Jump to content

Featured Replies

Posted
Vốn mình muốn viết bài này tặng em mình, nhưng mình nghĩ những sinh viên mới ra trường cũng rất cần đến nó nên mình post lên luôn để mọi người cùng đọc và suy ngẫm. Mình mong muốn rằng tất cả những ai đang đứng ở ngã tư đường và chưa tìm ra được lối đi riêng cho bản thân hãy can đảm và vững bước lên vì một tương lai tươi sáng đang chờ đợi bản ở phía trước. Đừng để những suy nghĩ về thất bại trong quá khứ và lo sợ trung bước chân bạn lại. Good luck to all. [FONT=arial]Hi em, [/FONT][FONT=arial] [/FONT] [FONT=arial]Đọc tin nhắn của em chị cũng hiểu phần nào mong muốn của em. Có thể chị em mình ko nói chuyện với nhau nhiều và mỗi người có một tính cách, hoàn cảnh riêng biệt nhưng về phía chị, chị luôn mong những điều tốt nhất đến với em, cũng như mọi người trong gia đình. Do vậy chị viết email này để chia sẻ suy nghĩ của chị với em và qua đó, muốn em phần nào suy nghĩ lại về quyết định của mình, hoặc at least là em có được một định hướng rõ ràng về tương lai.[/FONT] [FONT=arial] [/FONT] [FONT=arial]Khi viết CV, em có biết phần nào khó nhất không. Không phải là tóm tắt lại những gì mình đã làm được trong quá khứ mà là phần mục tiêu của mình phải đạt được trong tương lai và phần đó cũng thường được đặt lên làm mục đầu tiên (objective). Trước đây, chị cũng vậy, cảm thấy rất khó khăn với việc viết phần đầu tiên, nên thường chọn giải pháp an toàn là loại bỏ. Chị khác em, học kinh tế đối ngoại nên ngành gì cũng có thể làm nhưng cũng chính vì vậy định hướng bị mất đi. Rõ ràng viết CV xin vào ngân hàng phải khác với CV xin vào DN xuất nhập khẩu hay kiểm toán. Nhớ lại, mỗi lần đi nộp hồ sơ xin việc chị thấy mình bị thiếu hụt một cái gì đó, cảm thấy thật không hoàn thiện và chán nản với bản thân. Nhưng rồi, mọi chuyện đã khác đi rồi. Giờ chị hoàn toàn có thể tự tin khi viết phần objective vào CV của mình, chị biết mình đang ở đâu, mình muốn gì và mình phải làm gì để đạt được mong muốn đó. Những tháng ngày chơ vơ như đứng giữa ngã tư nhìn về bốn hướng mà chẳng biết đi về đâu, chẳng biết phải làm gì, chỉ chìm ngập trong đau khổ và bất lực với bản thân đã qua rồi. Và cũng chính vì điều đó, chị không muốn nó xảy ra với em. Càng sớm nhận ra được objective của mình ngày nào, em sẽ càng sớm tìm được nhiệt huyết và tính yêu với cuộc đời ngày đó, và thành công sẽ đến với em như một hệ quả tất yếu. [/FONT] [FONT=arial] [/FONT] [FONT=arial]Thú thực là chị không đảm bảo là chị sẽ thành công với hướng đi của mình đã chọn theo một cái định nghĩa phổ biến về thành công như là tiền bạc, danh vọng nhưng chị cảm thấy happy với cuộc đời của chị. Sống và cống hiến với nhiệt huyết và niềm vui. Và ngay cả nếu một ngày có một ai đó nhận xét rằng chị ko thành công bằng người này người khác, chị vẫn thấy tự tin với những thành quả mà chị đã đạt được vì chị biết mình đang đi đúng hướng và chị ghi nhận từng thành quả mà chị tạo ra bằng nỗ lực của chính bản thân mình. Chị mong rằng em cũng sẽ làm được như vậy, đặt niềm tin vào bản thân để chọn một hướng đi thật rõ ràng rồi vững bước trên con đường đi đó bằng ý chí, niềm tin và sức mạnh, đừng để những suy nghĩ của mọi người áp đặt lên em để khiến em trùng bước.