[SUY NGẪM] - Chúng ta còn được gặp bố mẹ bao nhiêu lần?!!

Cả phiên bản gốc tiếng Mông Cổ và bản tiếng Việt đều cảm động…

1 tiếng gì đó…gọi là…“mẹ”

When you were 1 year old, she fed you and bathed you
You thanked her by crying all night long.

Khi bạn 1 tuổi, mẹ cho bạn ăn và tắm cho bạn
Bạn cảm ơn mẹ bằng cách khóc ròng cả đêm

When you were 2 years old, she taught you to walk.
You thanked her by running away when she called.

Khi bạn lên 2, mẹ dạy bạn cách đi bộ
Và bạn cảm ơn mẹ bằng cách chạy mất dạng khi nghe mẹ gọi

When you were 3 years old, she made all your meal with love.
You thanked her by tossing your plate on the floor.

Khi bạn dc 3 tuổi, mẹ làm tất cả mọi bữa ăn cho bạn với 1 tình cảm vô hạn
Và cách bạn cảm ơn mẹ là hất tất cả xuống sàn nhà

When you were 4 years old, she gave you some crayons.
You thanked her by coloring the dining room table.

Khi bạn lên 4, mẹ cho bạn vài cái chì màu
Và bạn cảm ơn mẹ bằng cách tô đầy lên cái bàn ăn

When you were 5 years old, she dressed you for holidays
You thanked her by plopping into the nearest.

Bạn lên 5 tuổi, mẹ may áo cho bạn để bạn đi nghỉ cuối tuần
Bạn cảm ơn mẹ bằng cách lăn ùynh xuống bãi đất cho dơ đồ

When you were 6 years old, she walked you to school
You thanked her by screaming, “IM NOT GOING!”

Và khi bạn lên 6, mẹ dắt bạn tới trường
Bạn cảm ơn mẹ bằng cách hét tướng lên: “Con ko đi đâu!”

When you were 7 years old, she bought you a baseball
You thanked her by throwing it through the next-door-neighbor’s window

Bạn lên 7 tuổi, mẹ mua cho bạn một quả bóng chuyền
Và bạn cảm ơn mẹ bằng cách quăng nó vô cửa sổ nhà bên cạnh

When you were 8 years old, she handed you an ice cream.
You thanked her by dripping it all over your lap.

Khi bạn được 8 tuổi, mẹ cho bạn 1 cây kem
Và bạn cảm ơn mẹ bằng cách đổ nguyên cây kem vào áo

When you were 9 years old, she paid for piano lessons.
You thanked her by never even bothering to practice

Khi bạn 9 tuổi, mẹ mua cho bạn 1 cây piano đề bạn học đàn
Bạn cảm ơn mẹ bằng cách ko bao giờ đàn để luyện tập

When you were 10 years old, she drove you all day, from soccer to gymnastic to one birthday party after another.
You thanked her by jumping out of the car and never looking back

Khi bạn lên 10 tuổi, mẹ lái xe chở bạn đi vòng vòng cả ngày, từ sân bóng đá cho tới phòng thể dục, để tổ chức cho bạn 1 bữa tiệc sinh nhật sau đó
Và cách bạn cảm ơn là nhảy phắt ra khỏi xe và ko thèm nhìn lại

When you were 11 years old, she took you and your friends to the movies
You thanked her by asking to sit in a different row.

Bạn lên 11 tuổi, mẹ dắt bạn và bạn bè bạn đi xem phim
Và bạn cảm ơn mẹ bằng cách đòi ngồi ở một dãy ghế khác

When you were 12 years old, she warned you not to watch certain TV shows,
You thanked her by waiting until she left the house

Khi bạn 12 tuổi, mẹ cảnh cáo bạn ko nên xem một chương trình TV nào đó
Và bạn chỉ việc đợi mẹ ra khỏi nhà để xem

When you were 13 years old, she suggested a haircut
You thanked her by telling her she had no taste

Bạn lên 13 tuổi, mẹ bảo bạn nên đi cắt tóc đi
Và bạn cảm ơn mẹ bằng câu nói mẹ chả có chút thị hiếu thẩm mỹ nào

When you were 14 years old, she paid for a month away at summer camp
You thanked her by forgetting to write a single letter

Khi bạn lên 14 tuổi, mẹ trả tiền cho cả tháng đi chơi ở trại hè của bạn
Và cách mà bạn cảm ơn là ko thèm viết lấy dù chỉ 1 lá thư về cho mẹ

When you were 15 years old, she came home from work, looking for a hug
You thanked her by having your bedroom door locked

Khi bạn 15 tuổi, mẹ trở về nhà sau một ngày làm việc, mong đợi được ôm bạn trong tay
Và bạn đã cảm ơn bằng cách ở cả ngày trong một căn phòng khóa cửa

When you were 16 years old, she taught you how to drive her car
You thanked her by taking it every chance you could

Khi bạn 16 tuổi, mẹ dạy bạn lái xe hơi của mẹ
Và cách mà bạn đã làm là lấy cái xe đi chơi bất cứ khi nào bạn thích

When you were 17 years old, she was expecting an important call
You thanked her by being on the phone all night

Khi bạn 17 tuổi, mẹ có 1 cuộc điện thọai cực quan trọng cần gọi
Và bạn đã ôm cái điện thoại để buôn dưa cả đêm

When you were 18 years old, she cried at your high school graduation.
You thanked her by staying out partying until dawn

Khi bạn 18 tuổi, mẹ đã khóc khi biết bạn tốt nghiệp cấp 3
Và bạn cảm ơn mẹ bằng cách ra ngòai vui chơi ăn mừng cho tới sáng

