai này hai người có thành đôi anh tin họ sẽ đem lại hạnh phúc cho em.
Đúng ra, nhìn thấy em khi có người yêu mới thì anh phải vui mới phải. Nhưng anh vẫn thấy man mác buồn, thấy em nói chuyện với người ta lâu quá anh cũng thấy buồn. Vì sao thì anh không biết nữa? Nhưng đó chắc chỉ là cảm giác như anh đã nói. Không được em quan tâm nữa nên anh thấy thế thôi. Có lần em bảo “Sao anh chưa có tình yêu mới”. Anh cũng đã có tìm hiểu một vài người, nhưng có lẽ anh đã quá quen thuộc với tình cảm của em nên giờ đây với ai anh cũng không tìm được tình cảm tương tự cả. Hôm qua anh nói với em, có lẽ lâu nữa anh mới lấy vợ, cũng có thể lắm đó. Còn em, anh chỉ mong em hạnh phúc. Thế thôi. Có lẽ là lần cuối cùng anh viết thư cho em rồi. Chắc cũng ít có dịp nói chuyện với nhau nữa.
 
Back
Bên trên