[/FONT] [FONT=arial] [/FONT] [FONT=arial]KHÔNG BAO GIỜ LẨN TRÁNH, PHẢI ĐỐI MẶT[/FONT] [FONT=arial] [/FONT] [FONT=arial]Em nói rằng thời gian này em sẽ về quê vì ở trên này cũng chưa biết làm gì. Điều đó làm chị thực sự buồn. Có thể em chưa chuẩn bị sẵn sàng cho con đường sự nghiệp nhưng theo một khía cạnh nào đó "về quê" cũng có nghĩa là "sự lảng tránh", mà lảng tránh thì chẳng mạnh mẽ chút nào. Em có thể nói với chị và bản thân mình rằng, khả năng tiếng Anh của em kém và em cần trau dồi nó, do đó em về quê để luyện thêm tiếng Anh. Nhưng với chị, nó chỉ là một "lời biện bạch" cho cái hành động lẩn trốn thôi. Phải đặt câu hỏi là tại sao những người khác, tiếng Anh ko tốt, thậm chí ko học hành vẫn làm ông to bà lớn, vẫn chủ doanh nghiệp này nọ mà mình còn trẻ, sức khỏe dồi dào, ý chí chiến đấu và tinh thần đầy ắp lại trung bước, về quê để chờ đợi cái gì đó tốt đẹp sẽ đến. Sự thật là chẳng có cái tốt đẹp nào, thành công nào tự nhiên mà đến với những người chỉ biết chờ đợi. Thử tính xem, về quê một ngày có 24 tiếng trong đó em có thể học tiếng Anh được nhiều nhất mấy tiếng, cứ coi là 5 tiếng là maximum đi nhưng em có thấy happy với cuộc sống chờ đợi trong tĩnh lặng như vậy ko, chưa kể hiệu quả học tập của em cũng đi xuống theo thời gian. Trong khi đó, nếu vừa đi làm, tối về cố gắng học thêm thì chỉ dù 2 tiếng thôi, cuộc đời của em cũng rất ý nghĩa. Vừa đi làm, vừa kiếm ra tiền, vừa gặp gỡ mọi người vui vẻ lại vừa trau dồi thêm kiến thức. Hãy tự cân nhắc xem cái gì lợi hơn em nhé. [/FONT] [FONT=arial] [/FONT] [FONT=arial]KHÔNG CÓ THÀNH CÔNG NÀO MÀ KHÔNG PHẢI TRẢ GIÁ[/FONT] [FONT=arial] [/FONT] [FONT=arial]Có một câu nói mà chị rất thích Nếu bạn muốn thành công, bạn phải double số lần thất bại lên. Hoàn toàn đúng phải không, thực tế thành công nên được xem như tận cùng của thất bại. Thử hỏi đã có những người nổi tiếng, billionaires nào mà chưa từng gặp phải thất bại trong đời chưa. Nên quan trọng không phải quá khứ của em như thế nào mà quan trọng là suy nghĩ của em thế nào và hiện tại em hành động ra sao. Đi làm em mới thấy, dù là học giỏi, nhà giàu hay thế nào đi nữa, đã là con người đều phải làm những việc y hệt như nhau. Cũng có lúc phải rót nước, pha trà như những người phục vụ thông thường, phải năn nỉ, thuyết phục khách hàng như những cô bán hàng ngoài chợ, phải dọn dẹp bàn ghế phòng làm việc hay đi phô tô copy như những người dọn vệ sinh thông thường. Như vậy, thực tế không nằm ở bản chất công việc mà mình làm mà thực tế nằm ở thái độ và tinh thần làm mỗi công việc mình được giao. Càng làm được nhiều việc bao nhiêu, giỏi nhiều thứ bao nhiêu thì em càng sớm đạt được tới sự thành công bấy nhiêu. Em có thể nói rằng em không làm được bảo hiểm vì em nghĩ rằng mình không hợp, em muốn tìm việc nào phù hợp với chuyên ngành học của em và bố mẹ em cũng vậy. Ừ đúng, ai mà chẳng muốn như thế. Nhưng vấn đề ở đây là gì. Đã bao giờ em tự hỏi bản thân là bảo hiểm là gì, công việc của người làm bảo hiểm như thế nào chưa. Hay em chỉ đi theo một "lối mòn" trong suy nghĩ là đó là sale, mà sale có nghĩa là phải đi bán (hay ép buộc) mọi người xung quanh mua bảo hiểm. . Nghe có vẻ hơi nghiệt ngã, nhưng để chị nói cho em một điều nhé, tất cả những người xung quanh ta đều có suy nghĩ và tư duy, đừng hy vọng ép được người khác một cách đơn giản. Thêm vào đó, em chưa từng bắt đầu, sao em biết nó ko thích hợp với em. Và tương lai của ngành này như thế nào chắc chị cũng không cần phải nói ra vì em quá hiểu khi xã hội bây giờ coi bảo hiểm như một phần không thể thiếu của cuộc sống. Ngoài ra, hãy tự hỏi bản thân rằng "cái nghề" mà em muốn làm theo đúng chuyên ngành của em là gì. Kế toán ư hay nhân viên tài chính thông thường. 