When you were 19 year old, she paid for your college tuition, drove you to campus carried your bags
You thanked her by saying good-bye outside the dorm, so you wouldn’t be embarrassed in front of your friends

Khi bạn 19 tuổi, mẹ trả tiền học phí cao đẳng cho bạn, lái xe chở bạn tới trường, thậm chí mang cả túi xách cho bạn
Và bạn đã cảm ơn mẹ bằng cách nói tạm biệt bên ngòai phòng ngủ kí túc xá, vì bạn xấu hổ trước bạn bè mình

When you were 20 years old, she asked whether you were seeing anyone
You thanked her by saying “It’s none of your business”

Khi bạn 20 tuổi, mẹ hỏi bạn có để ý tới ai chưa
Bạn trả lời mẹ rằng: “Đó ko phải là chuyện của mẹ”

When you were 21 years old, she suggested certain careers for your future
You thanked her by saying “I don’t want to be like you”

Khi bạn 21 tuổi, mẹ đề nghị cho bạn một số nghề nghiệp trong tương lai
Bạn cảm ơn mẹ bằng câu nói: “Con ko muốn giống mẹ”

When you were 22 years old, she hugged you at your college graduation,
You thanked her by asking whether she could pay for a trip to Europe

Bạn 22 tuổi, mẹ ôm lấy bạn khi bạn tốt nghiệp cao đằng
Bạn cảm ơn mẹ bằng cách đòi hỏi mẹ trả tiền cho bạn đi chơi Châu Âu

When you were 23 years old, she gave you furniture for your first apartment
You thanked her by telling your friends it was ugly

Bạn 23 tuổi, mẹ mua cho bạn vài thứ đồ gia dụng cho căn hộ đầu tiên của bạn
Và bạn đi nói với mọi người rằng nó xấu òm

When you were 24 years old, she met your fiancé and asked about your plans for the future
You thanked her by glaring and growling, “muuhh-ther, please!”

Và khi bạn 24 tuổi, mẹ gặp chồng chưa cưới của bạn và hỏi bạn về kế hoạch cho tương lai
Bạn cảm ơn mẹ bằng cách rên rĩ: “Mẹ, làm ơn đi mà!”

When you were 25 years old, she helped to pay for your wedding, and she cried and told you how deeply she loved you
You thanked her by moving halfway across the country

Bạn 25 tuổi, mẹ trả tiền đám cưới cho bạn, khóc và nói với bạn rằng mẹ iu bạn rất nhiều
Và cách mà bạn cảm ơn mẹ là dọn nhà tới chỗ khác sống

When you were 30 years old, she called with some advice on the baby
You thanked her by telling her “Things are different now”

Khi bạn 30 tuổi, mẹ bạn gọi và thúc giục bạn mau có em bé đi
Bạn nói rằng: “Bây giờ khác xưa mẹ ơi!”

When you were 40 years old, she called you to remind you of a relative’s birthday
You thanked her by saying you were really busy right now

Khi bạn 40 tuổi, mẹ gọi điện nhắc bạn sinh nhật của một vài người họ hàng
Và bạn cảm ơn mẹ bằng cách nói rằng bạn đang bận bù đầu

When you were 50 years old, she fell ill and needed you to take care of her
You thanked her by reading about the burden parents become to their children

Khi bạn 50, mẹ bạn bệnh và cần bạn ở cạnh để chăm sóc
Bạn cảm ơn mẹ bằng cách than thở về gánh nặng mà các ông bố bà mẹ đem tới cho con cái họ

And then, one day, she quietly died, And everything you never did came crashing down like thunder on your HEART
IF SHE STILL AROUND, NEVER FORGOT TO LOVE HER MORE THAN EVER ….
AND IF SHE’S NOT, REMEMBER HER UNCONDTIONAL LOVE AND PASS IT ON …
ALWAYS REMEMBER TO LOVE YOUR MOTHER, BECAUSE YOU ONLY HAVE ONE MOTHER IN YOUR LIFE TIME !!!

Và cuối cùng, 1 ngày nào đó, mẹ bạn ra đi. Và bạn cảm thấy mọi thứ như sụp đổ, như có sấm trong tim bạn
Nếu mẹ vẫn còn sống, hãy yêu mẹ hơn hết thảy mọi thứ trên đời, và nếu mẹ ko còn nữa, hãy nhớ lấy lòng yêu thương vô điều kiện của mẹ và hãy làm như mẹ đã làm
Hãy luôn yêu thương mẹ bạn, vì bạn chỉ có duy nhất 1 người mẹ trên đời này thôi.
[B]
Duy nhất một !!

(Sưu tầm)[/B]

[FONT=Arial][/FONT][FONT=Arial]HOA HỒNG TẶNG MẸ[/FONT][FONT=Arial][B]

[/B][/FONT][FONT=Arial][FONT=tahoma]Nhân ngày 8 tháng 3, anh đến đăng ký dịch vụ điện hoa để gửi hoa tặng mẹ qua đường bưu điện. Mẹ anh sống cách chỗ anh khá xa. Khi bước ra khỏi xe, anh thấy một bé gái đang đứng khóc bên vỉa hè. Anh đến và hỏi nó sao lại khóc.[/FONT]
[/FONT]
[FONT=Arial][FONT=tahoma]- Cháu muốn mua một bông hoa hồng để tặng mẹ cháu - nó nức nở - nhưng cháu chỉ có 75 xu trong khi giá một bông hồng đến 2 đô la.
Anh mỉm cười và nói với nó:

  • Đến đây, chú sẽ mua cho cháu.
    Anh liền mua hoa cho cô bé và đặt một bó hồng để gửi cho mẹ anh. Xong xuôi, anh hỏi cô bé có cần đi nhờ xe về nhà không. Nó ngập ngừng nhìn anh trả lời:
  • Dạ chú cho cháu đi nhờ đến nhà mẹ cháu.
    Rồi nó chỉ đường cho anh lái xe đến một nghĩa trang, nơi có một phần mộ vừa mới đắp. Nó chỉ ngôi mộ và nói:
  • Đây là nhà của mẹ cháu. Nói xong, nó ân cần đặt bông hoa hồng lên mộ.
    Chứng kiến cảnh tượng cảm động đó, lập tức anh quay lại tiệm bán hoa, hủy bỏ dịch vụ gửi hoa vừa đăng ký và mua một bó hồng thật đẹp. Suốt đêm ấy, anh đã phóng xe một mạch về nhà mẹ anh để trao tận tay bà bó hoa đó.
    (Sưu tầm)[/FONT]
    [/FONT]

Đêm hôm qua, mình cũng đầy tâm trạng thế này, cũng nghe Mother in the dream…cũng buồn, cũng nhớ, cũng thương bố mẹ…Cùng cố gắng, cùng phấn đấu vì bố mẹ các bạn nhé!

bố mẹ là số 1 vợ là số 2 con cái là số 3

Phim ngắn: Bữa cơm thiên đường

[FONT=Arial]Cộng đồng mạng khá ngỡ ngàng và xúc động khi được xem một bộ phim ngắn mang tựa đề “Bữa trưa trên thiên đường” của một sinh viên Trung Quốc. [/FONT][FONT=Arial]Chỉ trong 40 ngày kể từ khi được đăng tải lên mạng, video này đã thu hút hơn 4 triệu lượt xem từ cư dân mạng. Tuy rằng chỉ là một con số không lớn, nhưng sự chú ý và sự thu hút của bộ phim thì lại lớn hơn hết tất cả các sức hấp dẫn khác.

http://www.youtube.com/watch?v=SDziATv2BVI

Hàng loạt bình luận cho thấy bộ phim đã làm lay động sâu sắc cảm xúc của người xem như: “Lạy chúa, phim làm tôi cảm động quá. Tôi cảm thấy mình là đứa con trai tội lỗi, và bộ phim mang cho tôi một cái nhìn khác, yêu thương cha mẹ hơn và những người xung quanh khi còn có thể. Tôi cảm thấy những người trẻ khác cần được xem những cảnh này”.

Hay là: "Tôi đã khóc rất nhiều. Tôi đang có 2 đứa con trai nhỏ, thật chẳng dễ dàng gì với vai trò làm mẹ. Đây là một câu chuyện cảm động.”

Có nhiều người xem đi xem lại bộ phim, và đa số những ai sau khi xem xong đều có chung một suy nghĩ: “Hãy biết quý trọng thời gian bên cha mẹ, để ta sẽ không bao giờ phải ân hận”.

Bộ phim ngắn có độ dài chỉ hơn 6 phút này kể về một chàng trai vốn luôn xấc xược và hỗn hào với người mẹ già cả, ốm yếu nhưng cần cù làm lụng và rất yêu thuơng cậu.

Rồi một ngày, cậu chuẩn bị một bữa ăn thật thịnh soạn và phong phú để cùng ăn với mẹ mình, nhưng chỉ còn là bức di ảnh của người mẹ, bởi bà đã mất sau một cơn tai biến. Đó là bữa ăn trên thiên đường dành cho bà. Ân hận, đau đớn, những cảm xúc mãnh liệt và mang đậm tính nhân văn, bộ phim ngắn này muốn chuyển tải đến khán giả một thông điệp: “Lời cảm ơn cha mẹ không bao giờ là sớm cả.”
Liu Xiaoyu, một sinh viên thuộc học viện nhiếp ảnh Hebei, đã trực tiếp sản xuất bộ phim này với đủ các vai trò như nhà viết kịch bản, đạo diễn, quay phim và xử lý hình ảnh. Tất cả chi phí của bộ phim chỉ là 30$ (600.000 VND) và được sử dụng chủ yếu trong phần trang phục

Sau khi bộ phim được hoàn thành, Liu đã hỏi ý kiến của cha mẹ cậu như là những người khán giả đầu tiên và: “Khi tôi thấy mẹ tôi không thể ngăn những giọt nước mắt lăn dài, trái tim tôi như đang bay trên không trung bởi tôi biết tôi đã thực sự hoàn thành nó”, Liu tâm sự.
[RIGHT]

[/RIGHT]
(Theo Hoa học trò)
[/FONT]

[SIZE=3]Nhật ký của Mẹ [/SIZE]- Hiền Thục

http://www.youtube.com/watch?v=Pjr0SxcK30Y

Những điều mẹ dạy con gái (sưu tầm)