5 năm sau, tương lai của em sẽ ra sao nếu em cứ cố định với nghề đó, em có thể đạt được gì từ công việc của mình. Quyết định thì là ở em nhưng phải nhớ là tương lai của cả cuộc đời em trông chờ vào quyêt định ở giây phút này em nhé. [/FONT] [FONT=arial] [/FONT] [FONT=arial]Như chị đã nói ở trên, đã là công việc thì ko nằm ở bản chất công việc là như thế nào mà nằm ở thái độ và cách nghĩ của mình về công việc đó. Đừng để lo sợ thất bại làm em bị chùng bước. Phải tự tin rằng mình rất giỏi và phải tự tin rằng bạn bè mình làm được như vậy đồng nghĩa với việc mình phải làm được như thế và mình phải làm tốt hơn thế. Đó mới là hành động của một con người trưởng thành em nhé. [/FONT] [FONT=arial] [/FONT] [FONT=arial]BẮT ĐẦU NGAY [/FONT] [FONT=arial] [/FONT] [FONT=arial]Thực ra đây cũng là một điểm yếu của chị. Thỉnh thoảng chị hay trì hoãn mọi kế hoạch vì nghĩ rằng mình phải có cái này cái kia thì mình mới làm được. Người ta nói đúng, con người có 2 nỗi sợ hãi lớn nhất mà cản trở ta đến thành công, một là lo sợ thất bại hai là lo sợ bị chỉ trích. Chị muốn làm kiểm toán nhưng chị lo sợ là tiếng Anh của chị chưa tốt, kiến thức kiểm toán chưa vững, ko làm được và cũng lo sợ khi đi phỏng vấn bị người ta nói là ko hiểu gì, đầu óc rỗng tuếch. Và dần dần chính suy nghĩ đó làm chị trùng bước, chị bỏ dở con đường lập nghiệp của chị và chị mất rất nhiều thời gian để làm cho mình tự tin trước khi sẵn sàng apply mất 3 tháng để thi Ielts, mất 9 tháng để có kinh nghiệm làm việc ở một tổ chức lớn, và giờ lại học ACCA để đến khi pass F9 thì quay sang làm kiếm toán. Trong khi bạn bè mình cũng trong một khoảng thời gian tương tự chỉ cần nó bắt đầu ngay và kiên định với con đường kiếm toán, tự tin apply thì 2 năm sau nó đã có được một vị trí đáng nể trong công ty kiểm toán rồi. Chị rút ra một điều, vấn đề không nằm ở bao nhiêu thành tích mà mình có được mà vấn đề nằm ở hành động mà mình làm. Nếu mình đã xác định đó là mục tiêu của cuộc đời thì phải hành động luôn hành dộng ngay. Em hãy nghĩ từ những việc đơn giản [B]"Một việc mà sớm hay muộn gì mình cũng phải làm thì chi bằng hãy bắt tay vào làm luôn vì ngày cả nếu giờ mình ko làm thì sau này mình cũng phải làm cơ mà". [/B]Và đây cũng là bí mật của những người thành công, họ sẵn lòng làm bất cứ điều gì bởi vì họ biết trong cuộc đời họ sớm muộn gì họ cũng phải làm những điều đó và càng sớm làm bao nhiêu, càng sớm biết nhiều điều bấy nhiêu. Đừng chờ đợi nữa nhé.[/FONT] [FONT=arial] [/FONT] [FONT=arial]Còn nhiều điều chị muốn nói với em lắm, nhưng chị xin tóm tắt lại ở đây thôi là em hãy tự tin lên, xác định mục tiêu của mình trong cuộc đời để không bao giờ phí thời gian tự chất vấn bản thân mình nên làm gì. Khi xác định được rồi thì bắt tay vào làm ngay, đừng lo sợ đến thất bại hay cái giá phải trả vì thành công là phải trả giá em ạ. Dũng cảm lên mà đối mặt với thực tại em nhé. [/FONT]

Join the conversation

You can post now and register later. If you have an account, sign in now to post with your account.

Guest
Reply to this topic...