:heart: Mẹ bảo, lúc giận đừng có cãi nhau, có thể không nói gì, không giặt quần áo của chồng, nhưng không được cãi nhau với chồng.
:heart: Mẹ bảo, cãi nhau với đàn ông thì đừng có chạy ra ngoài mà oang oang
khắp nơi, anh ta tiến về phía con một bước thì con hãy bước về phía anh
ta hai bước.
:heart: Mẹ bảo, ngôi nhà chính là chỗ đóng quân của người phụ nữ, cho dù có
xảy ra chuyện gì thì cũng đừng có bỏ đi. Bởi vì, đường trở về rất khó
khăn.
http://ngoisao.net/Files/Subject/3b/9c/85/89/Untitled-1.jpg
:heart: Mẹ bảo, hai người trong nhà đừng có lúc nào cũng chỉ nghĩ đến sĩ diện,
hai người sống với nhau, sĩ diện quan trọng lắm sao? Nếu thế thì ra
ngoài sống thế nào được?
:heart: Mẹ bảo, bất kể một người đàn ông giàu có, nhiều tiền như thế nào thì
anh ta vẫn hi vọng có thể nhìn thấy con sạch sẽ thơm tho ở trong một
ngôi nhà sạch sẽ tươm tất và đợi anh ta.
:heart: Mẹ bảo, đàn ông tốt rất nhiều, anh ta sẽ không bao giờ đi ôm người phụ
nữ khác. Nhưng trong cái xã hội như thế này, có rất nhiều phụ nữ xấu sẽ
giang tay ra ôm lấy người đàn ông của con.
:heart: Mẹ bảo, phụ nữ nhất định phải ra ngoài làm việc, cho dù là kiếm được
nhiều hay ít, làm việc chính là sự thể hiện giá trị cuộc sống của bản
thân. Nếu con cứ ở nhà mãi, anh ta sẽ có cơ hội nói trước mặt con rằng:
“Tôi đang nuôi cô đấy.”
:heart: Mẹ bảo, con đi làm bên ngoài, dù có bận lắm là bận thì vẫn phải làm
việc nhà, nếu không thì dùng tiền của mình mà tìm một người giúp việc
theo giờ. Việc trong nhà nhất định phải lo liệu tốt, con cái cũng phải
nuôi dạy cho tốt.
:heart: Mẹ bảo, anh ta vì con mà làm những việc mà con không bao giờ ngờ tới,
con có thể cảm động, có thể khen ngợi, nhưng nhất quyết không được châm
chọc kiểu “hôm nay mặt trời mọc đằng tây rồi hay sao”, vì nếu như vậy,
sau này anh ta sẽ không bao giờ làm bất cứ việc gì vì con nữa.
:heart: Mẹ bảo, chẳng có ai là một nửa của ai cả, ý nghĩ của con mà không nói
ra thì ai mà biết được? Cần cảm nhận cái gì, ghét việc gì, con phải nói
ra thì người ta mới hiểu được.
:heart: Mẹ bảo, bố mẹ anh ta cũng là bố mẹ con, cho dù bố mẹ anh ta đối xử với
con không được tốt cho lắm, thì con cũng phải đối tốt với họ. Bởi họ là
bố mẹ của anh ta.
:heart: Mẹ bảo, một khi đã quyết định sống cùng người đó rồi, thì đừng có oán
thán cuộc sống khó khổ, nếu như con đã chọn anh ta, thì đừng có oán
trách anh ta.
:heart: Mẹ bảo, nhiều tiền như thế thì có tác dụng gì, anh ta đâu? Anh ta đang ở đâu?
:heart: Mẹ bảo, cả đời này chúng ta có thể tiêu hết bao nhiêu tiền? Đừng mua những đồ xa xỉ mà làm gì, sống hạnh phúc là tốt rồi.
:heart: Mẹ bảo, đừng có dọa con cái là “mẹ không cần con”, lúc cáu giận đừng
có đuổi con cái ra khỏi nhà, chẳng may không thấy nó thật, con sẽ rất
đau khổ.
:heart: Mẹ bảo, đừng đánh con cái, lại càng không nên lôi ra ngoài mà đánh.
:heart: Mẹ bảo, tình yêu mà cứ đánh đấm đâm giết nhau đúng là mãnh liệt thật,
cũng rất lãng mạn. Nhưng không thực tế. Cứ bình thường thôi là được.
:heart: Mẹ bảo, cái gì thì cũng đều là duyên phận cả.
:heart: Mẹ bảo, cuộc sống luôn thay đổi, phải biết trân trọng từng ngày.

Con chạy về với Mẹ, chiều nay
Mang trong tim nỗi đau dày. Rất đậm.
Buốt thâm tâm, vết nghẹn ngào gặm nhấm
Và con thấm. Dạ, rất thấm, Mẹ ơi!

Con lang thang tìm kiếm ở nẻo đời
Một tình yêu làm nơi trú ngụ
Con lặn ngụp những cuộc tình vần vũ
Chỉ vớt được: phụ bạc, tính toan

Còn mê mải ở cuộc truy hoan
Dâng tình yêu hoàn toàn cho kẻ khác
Con say sưa, la đà, ca, hát
Chớ bao giờ nói yêu Mẹ,
Mẹ ơi !

Con nào hiểu chỉ có ở trên đời
Là tình Mẹ suốt đời trào nhựa
Mẹ yêu con không hề chọn lựa
Không toan tính, so sánh, thiếu - thừa
Mẹ yêu con tháng nắng ngày mưa
Như bóng mát của rặng dừa năm tháng
Mẹ yêu con không vì con thành đạt
Dẫu khó nghèo hay lắm bạc nhiều vàng
Con xấu - đẹp tình Mẹ vẫn mênh mang
Con hay - dở Mẹ vẫn sẵn sàng yêu con quá dỗi

Nhưng Mẹ hỡi
Ngày ngày, tối tối
Con tìm lời ca ngợi bóng hình kia
Con làm thơ
Đưa đón họ đi về
Để nhận lại.. ê chề,
Cay đắng quá !!!

Có bao giờ con viết riêng cho Mẹ, Mẹ ạ …
Một bài thơ, lời nhạc, ..
Một nhành hoa.
Có bao giờ con thấu gọi tình Cha
Cảm ơn Mẹ úa già theo sương gió?

Con ra đi cho gian nhà bỏ ngỏ
Mải lăng xăng, hớn hở, tung hoành
Đâu nhớ về nơi ấy - mái nhà tranh
Mẹ vẫn đợi
… Mong manh …
… Cơn thao thức…

Nay muốn viết cho Mẹ một bài thơ rất mực
Nhưng
Ngòi bút con bất lực mất rồi

Bèn gục đầu gọi mãi:
“Mẹ ơi!”
Chợt bàng hoàng
Không lời đáp lại

Từ nay…
Và nghĩa là mãi mãi
Đến bao giờ được gọi lại:

Mẹ ơi ![CENTER]http://images.yume.vn/blog/200909/11/12795221252662732.jpg[/CENTER]

Chiều nay m sẽ về quê :x về với u :x
Thèm mấy quán chè ở TP Bắc Giang tóa =P~ =((

Chúc c về quê vui vẻ nhé:). Qua thành phố mua bánh đa Kế về làm quà cho bố nhé;))
Mình cũng là con gái BG:x. Nhưng chưa được ăn chè ở TP bao giờ:(. Hôm nào hắn hết bận phải bắt hắn đưa về TP BG chơi mới được;))

Thanks b P ;))
Cơ mà m k thích bánh đa :">
Đồng hương mà >:)
Thế thì khi nào rảnh p tận dụng cơ hội thôi c ak ;))
Phố chè ở TP, có mấy thứ ăn và mua cực đáng iêu :x, cá nhân m thấy từ chè, trà sữa, bánh trái ăn đứt nhiều quán ở HN và bánh mỳ cay ngon hơn HP :)) =P~
Nói thì nói vậy thôi =((
Chứ gần 4 năm rồi mà mới về ăn đc 1, 2 lần =((
M bị nhớ nhiều thứ quá =((
Xl nếu b binhminhcodon đọc đc cmt này nhé X_X, ko lại thành xì pam :frowning:

Hi, sao lại khẳng định m tên P?;))
M bảo c mua về làm quà cho bố mà, để bố nhắm rượu hoặc uống bia;))
M k về quê qua đường Tp, chứ nếu về qua đấy chắc chắn sẽ mua;))
M cũng k có nhiều dịp lên TP, nên k biết nhiều, sắp tới phải về giải ngố mới được;))
Cũng bị ấn tượng với TPBG mình:x
C biết nhiều thứ ở TP thế, chắc c có nhiều dịp lên TP pk?;))
B binhminhcodon là CS chìm của 4r à c?8-x
Thấy thỉnh thoảng b ấy lại vào topic có c&mấy b# nhắc nhở:-s
Thế thì m cũng xl b binhminh trước;)). K muốn làm mất ý nghĩa của topic này:-s

Mỗi lần về nhà, lại thấy tóc bố bạc thêm, và khóe mắt mẹ, cũng thêm vài nếp nhăn.
Con đã có thể gọi là lớn, những vẫn chưa làm bố mẹ thôi lo lắng.
Vì mới chỉ lớn thôi, chưa đến ngưỡng trưởng thành.
Xin bố mẹ hãy an lòng về con.

Dành cho những ai đang chăm sóc Cha Mẹ già - Ý nghĩa & đáng suy ngẫm

http://www.youtube.com/watch?v=XJ1kMptoY4c

Là con đầu lòng… [Cảm Động ]

[SIZE=3][FONT=Palatino Linotype]Là con đầu lòng…[/FONT]

[FONT=Palatino Linotype]Con sinh ra vào những ngày cả nhà ta túng thiếu, ba mẹ cưới nhau với đôi bàn tay trắng và tự lập trên chính đôi chân của mình. Tiền lương dạy học không lo đủ cho cuộc sống hằng ngày, ba mẹ phải làm thêm bao việc dù vất vả đến mấy để chuẩn bị cho ngày con chào đời. Những giọt mồ hôi ba rơi trên chiếc xe đạp cọc cạch, những buổi sáng mẹ thức dậy thật sớm gồng mình dưới sương lạnh cố bán nốt hàng để kịp giờ dạy trên lớp.[/FONT]

[FONT=Palatino Linotype]Là con đầu lòng…[/FONT]

[FONT=Palatino Linotype]Con không được uống những loại sữa ngoại nhập đắt tiền, nhưng con có dòng sữa ngọt ngào của mẹ. Ngày con được bốn tháng, mẹ đi làm, thiếu sữa mẹ, con ngày càng gầy guộc. Mẹ chưa có nhiều kinh nghiệm chăm con nên con thường nóng sốt liên miên. Đêm đã khuya, viết xong giáo án, ba mẹ lại tất bật xay đậu nành để đem ra chợ vào sáng hôm sau. Dưới ngọn đèn dầu tù mù, dáng mẹ ngồi quạt cho con, dáng ba nặng nhọc quay chiếc cối đá thật to. Từ ngày đó, con lớn lên nhờ cả sữa đậu nành ngon nhất mà ba mẹ dành riêng cho con.[/FONT]

[FONT=Palatino Linotype]Là con đầu lòng…[/FONT]

[FONT=Palatino Linotype]Con quấy khóc không ai dỗ, con thường chơi một mình trong chiếc cũi bằng gỗ ba đóng. Khi các chị hàng xóm đi học về lại ẵm con đi chơi, các bà đi chợ về lại cho con cái bánh, củ khoai. Cả xóm ai cũng thương con, đến nhà ai con cũng được ngồi chỗ cao nhất để xem tivi trắng đen, các dì còn đút cơm cho con nên ba mẹ yên tâm làm việc.[/FONT]

[FONT=Palatino Linotype]Là con đầu lòng…[/FONT]

[FONT=Palatino Linotype]Khi một tuổi con theo ba mẹ đi làm, trước khi đi, ba chuẩn bị cho con một ổ bánh mì với ít đường cát. Đến nơi, ba mẹ thay phiên nhau chăm con. Con nhỏ xíu, chập chững theo các cô, các học trò của ba mẹ, có hôm mọi người bận, con được bà bán căn tin trông hộ. Buổi chiều, cả nhà lại cùng nhau về, con chơi cả ngày nên ngủ gà ngủ gật trong vòng tay mẹ. Mẹ bao giờ cũng đánh thức con bằng một que kem mát lạnh.[/FONT]

[FONT=Palatino Linotype]Là con đầu lòng…[/FONT]

[FONT=Palatino Linotype]Lên năm tuổi, con đã biết tự tập đồ, viết chữ nguệch ngoạc và vẽ tranh. Sáu tuổi, con vào lớp một mà không học mẫu giáo. Suốt những năm tiểu học, con đi bộ đến trường với các bạn, quãng đường khá xa nhưng con không ngại, vì từng con đường đã quen thuộc dưới bước chân con, vì ba mẹ không có thời gian đưa rước con đến trường như mọi người.[/FONT]

[FONT=Palatino Linotype]Lên chín tuổi, nhà mình thêm tiếng cười khi em trai con sinh ra. Đi học về, con phải trông em và làm việc nhà giúp mẹ. Con bị la cũng nhiều hơn vì những lần làm em con té u đầu.[/FONT]

[FONT=Palatino Linotype]Là con đầu lòng…[/FONT]

[FONT=Palatino Linotype]Con không những phải quán xuyến việc nhà giúp mẹ mà còn phải là tấm gương sáng cho em từ cách nói năng đến từng cử chỉ. Con dẫn em những bước đầu tiên đến trường mà con đã đi qua, dạy em những bài học vỡ lòng, những bài hát thiếu nhi.[/FONT]

[FONT=Palatino Linotype]Là con đầu lòng…[/FONT]

[FONT=Palatino Linotype]Từ khi con lớn, con được mẹ tâm sự nhiều hơn, lắng nghe mẹ kể những câu chuyện ngày thường. Chia sẻ với mẹ niềm vui, nỗi buồn trong cuộc sống và bên ba để cùng quyết định cho con hướng đi đúng đắn sau này.[/FONT]

[FONT=Palatino Linotype]oo0oo[/FONT]

[FONT=Palatino Linotype]Vì là con đầu lòng…[/FONT]

[FONT=Palatino Linotype]Khi còn nhỏ tình thương đầu tiên vô bờ bến của cả ba và mẹ dành cả về con, khi lớn lên, con chính là niềm tin, là niềm tự hào của ba mẹ. Được sống cùng những ngày ba mẹ vất vả con mới hiểu được giá trị của hạnh phúc, của sức lao động. Sự nỗ lực vươn lên không ngừng của ba mẹ cho con thêm nghị lực, không ngại khó, ngại khổ cho dù cuộc sống mai này còn nhiều thử thách.[/FONT]

[FONT=Palatino Linotype]Vì là con đầu lòng…[/FONT]

[FONT=Palatino Linotype]Con biết tự lập từ nhỏ, sống có trách nhiệm. Con bao dung hơn, con không trách em con vì những điều nhỏ nhặt, con hiểu được sự hy sinh lớn lao của ba mẹ, con nâng niu những gì đang có, con quý trọng hơn tình làng nghĩa xóm. Con biết ơn những tình cảm thương yêu mọi người đã dành cho bao ngày qua để hôm nay, con đủ sức vươn đôi cánh bay vào đời…[/FONT]

[FONT=Palatino Linotype]Ba mẹ ơi, con tự hào lắm vì con là con đầu lòng…

(ST)[/FONT][/SIZE]

Cái nút áo (Ý nghĩa)

[FONT=verdana]Giật mình thức giấc. Cảm thấy khát khô ở cổ, tôi lồm cồm ngồi dậy mở tủ lạnh nốc một hơi.
Nước lạnh làm tôi tỉnh người. Nhìn đồng hồ đã hơn 4g sáng. Tôi đến bên máy vi tính bật máy lên. Mở chương trình Nhật Ký định nhập vào những việc mình đã làm hoặc những suy nghĩ về một ngày đã qua. Nhưng chương trình lại bật lên thông báo nhấp nháy màu đỏ chói: “Tuần sau là đến ngày đầu tiên quen M”. Tôi chỉnh chương trình để xem lại cái ngày đầu tiên đó và mĩm cười khi thấy lúc đó mình trẻ con hết sức.

Tôi quyết định sẽ lục tung hết Internet để tìm ra một cái thiệp độc chiêu gửi nàng. Cuối cùng tôi cũng mãn nguyện với một cái thiệp nhiều ý nghĩa. Tôi kéo ngăn tủ ra để lấy cái đĩa CD hình mình để ghép vào thiệp, nhưng chợt nhìn thấy trong đó có một gói quà xinh xắn. Biết là của M tôi hồi hộp mở gói quà. Bên trên là một tấm thiệp to, còn bên dưới là một chiếc đồng hồ để bàn rất dễ thương và một cái nút áo. Hơi ngạc nhiên khi nhìn cái nút áo, tôi vội mở thiệp ra xem.

"Anh thân mến !

Thế là chúng mình quen nhau đã 3 năm rồi. Trong 3 năm qua em rất vui vì đã quen được anh. Em đã học được rất nhiều điều từ anh.

Anh là người rất giỏi, làm được rất nhiều việc lại sống rất tốt với mọi người. Anh sống hết sức chan hoà không câu nệ giàu nghèo, chức vị. Anh hết lòng với mọi người và được rất nhiều anh em bè bạn mến yêu, kính nể.

Tối nay, cũng như bao ngày em đến nhà anh, đã 9g tối anh vẫn chưa về nhà. Khi đến nhà anh, em nhìn thấy mẹ đang khâu lại chiếc áo bị bỏng thuốc lá của anh. Nhìn mẹ chợt em nhớ đến anh, rồi nhớ đến những gì em đã thấy ở nhà anh.

Em xin phép được tặng cho anh cái đồng hồ với lời nhắn : “Thời gian luôn trôi đi lạnh lùng. Có những thứ ngày mai làm được, nhưng có những thứ ngày mai không thể nào làm được”.

Và một cái nút áo với lời nhắn chân tình : “Đôi khi người ta biết được rất nhiều điều nhưng lại không biết một điều đơn giản là áo mình đang mặc có bao nhiêu cái nút !”. Anh đã sống vì mọi người nhưng trong mọi người lại thiếu một người quan trọng nhất. Anh hãy xem tờ giấy bên dưới. Chúc Anh luôn vui vẻ và thành đạt".

Tôi cầm đồng hồ và cái nút lên, bên dưới có một tờ giấy xếp làm tư nằm ngay ngắn, tôi mở ra xem và thấy ngẩn ngơ với những dòng chữ dưới đây :

Em thấy anh rủ bạn về nhà cùng vui vẻ, làm xả láng mấy thùng Ken, anh em bàn tán chuyện đời, chuyện cơ quan, chuyện nhà sếp, chuyện quan trường, đủ thứ chuyện nhậu hoài bàn hổng hết.

Em thấy mẹ cặm cụi dọn dẹp thức ăn dư, lom khom nhặt từng vỏ lon xếp lại, sáng mai ra chợ đổi lấy chục chanh pha nước, cho thằng con tỉnh rượu mỗi khi say.

Em thấy anh sáng ra sạp gom gần hết báo, đọc ngấu nghiến từng bài từng mục. Ngẫm chuyện đời, chuyện quan liêu, chuyện cửa quyền, chuyện Mỹ, chuyện I rắc, chuyện SEA Games…

Em thấy mẹ cẩn thận sắp từng tờ báo, lựa riêng ra những phần quảng cáo rồi ngập ngừng hỏi cái này cân ký bán được hông con?

Em thấy anh chơi hết lòng với bạn, chẳng bỏ về dù tăng 4 hay tăng 3…

Em thấy mẹ cứ trằn trọc ra vô mãi, 2g rồi mà phòng nó vắng tanh

Em thấy anh sau một ngày làm mệt mỏi, về nhà bật máy lạnh, bật quạt, ngã lưng nằm thẳng chân, chẳng muộn phiền.

Em thấy mẹ ra hiên nằm những ngày trời nóng, rồi lẩm bẩm xem điện tháng này có quá định mức chưa.

Em thấy anh ghiền chơi vi tính, cứ băn khoăn hoài chuyện nâng cấp CPU lên 2 hay 3 Gb

Em thấy mẹ rất ghiền xem cải lương, cứ chặm nước mắt, cứ cười vui thoải mái khi xem hoài cái tivi cà giật, cái Tivi từ lúc anh tắm mưa.

Em thấy anh chuyên viên vi tính, viết phần mềm để quản lý công ty, xem công nợ, lãi lỗ, bấm một phát là có ngay. Thế mà chẳng thể nào tính đúng được tình thương của người mẹ.

Em thấy mẹ chẳng cần vi tính, vẫn âm thầm lập trình cá, cơm, rau. Biết chị Hai cái áo ủi không ngay, còn anh nữa đôi giày cả tuần chưa chịu đánh!

Em thấy anh chuyện làm chuyện lớn mà quên đi những chuyện nhỏ xung quanh.

Em thấy mẹ suốt đời vụn vặt mà dạy con mình những bài học lớn lao…

Hãy nghĩ về những gì người mẹ đã làm cho mình…

(ST)[/FONT]

Cây táo

      • Ngày xửa ngày xưa có một cây táo rất to. Một cậu bé rất thích đến chơi với cây táo mỗi ngày. Cậu leo lên ngọn cây hái táo ăn, ngủ trưa dưới bóng râm của cây. Cậu bé rất yêu cây táo và cây táo cũng yêu cậu bé rất nhiều.
      • Thời gian trôi qua…
      • Cậu bé lớn lên và không còn đến chơi với cây táo mỗi ngày nữa. Một hôm cậu bé quay lại chỗ cây táo, trông cậu rất buồn. Cây táo reo to:
  • Lại đây chơi với ta!
  • Bây giờ cháu không còn là một đứa trẻ nữa, cháu chẳng thích chơi quanh mấy cái cây nữa. Cháu chỉ thích đồ chơi thôi. Cháu đang cần tiền để mua chúng.
  • Ta rất tiếc là không có tiền, nhưng cậu có thể hái tất cả trái táo của ta và đem bán.
    Cậu bé mừng rỡ vặt tất cả táo trên cây và sung sướng bỏ đi. Cây cảm thấy rất buồn vì cậu bé không quay lại.
    Đến một ngày, cái cây lại thấy cậu bé quay lại. Lúc này cậu đã trở thành một chàng trai và đã lập gia đình. Cái cây lại bảo:
  • Lại đây chơi với ta!
  • Cháu không có thời gian để chơi. Cháu còn phải làm việc để nuôi gia đình mình. Gia đình cháu đang cần một mai nhà để trú ngụ. Bác có thể giúp cháu không?"
  • Ta xin lỗi, ta không có nhà nhưng cậu có thể chặt những cành cây của ta để dựng nhà.
    Chàng trai làm theo lời cây táo bảo và cũng không quay lại nữa kể từ hôm đó.

Cây táo hết sức cô đơn và buồn tủi.

Rất lâu sau, một ngày mùa hè, cậu bé lại quay lại, lúc này đã thực sự là một người đàn ông trung niên. Nhìn thấy cậu bé của mình, cái cây hết sức phấn khởi. Nó lại nói:

  • Lại đây chơi với ta!
  • Cháu đang buồn vì cảm thấy mình già đi. Cháu muốn đi chèo thuyền để thư giãn một mình. Bác có thể cho cháu một cái thuyền không?
  • Hãy dùng thân của ta mà đóng thuyền. Rồi cậu có thể đi thật xa và sẽ thấy thanh thản.
    Người đàn ông liền chặt cây táo, đóng cho mình một cái thuyền và đi thật xa, thật lâu không quay về.

Một hôm, nhìn thấy cậu bé quay về, lúc này đã là một ông lão, cái cây liền bảo:

  • Xin lỗi, con trai của ta. Nhưng ta chẳng còn gì để cho cậu nữa đâu. Không còn táo nữa…
  • Cháu có còn răng nữa đâu mà ăn.
  • Ta cũng chẳng còn cành cho cậu leo trèo.
  • Cháu cũng quá già rồi để mà leo trèo.
  • Ta thật sự chẳng giúp gì cho cậu được nữa. Cái duy nhất còn lại là bộ rễ đang chết dần của ta – cây táo nói trong nước mắt nghẹn ngào.
  • Bây giờ cháu cũng không cần nhiều nữa, chỉ cần một chỗ để nghỉ ngơi thôi. Cháu đã quá mệt mỏi sau những năm đã qua.
  • Ôi, thế thì cái gốc cây già cỗi này là một nơi rất tốt cho cậu ngồi dựa vào và nghỉ ngơi. Hãy đến đây với ta.

Ông lão làm theo lời của cây táo. Cái cây cảm thấy vui sướng hơn bao giờ hết, nó nở một nụ cười có lẫn cả những giọt nước mắt sung sướng.

Đây là câu chuyện dành cho tất cả mọi người. Cây táo chính là cha mẹ của chúng ta. Khi chúng ta còn bé, ngày ngày quấn quýt bên cha mẹ. Còn khi lớn lên, chúng ta rời xa họ… và chỉ quay về khi cần họ giúp đỡ. Cho dù như thế nào thì cha mẹ ta vẫn ở đó, sẵn sàng cho chúng ta tất cả những gì họ có để mong chúng ta được hạnh phúc.
… Khi đọc câu chuyện này bạn có thể nghĩ rằng cậu bé đã đối xử thật tệ với cái cây nhưng trên thực tế đó chính lại là cách bạn đang đối xử với bố mẹ mình.
~ ~ ~ Hãy yêu thương cha mẹ, cho dù họ đang ở đâu đi chăng nữa ~ ~ ~

(ST)

Chắc có rất nhìu người đã đọc câu chuyện này rùi .Mình cũng đc bài này khá lâu rùi…Hnay vô tình gặp lại :slight_smile:
Mình post lên để mọi ng cùng nhau chia sẻ cảm nhận nhé :x

Có 1 người cha già từ nông thôn lên thành phố thăm con trai mình.
Cha: Mỗi tiếng con đi làm được bao nhiêu tiền?
Con: (Vẫn đang chăm chú làm việc) Điều đó ba có cần thiết phải biết không?
Cha: Ờ, uhm, thì ba chỉ muốn biết vậy thôi.
Con: Khoảng 150k. Còn gì nữa không ba? Con còn nhiều việc lắm.
Cha: Thế con cho ba mượn 100k được không?
Con: (Quay lại) Ba cần làm gì? Ba mẹ thì có việc gì cần xài tới tiền đâu? Tiền ăn thì con vẫn lo rồi đấy thôi.
Cha: Uhm, thôi con làm việc tiếp đi. Ba đi ngủ, sáng mai ba về lại quê.
Con: (Bực bội) Đợi đã. 100k đây ba cầm đi. (Rồi làm việc tiếp).
Người cha lục lại trong ví và gom góp số tiền lẻ còn lại thì được 50k. Người con thấy thế thầm nghĩ: “Đã có tiền mà còn xin chi không biết!”
Cha: Ba còn được 50k, con cho ba 100k nữa là 150k. Ba muốn xin con 1 điều nữa được không?
Con: (Bực mình) Lại gì nữa đây? Ba không thấy con đang rất bận à?

Cha: Đây là 150k. con có thể dành cho ba mẹ 1 tiếng để về quê thăm nhà được không? Mẹ ở quê đang bệnh, buồn và nhớ con lắm. Từ khi con vô thành phố học và làm việc, con đã lâu lắm rồi không về thăm nhà…
ST

Quê nhà

http://www.youtube.com/watch?v=Qu-Y8AZZWCw

Đừng bỏ qua bất cứ cơ hội nào để được về bên bố mẹ, về với những gì thân thuộc, yêu thương các bạn nhé…
Chúng ta còn được gặp bố mẹ bao nhiêu lần?!!..